Đạo Quân

Chương 1987: Cảnh cáo nhẹ




Sau khi tra hỏi không có thu hoạch gì, Hoắc Không ra lệnh một tiếng, nam nữ già trẻ trong thôn không ai may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều bỏ mạng, đó đều là những chuyện sau đó.

Hiện tại chuyện quan trọng hơn là tra tung tích của cặp vợ chồng hôm qua, một nhà ba người dẫn đầu, mục tiêu rất rõ ràng.

Một đường truy xét tới bến tàu, trên bến tàu có người chứng kiến một nhà ba người lên một chiếc thuyền.

Người vừa lên thuyền, mục tiêu liền biến mất, không còn ai thấy được nữa.

Nhà đò là ai, không biết, trên bến tàu không ai quen cả.

Sau khi hỏi tất cả thuyền bè, lại thuận thế đi thăm dò, cũng tra tất cả đội thuyền lui tới trên sông cùng ngày, hỏi có thấy thuyền kia hay không.

Sau lại hỏi có người từng thấy, nhưng về sau nữa cũng không gặp lại, chiếc thuyền kia dường như biến mất vào không khí vậy.

Hoắc Không biết đường kia đã bị chặt đứt rồi, đối với tu sĩ, muốn hủy diệt một chiếc thuyền quá dễ dàng, còn cặp vợ chồng kia rõ ràng là giả dạng, muốn thay hình đổi dạng căn bản không có bất luận độ khó nào.

Sau đó đối tượng truy tra chính là nguồn gốc của con thuyền, tra ra xem thuyền nhà ai không thấy nữa, đối với việc này không biết phải sử dụng bao nhiêu lực lượng khắp nơi nữa.

Kết quả tra ra được rằng có thuyền của một người bị mất tích, mất tích? Manh mối đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Mà ở một đầu khác, tên tu sĩ giả mạo người bán hàng rong bị bắt được cũng đã bắt đầu bị thẩm vấn, phải tra ra người đứng phía sau.

...

Đại La Thánh Địa, Vương Tôn đã trở về.

Sa Như Lai đang đứng dựa vào lan can, vừa thấy gã xuất hiện dưới lầu liền lập tức xoay người trở về bên trong lầu.

Vương Tôn đi lên, đi vào, đi tới bên cạnh y, thấp giọng rỉ tai nói:

“Tất cả thuận lợi, không có bất cứ vấn đề gì! Con đường liên lạc lâm thời với vị kia, ta đã chặt đứt!

Sa Như Lai nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vương Tôn lại nói:

“Chỉ có điều chuyện tìm người che giấu dường như còn chưa che đậy được tốt, bên kia tra ra không phải kẻ tới sau mật báo, đã tra được tới cặp vợ chồng. Sợ là Phiêu Miểu Các sẽ đuổi theo đường đó không bỏ.

Sa Như Lai nâng mắt:

“Ngươi muốn nói cái gì?

Vương Tôn:

“Ta sợ lần này Phiêu Miểu Các sẽ không tiếc trả giá lớn để tìm ra manh mối bị chặt đứt, nhưng chuyện đã làm tất có dấu vết để lại, một khi Phiêu Miểu Các nhắm vào việc kiểm tra đối chiếu khắp thiên hạ ở thời gian tương quan, kiểm tra tình huống những người vắng mặt, ta lo vẫn sẽ tìm được tới đầu bọn họ.

Sa Như Lai từ từ nói:

“Thánh Tôn vừa rời đi không lâu, chắc là cửu Thánh muốn gặp mặt rồi, liên quan tới tu sĩ Nguyên Anh, chuyện lần này chỉ sợ là thực sự sẽ làm lớn.

Vương Tôn:

“Cho nên ta tự chủ trương, đã làm cho cặp vợ chồng kia biến mất rồi.

Sa Như Lai yên lặng một hồi:

“Đáng tiếc.

Vương Tôn:

“Đáng tiếc, đào tạo được một vài người có thể tin được không dễ, nhưng như vậy vẫn tương đối ổn thỏa.

Sa Như Lai:

“Tên kia sẽ không quản có đáng tiếc hay không, hắn trốn phía sau màn ra lệnh, hắn không có việc gì lại làm việc để người khác phải chờ đợi lo lắng mất đầu, cho dù có tra thế nào, hắn đều là người bại lộ cuối cùng.

Vương Tôn:

“Lá gan quá lớn.

Sa Như Lai:

“Lá gan? Hắn đâu biết “lá gan” là cái gì? Hắn làm những chuyện đó, có chuyện nào không phải chuyện rơi đầu, trên đời này sẽ không có chuyện gì hắn không dám làm.

Có chuyện hắn không nói ra được, người ngay cả Vô Lượng quả cũng dám trộm, dám chạy tới Thánh Cảnh xông vào Vô Lượng viên trộm Vô Lượng quả, còn có cái gì là không dám làm?

Thật ra ngay từ đầu hắn cũng không biết, sau đó Ngưu Hữu Đạo mới nói chuyện này cho hắn biết. Chuyện đã làm rồi, hắn có thể nói được gì đây, không khiến người ta ngất không được mà.

“Trước đây ta nhìn trúng vào lá gan lớn của hắn, kết quả gan lớn tới nỗi làm lão tử run sợ. Hắn ẩn phía sau không sợ, người trong thiên hạ đều cho là hắn đã chết, chúng ta giúp hắn làm việc mới là người cả ngày phải lo lắng đề phòng. Trước đây vì mục đích của hắn, ta để hắn ở phía sau còn mình lên trước, bây giờ sao ta lại cảm thấy bị làm phản nhỉ?

