Đạo Quân

Chương 2032: Phế tích (1)




Pháp tướng đồ sộ thu lại, mây đen cuồn cuộn cũng nhanh chóng rút vào trong cơ thể hắn.

Một trận đột biến đảo mắt đã tới.

Trong nháy mắt được giải vây, Thánh La Sát lấy yêu lực cường đại lơ lửng trên không trung, khóe miệng nó dính máu tươi hờ hững quan sát bốn phía, mắt mở trừng trừng nhìn tộc loại bị tàn sát từng nhóm một, khuôn mặt có vẻ càng thêm dữ tợn, răng nanh dần dần nhô ra.

“Thánh La Sát đã bị trọng thương, trước tiên liên thủ giải quyết Thánh La Sát đã, không thể để một chuyến này phải uổng công được!

Nguyên Sắc lại đột nhiên gầm lên một câu.

Nghe tiếng quay đầu lại, Thánh La Sát vèo một tiếng, xông về hướng của y.

Nguyên Sắc chợt quay đầu, hơi sợ hãi, phát hiện người nói nhiều quả nhiên là sẽ không may nhất.

Khẩn cấp, một chưởng ảnh điên cuồng đánh ra thế như đào núi lấp biển lại bị từng đàn Điệp La Sát nhào tới tiêu diệt, cũng đánh cho đám Điệp La Sát ngăn cản đó tử thương bay loạn, thậm chí là huyết nhục văng tung tóe.

Nhưng một cái ngân trảo lại xuyên thấu qua huyết nhục đang bay tán loạn, bắt lấy cổ tay của y.

Nguyên Sắc trong nháy mắt mặt đối mặt với Thánh La Sát, lực đạo của người sau không đơn giản tránh được, Nguyên Sắc kinh sợ, điên cuồng đánh ra một chưởng.

Trên người Thánh La Sát tăng vọt ngân huy tựa như đang liều mạng, không hề tránh né, một trảo chộp tới mặt Nguyên Sắc.

Nó đã từng chịu thiệt trong tay Nguyên Sắc, biết một thân thịt béo của Nguyên Sắc vô cùng cổ quái, lần này trực tiếp hạ thủ lên mặt, cắm thẳng vào cặp mắt.

Nguyên Sắc kinh hãi, nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi.

Thánh La Sát thuận thế móc ngược một trảo.

Nguyên Sắc chỉ cảm thấy một con mắt hoa lên, truyền tới sự đau nhức.

Ầm! Thánh La Sát bị một chưởng đánh ở khoảng cách gần đánh cho sặc máu buông tay bay ra, lợi trảo quét vào mắt Nguyên Sắc nhưng không thể móc mắt ra khỏi hốc mắt.

Mặc dù như thế, Nguyên Sắc đã phải r3n rỉ một tiếng, một tay bưng một con mắt đang ứa máu.

Nhân cơ hội đó ùa lên, Điệp La Sát quần ẩu cắn xé, tầng tầng bao vây Nguyên Sắc lại nhưng lại phát hiện không cắn nổi, trong da thịt của Nguyên Sắc có pháp lực hộ thể quái lạ, cắn lúc nào cũng trượt.

“A!

Trong tiếng rống, hai cánh tay Nguyên Sắc rung lên dồn toàn lực truyền pháp lực qua đánh bay Điệp La Sát, một con mắt đang chảy máu, chỉ có một mắt là còn mở được.

Điệp La Sát dây dưa rất nhiều, càng lúc càng nhiều, đã không thấy rõ tình huống bốn phía nữa. Nghe được tiếng Ô Thường triệu hoán, Tuyết bà bà và Mục Liên Trạch dọn sạch cản trở rồi cùng tới, ý đồ nghe theo lời của Nguyên Sắc, liên thủ diệt Thánh La Sát rồi nói tiếp.

Nhưng đánh tan đám Điệp La Sát bay loạn chướng mắt, sau khi nhìn thấy Nguyên Sắc bị phá hủy một con mắt thì đều giật mình không nhỏ.

Cửu Thánh ai cũng có sở trường riêng, bọn họ đã từng giao thủ với Nguyên Sắc trong khi đấu nhau rồi, đừng nhìn Nguyên Sắc thân thể bất kham nhưng lại là một người đánh không chết, một thân thịt béo cực kỳ khó đánh, tám Thánh liên thủ cũng khó mà chế trụ được, làm người ta không làm gì được. Không ngờ hôm nay lại bị đánh mù một con mắt.

Phất tay quét sạch dây dưa bốn phía, Nguyên Sắc dùng độc nhãn nhìn ba người mới tới, trong con mắt lóe lên sự u oán, đột nhiên đánh tan Điệp La Sát đang ập từ trên xuống, phóng lên cao, dựa vào một thân hình người khác không làm gì được đấu đá lung tung, sau đó liều mạng thoát thân đi.

Với y, lúc này trạng thái của thân thể đã vô cùng khó coi, nguy hiểm nhất không phải là Điệp La Sát ở đây mà là một đám đồng bọn mới tới kia.

Ba người còn lại không ngừng đánh tan Điệp La Sát đang vây công, quan sát bốn phía, đã không thấy hình bóng của Thánh La Sát nữa, không biết đi đâu rồi, biết rõ La Sát triều trước mắt mà muốn tìm lần nữa thì có phần khó khăn.

Nhận thấy được Nguyên Sắc đã thoát thân, ba người ngay cả thương lượng đều không cần, liền có phản ứng giống vậy, nhao nhao mãnh liệt xuất thủ, đánh tan vướng víu để thoát thân.

Nhưng đúng lúc này, Thánh La Sát chợt hiện thân, từ trong đám Điệp La Sát trùng trùng điệp điệp, tuôn ra cản Mục Liên Trạch lại, oanh liệt giao thủ.

