Đạo Quân

Chương 2131: Nổi danh khắp thiên hạ (2)




Lời như vậy nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có một đống người muốn giết chết ông ta, ông ta có mấy cái đầu có thể gánh.

Hậu quả ngẫm lại cũng đáng sợ, Xương Đức nhanh chóng chắp tay, liên tục lạy ông ta, than thở nói:

“Đại Tư Mã thật là oan uổng chết lão nô rồi, lão nô cũng không biết bệ hạ vì sao lại đột nhiên nhắc tới A Tước này. Lão nô có thể thề với trời, lão nô trước đó tuyệt đối không biết rõ tình hình, nếu có nửa điểm giả dối, để cho lão nô không chết tử tế được!

Biết rõ cũng tốt, chính là muốn hù dọa ông ta, Kim Tước liếc nhìn ông ta:

“Thật sự không phải ngươi nhắc nhở hay sao?

Xương Đức không nhịn được giậm chân:

“Ôi uy, Đại Tư Mã của ta, chung sống nhiều năm, ta là người như thế nào, Đại Tư Mã đương nhiên hiểu biết mới đúng. Lão nô hiểu được phân tấc, làm sao dám làm chuyện như vậy? Ngài cái này không thể nói lung tung được a, truyền ra ngoài được sao?

Ông ta vừa nói vừa chắp tay xin tha.

Kim Tước dò hỏi:

“Vậy ngươi suy nghĩ kỹ một chút, có phải có người khác góp lời với bệ hạ hay không?

Câu hỏi này vừa cất lên, trái lại khiến Xương Đức hơi suy nghĩ một lúc, sau khi một phen suy tư lắc đầu:

“Không có ấn tượng về phương diện này, hẳn là không có.

Thanh âm của Kim Tước đột nhiên lớn mấy phần:

“Đại tổng quản, ngước mắt lên nhìn xem, nhìn một chút Vệ quốc làm thế nào ngã xuống! Vệ quốc lớn như vậy, bởi vì một hai người yêu nữ, nói ngã liền ngã rồi, đập vào mắt kinh tâm....! Vệ quốc ngã xuống mới chỉ bao lâu? Giờ này chính là thời điểm mấu chốt các nước đấu sức, đột nhiên đưa tới nữ nhân như vậy, vết xe đổ a. Ngươi chẳng lẽ không sợ, ngươi chẳng lẽ không có chút cảnh giác?

Xương Đức thật đúng là bị nói trong lòng chợt run lên.

Kim Tước tiếp tục nói:

“Ngươi thân là đại nội tổng quản, chỉ huy toàn bộ hoàng cung, tay cầm minh kính ty, đương nhiên phải mở to hai mắt! Đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi, thật sự xảy ra điều gì nhiễu loạn, lão phu là người đầu tiên không đáp ứng. Lão phu không muốn gây chuyện, nhưng cũng không phải là người không nóng tính, một khi chọc cho lão phu đem binh tiến cung thanh quân, người đầu tiên lão phu không buông tha chính là ngươi!

Trong lời nói sát khí sôi trào.

Ông làm ta sợ làm gì chứ? Xương Đức cười khổ:

“Ý tứ của Đại Tư Mã, lão nô đã hiểu, lão nô sẽ lúc nào cũng cảnh tỉnh, sẽ chú ý nhắc nhở bệ hạ.

“Không cần tiễn, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!

Kim Tước giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai của ông ta, xoay người sãi bước mà đi.

“Đại Tư Mã đi thong thả.

Xương Đức chắp tay khom người, sau đó đứng thẳng lưng, than thở một phen.

Sự việc khó xử, người càng khó làm hơn, ông ta rất muốn nói, hoàng đế nổi lên ý nghĩ tầm hoan, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Nhưng mà điều này cũng là chuyện hợp tình hợp lý, từ xưa đến nay, việc nhà của đế vương có thể tính là không được việc tư gì, chỉ dựa vào hậu cung liên lụy ích lợi của triều đình, triều thần liền không nhịn được không nhúng tay vào.

Ông ta lắc đầu xoay người mà đi. Bất quá Kim Tước ngược lại thật sự cho ông ta một lời nhắc nhở. Vệ quốc cứ như vậy ngã xuống, chuyện giống vậy cũng không thể phát sinh ở nước Hàn, ông ta được cảnh tỉnh nên phải chú ý nhìn.

Nhiếp Chấn Đình đang tiếp tục phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, đột nhiên cảm giác có chút nóng nảy không ổn định, không ngờ lại khó có thể tĩnh tâm, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành ấy, không ngờ lại thỉnh thoảng mất thần, một hồi lâu mới từ từ tĩnh tâm lại.

Xương Đức ở bên cạnh chú ý tới.

...

“Đệ nhất thiên hạ mỹ nhân?

Trong hoàng cung của Tống quốc, Ngô Công Lĩnh gác chân ngồi trên ghế rộng rãi, nhìn một phần tin tức tình báo trong tay, sờ râu quai hàm lẩm bẩm.

Sụ tình Nhiếp Chấn Đình nói A Tước nhi là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân đã không phải bí mật gì, lúc đó trong thị nữ có mặt ở đấy nghe thấy được có người muốn trèo lên cành cao, đắc ý lắm mồm, đưa đến trong hoàng cung của nước Hàn đã truyền đi mọi người đều biết. Vì thế, đại nội tổng quản Xương Đức của nước Hàn giận dữ, còn xử tử thị nữ lắm mồm kia, nhưng mà tin tức đã truyền ra.