Vương Tôn gượng cười, chuyện đã tới mức này cưỡi hổ khó xuống rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì làm tiếp. Bên kia tiếp tục chơi, bên này phải tiếp tục chơi cùng, nếu không, bên kia chơi tới, bên này chạy không nổi.

Sa Như Lai bỗng hỏi:

“Sắp xếp chuyện đó sẽ không xảy ra sai lầm chứ?

Vương Tôn:

“Yên tâm, bọn họ bắt được tội phạm quan trọng, chuyện này không tra ra được, chính bọn họ cũng không dám gây phiền toái, tuyệt đối không dám để lộ chút nào đâu. Huống chi bọn họ căn bản không biết người đứng sau là ai, ta tự mình đứng ra nắm cục diện trong tay.

Sa Như Lai khẽ thở dài:

“Gửi tin tức cho bên kia đi, chuyện còn chưa che đậy ổn thỏa, xem hắn làm thế nào.

“Được.

Vương Tôn đồng ý.

Đang muốn xoay người rời đi, Sa Như Lai đột nhiên nói:

“Mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của tỷ tỷ ngươi, ta khó mà làm được gì, ngươi giúp ta châm thêm hai nén nhang nhé.

“Ừm.

Vương Tôn yên lặng gật đầu, trong thần sắc có vài phần buồn bã, thậm chí đỏ cả vành mắt, bước nhẹ rời đi.

...

Trong mật thất của biệt viện Mao Lư, Vân Cơ đi tới đưa mật báo:

“Chuyện đã ổn thỏa, chỉ có điều xảy ra chút ngoài ý muốn.

Đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra, cầm mật báo kiểm tra.

Sa Như Lai gửi thư, báo cho biết chuyện đã làm thỏa đáng, người tham gia sau đã thành công bị bắt, nhưng Phiêu Miểu Các đã tra ra người thật sự tiết lộ bí mật là người khác.

Vừa để tin trong tay xuống, Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:

“Hồi âm lại, bảo bên kia đừng lo lắng, chỉ cần người bị bắt chứng minh Lam Minh đã làm được rồi. Để bọn họ làm tốt việc của mình là được, còn lại chỗ ta sẽ xử lý tốt.

Vân Cơ dạ, xoay người muốn đi.

“Chờ đã!

Ngưu Hữu Đạo hô một tiếng, chợt cười lạnh nói:

“Lấy danh nghĩa Giả Vô Quần đưa tin cho Thiệu Bình Ba: Cảnh cáo nhẹ, nếu có lần sau nữa, tất không tha thứ!

Vân Cơ hỏi:

“Chỉ có mười hai chữ này, không có gì khác sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Mười hai chữ là đủ rồi, người khác e rằng sẽ không hiểu nhưng hắn ta nhìn cái sẽ hiểu ngay. Lần này chỉ là cảnh cáo, để hắn được một lần giáo huấn, kết quả còn ở phía sau, hắn cứ chậm rãi chờ là được.

Vân Cơ lắc đầu rời đi, có phần không chịu nổi những người này nữa, mới vừa liên thủ kết minh đã trong tối ngoài sáng phá lẫn nhau, đảo qua đảo lại, loại kết minh này đổi lại là ai cũng phải hết hồn. Chờ đợi lo lắng, đây đâu còn là kết minh liên thủ nữa?

Nàng phát hiện ra mình như vậy cũng không có gì không tốt, bằng không nếu phải chống lại đám khốn giết người không thấy máu này, không theo kịp người ta, không phải sẽ bị chơi tới chết hay sao?

...

Tấn Kinh, Thiệu phủ, sau khi nho sinh tới, đến lượt Lam Minh tới.

Lần này là không mời mà tới, Thiệu Tam Tỉnh tới thư phòng của Thiệu Bình Ba, tự mình canh giữ ở bên ngoài.

Vừa thấy mặt, Lam Minh liền nổi giận, Thiệu Bình Ba mới vừa chắp tay muốn khách khí một phen, Lam Minh đã nắm chặt ngực áo gã, giọng căm giận nói:

“Tại chủ ý chết tiệt của ngươi, ta suýt nữa đã bị ngươi hại chết rồi.

Thiệu Bình Ba ngẩn ra:

“Làm sao vậy?

Lam Minh cả giận nói:

“Người ta phái đi làm việc bị người của Phiêu Miểu Các bắt tại chỗ!

“Hả!

Thiệu Bình Ba thất kinh, muốn không căng thẳng cũng khó, một khi Lam Minh sa lưới, gã sao có thể chạy được, vội la lên:

“Ngươi có bị bại lộ không?

Lam Minh đẩy gã ra, đẩy mạnh tới mức gã phải lảo đảo đụng vào án thư phía sau:

“Nói nhảm! Nếu ta không khẩn cấp diệt khẩu người rồi thì nào đâu có tâm tư chạy tới chỗ ngươi? Lần trước Tề Kinh vì chủ ý tồi tệ của ngươi mà chết mất vài người, lần này lại mất hai người nữa, ta cho ngươi biết, trên tay ta không có nhiều mạng người cho ngươi phí phạm nhiều lần vậy đâu! Về sau chuyện kiểu này ngươi tự động ngậm cái miệng thối của ngươi lại!

Cửu Thánh đích thân tới, người bị bắt tại chỗ, lần này thực sự là bị dọa sợ đái ra quần rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.