Nghe ra động tĩnh, Ô Thường và Tuyết bà bà lập tức quay lại, mở một đường máu vọt tới, muốn liên thủ giải quyết xong Thánh La Sát.

Trong lúc giao thủ, khi Thánh La Sát thấy hai người xuất hiện thì nhanh chóng lắc mình lui lại, lại có Điệp La Sát như thủy triều chen chúc mà đến.

Ba người cuồng loạn đánh giết, tùy tiện ra tay đã có hơn trăm con Điệp La Sát rơi xuống, muốn tách khỏi cản trở để truy sát.

Nhưng nào thấy được bóng dáng của Thánh La Sát nữa, khắp nơi là động tĩnh phi hành, không có cách nào nghe âm thanh biết được vị trí đoán được hướng đi của Thánh La Sát nữa. Chỉ cần Thánh La Sát trốn vào đám Điệp La Sát, bay ở trên hay dạt xuống dưới, hoặc là bên trái chợt hiện bên phải né, tiếng ầm ĩ che mắt, căn bản không thể nào phong tỏa được mục tiêu.

Cho dù ba người xông ngang xông loạn làm sao thì dường như vĩnh viễn thân ở trong La Sát triều vô tận, không có cách nào tưởng được rốt cuộc có bao nhiêu Điệp La Sát tụ tập ở nơi đây, gần giống như “Vô Viên Ma vực” mà Ô Thường thi triển, mà nơi này thì phải gọi là La Sát vực.

Ba người biết rõ tiếp tục như vậy nữa không phải là một biện pháp hay, tu vi cao tới đâu cũng không chịu nổi cảnh không ngừng tiêu hao pháp lực vô hạn như vậy. Một khi bị hụt pháp lực, không tránh khỏi phải chết trong tay đám yêu tinh mà bọn họ vốn không để trong mắt này.

Không giống với người bình thường, e rằng tu sĩ trong thiên hạ cùng nhau liên thủ như vậy, cửu Thánh bọn họ cũng ăn không tiêu. Một người khi đã động lòng, có tư tâm, có sợ hãi sẽ không ai không sợ chết mà cùng bọn chúng chiến đấu tới cùng.

Nhìn thấy đã mất đi cơ hội giải quyết Thánh La Sát, ba người không dây dưa nữa, tiếp tục ở lại đây hao tổn cũng không có ý nghĩa gì, bắt đầu đột phá vòng vây rời đi.

Nhưng lúc này Thánh La Sát lại hiện thân, lại xuất thủ lần nữa công kích Mục Liên Trạch, lại cản Mục Liên Trạch lại.

Vừa nghe thấy động tĩnh tranh đấu, Ô Thường và Tuyết bà bà lần nữa đánh tan trở ngại lên phía trước liên thủ, kết quả hai người vừa hiện thân, Thánh La Sát lần nữa biến mất trong đám Điệp La Sát, lại biến mất lần nữa.

Khi lần nữa bị kẹt trong việc đột phá vòng vây, Mục Liên Trạch lần nữa bị Thánh La Sát ngăn lại, lần này Ô Thường lại đánh tan trở ngại, đi thẳng tới chỗ Tuyết bà bà, gặp nhau thì hô lên:

“Thử lại một lần cuối cùng!

Tuyết bà bà gật đầu, sau đó liên thủ đánh ngược trở lại.

Nhưng vào lúc này, phất tay đánh tan dây dưa, Ô Thường đột nhiên xuất thủ, một chưởng ảnh vĩ đại hùng hồn đánh ra, Ma Diễm Liệt Sinh chưởng hung hãn đánh úp về phía Tuyết bà bà.

Bịch! Không kịp phản ứng, Tuyết bà bà giơ quải trượng lên chống đỡ, bị chấn động tới phun một ngụm máu tươi màu lam ra ngoài, người cũng bị chấn động rơi vào trong cơn triều Điệp La Sát, bị nhấn chìm trong đó.

“Ô Thường!

Tuyết bà bà lớn tiếng gào lên.

Mặt không chút thay đổi, Ô Thường xoay người điên cuồng đánh giết.

Hắn ta tự nhận bằng vào thực lực của chính mình khó có thể giế t chết Tuyết bà bà, vì vậy mới giúp Điệp La Sát một lần, xem Điệp La Sát có may mắn kia hay không.

Rõ ràng, Thánh La Sát không muốn tập kích những người khác, chỉ công kích Mục Liên Trạch trong ba người, dường như quấn chặt Mục Liên Trạch không thả. Hắn ta có thêm một cánh nặng là Tuyết bà bà, để lại hai người cho Thánh La Sát giải quyết hẳn cũng đủ cho hắn ta thoát thân rồi.

Đương nhiên, đây chỉ là một trong số những nguyên nhân.

Trưởng Tôn Di đã mất mạng, nếu như Mục Liên Trạch cùng Tuyết bà bà cũng chết ở nơi này, cho dù không thể có cơ hội tầm bảo trong Thương Tụng hành cung, không thể có cơ hội giết Thánh La Sát, trong cửu Thánh chết thêm nhiều chút ở đây cũng là một chuyện tốt.

Đã kiểm tra xong thực lực của Thánh La Sát, cho dù rời khỏi Điệp Mộng Huyễn giới ra bên ngoại giới cũng khó sinh ra bao nhiêu uy hiếp.

Đối mặt với sự vướng víu không ngừng quấn tới, tốc độ thoát thân của Mục Liên Trạch vốn là bị trở ngại, hơn nữa còn bị Thánh La Sát cản trở, bản thân lại không có cách nào giải quyết Thánh La Sát một cách thống khoái, gã cảm giác mình đã bị lâm vào trong vũng bùn, khó có thể tự kiềm chế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.