Sau khi hắn sờ chòm râu nhiều lần lắc đầu một phen, không ngờ lại không nhịn được sai người tìm lão nhân trong cung tới, hỏi thăm, A Tước nhi đó thực sự có mỹ mạo như vậy sao?

Lão nhân trong cung thấy qua A Tước nhi đáp lại, đích thật là tuyệt sắc thế gian khó tìm, chân chính có bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, nói là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân cũng không quá đáng.

Sau khi nghe qua bộ dạng hình dung, Ngô Công Lĩnh bị náo nhiệt có chút lòng ngứa ngáy, không nhịn được than thở, thầm trách Mục Trác Chân tử quỷ kia làm sao lại vừa khéo tặng A Tước cho người đó, nếu không chẳng phải liền thành nữ nhân của hắn sao.

Hắn đã tiếp nhận một số giai lệ của Mục Trác Chân lưu lại. Nếu Mục Trác Chân không tặng A Tước cho người khác, thì nàng gái này vẫn thật sự trở thành nữ nhân của hắn.

Mục Trác Chân lưu lại một đám giai lệ cho hắn, duy chỉ có thiếu đi một người tuyệt nhất đó, làm sao có thể không than thở, giờ này hắn cũng chỉ có thể nhìn tin tức mà tiếc hận.

...

“Đệ nhất thiên hạ mỹ nhân?

Trong hoàng cung của Nước Tấn, Thái Thúc Hùng sau khi nắm tin tức thì thầm một trận, quay đầu lại hỏi:

“Nhiếp Chấn Đình hẳn được tính là đồ há.o sắc gì đó đúng không?

Đào Lược cân nhắc một chút, lắc đầu đáp:

“Nữ sắc khó tránh khỏi, nếu nói là đồ h.áo sắc gì đó, ngược lại cũng chưa tới.

Thân thể của Thái Thúc Hùng từ từ dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm tin tức trong tay suy nghĩ.

Năm đó Mục Trác Chân sủng hạnh nữ nhân gì đó gọi là A Tước nhi thì cũng thôi đi, sau đó Thương Kiến Hùng đắc thủ cũng không thể không độc cưng chiều. Thái Thúc Hùng hắn còn cười Mục Trác Chân và Thương Kiến Hùng là kẻ giống nhau, khó trách biến quốc gia mình thành như vậy.

Giờ này Nhiếp Chấn Đình cũng lấy đi nữ nhân đó, lại vẫn chính mồm nói ra mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Có câu nói một lần hai lần không có lần thứ ba, hiện giờ lại xuất hiện lần thứ ba, còn là xuất hiện trên người của ba vị đế vương.

Thái Thúc Hùng ly kỳ, cũng tò mò, trong ánh mắt hơi có lập lòe. Nữ nhân gọi là A Tước nhi đó, lần này là chân chính đưa tới sự chú ý của hắn rồi.

Hắn bây giờ thật sự muốn nhìn một chút rốt cuộc là tuyệt sắc đến bực nào, có thể khiến cho ba vị đế vương vì đó mà mê muội.

Có một sô ý nghĩ vừa nảy sinh, liền khó áp chế hơn nữa, lập tức sẽ mọc rễ nảy mầm.

...

“Sao có thể ngồi xem! Sao có thể ngồi xem!

Trong điện, Yến hoàng Thương Kiến Hùng bước qua lại, giống như dã thú bị chọc giận gầm thét, rất là phẫn nộ.

Người, hắn đã đưa cho Nhiếp Chấn Đình, nhưng mà lại không có được kết quả mong muốn. Nhiếp Chấn Đình nhận lễ vật, nhưng đáp lời lại ta có đáp ứng làm trao đổi sao?

Thiếu chút nữa chọc tức chết Thương Kiến Hùng, trước đó vào lúc nhịn đau cắt thịt, hắn còn có thể dùng gia quốc thiên hạ đến an ủi mình, lúc này gà bay trứng vỡ, nghĩ tới A Tước nhi của mình, đau y hệt như oan tâm, đau lòng không dứt.

Chỉ có thể trách sứ thần không nói rõ ràng, Thương Kiến Hùng giận chó đánh mèo đến trên đầu sứ thần, dưới cơn nóng giận đã cắt sạch chức quan của sứ thần đó.

Nước Hàn vẫn cần phải hiệp trợ Thương Triêu Tông, Thương Kiến Hùng nổi nóng la hét muốn xuất binh.

Tiêu Dao cung trưởng lão Tịch Dao có mặt ở đấy, Linh Kiếm sơn trưởng lão Lạc Danh Kiếm, còn có Đại Tư Không Cao Kiến Thành đều có mặt.

Thương Kiến Hùng không thể ngồi nhìn Thương Triêu Tông được như ý, gọi ba người bọn họ tới, chính là vì bàn bạc sự tình xuất binh.

Về phần Tử Kim Động trưởng lão Thân Báo Xuân trấn giữ hoàng cung, đương nhiên là tránh được gọi vào chầu. Thương Triêu Tông bên này cần đối phó vốn là thế lực của Tử Kim Động.

“Giờ này nhân mã của Nam Châu điều ra không ít tại vùng đất Tần quốc chiếm lĩnh, chính là thời cơ tốt để xuất binh....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.