Đạo Quân

Chương 1725: Tháng ngày không phải người qua (1)




Hẳn là sau khi Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy người nào đó, ý thức được nguy hiểm, hoặc ý thức được thế lực của đối phương quá cường đại, mới bàn giao tám phái phân tán hành sự, muốn lẩn tránh nguy hiểm.

Tiếp đó lại nhìn Nguyên Sắc chắp tay.

“Sư tôn, đối mặt sự kiện trọng đại như vậy, thay đổi bất kỳ người nào cũng sẽ lấy sự tình trong tay làm trọng điểm, đặc biệt là thân phận của Ngưu Hữu Đạo, Yêu Hồ Ti theo lệ càn quét kết thúc lẽ nào phải là hắn đi sao? Phát sinh đại sự như vậy, Ngưu Hữu Đạo không thể mặc kệ tất cả sự tình trong tay sao, dưới tình huống như vậy còn phải chạy đi gặp người Yêu Hồ Ti là rất không bình thường. Chuyện này chỉ có thể nói rõ một điểm, hắn sợ ở trên đường về Vấn Thiên Thành gặp nguy hiểm, không dám trực tiếp trở về, nếu có thể để người của chín đại thánh địa đều biết tình huống, hắn mới có thể an toàn, như vậy nhân viên của Yêu Hồ Ti ở Hoang Trạch Tử Địa thành lựa chọn của hắn, sở dĩ lựa chọn Yêu Hồ Ti, là bởi vì hắn quen thuộc Yêu Hồ Ti, có nắm chắc nhất định!

“Chỉ là hắn không nghĩ tới, Huyền Diệu sẽ bởi vì thù riêng mà mai phục ở Hoang Trạch Tử Địa ám sát hắn, vì vậy mới chết ở trên tay Huyền Diệu.

“Như vậy cũng giải thích vì sao ba người khác đến nay không về, thậm chí ngay cả một chút tăm hơi cũng không có. Bởi vì rất có khả năng bị người của thế lực khổng lồ chặn lại, không thể trở về được nữa, khẩu cung trên người bọn hắn cũng không thể lại thấy ánh mặt trời.

“Sư tôn! Ngưu Hữu Đạo vì ổn thỏa mà phân tán tám phái, lại lần nữa tách thủ hạ ra hành sự, từ đó có thể thấy lần này Ngưu Hữu Đạo hành sự cẩn thận đến cỡ nào! Mà người ngăn phi cầm cỡ lớn lại không ngờ tới Ngưu Hữu Đạo không có mặt, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo chạy đi Hoang Trạch Tử Địa. Ngưu Hữu Đạo hành sự nhất quán xảo trá, này rất phù hợp với tác phong của Ngưu Hữu Đạo!

Lữ Vô Song mặt lạnh như sương.

“Ngươi là nói ta giết ba thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo sao?

Đinh Vệ:

“Ta không phải Lữ Thánh Tôn, sẽ không ở dưới tình huống không có chứng cứ cắn chết ai, ta chỉ phân tích tình huống mà thôi!

Tuy không trực tiếp vạch ra, nhưng nói tới mức độ này, nói rõ chính là chỉ Lữ Vô Song.

Ngày hôm nay Đinh Vệ dám nhằm vào Lữ Vô Song nói tới mức độ này, là bị Lữ Vô Song bức cho không còn đường lui, Lữ Vô Song đã muốn hại chết hắn, đối mặt sinh tử, liên lụy tới loại sự tình này không phản kích là một con đường chết, chỉ có thể bất cứ giá nào, đâu còn lo lắng cái gì.

Hắn phản kích cũng không phải không có chứng cứ, cũng không phải thuần túy phản kích trả thù, hắn không biết vì sao Lữ Vô Song muốn hãm hại hắn, thấy thế nào cũng giống như là muốn hắn gánh oan ức, vì cái gì muốn để hắn đến gánh cái oan ức này? Hắn muốn không nghi ngờ Lữ Vô Song vừa ăn cướp vừa la làng cũng khó.

Nguyên Sắc bưng chén trà chậm rãi uống.

Lữ Vô Song thật bị làm tức giận, liên tục cười lạnh.

“Nếu như ta muốn giết đám người Ngưu Hữu Đạo, còn cần phí nhiều công phu như vậy?

Đinh Vệ không nhượng bộ chút nào.

“Ngưu Hữu Đạo là đi thăm dò nội gian của Vô Lượng Viên, ai đó ở trước mặt mọi người tự nhiên là không tiện động thủ. Chỉ sợ là có người không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo xảo trá như vậy, không tuân mệnh quay về, hành tung mê ly làm người nhất thời khó có thể bắt giữ.

Sau đó nhìn Nguyên Sắc chắp tay nói:

“Xin sư tôn minh giám!

Hoàng Ban và Huyền Diệu hai mặt nhìn nhau, cũng có chút kinh nghi bất định, bị Đinh Vệ nói như thế, phát hiện cả sự kiện khắp nơi lộ ra khả nghi, hành vi của Ngưu Hữu Đạo quá không hợp lẽ thường, hai người cũng hoài nghi ý đồ của Lữ Vô Song.

Chí ít theo hai người biết, Đinh Vệ là không có nhằm vào Vô Lượng Viên.

Đương nhiên, sau lưng Đinh Vệ có ở trong bóng tối an bài người khác làm hay không, vậy thì bọn hắn không biết.

“Lớn mật!

Lữ Vô Song bị cắn có chút không xuống đài được quát một tiếng, phất tay oanh ra một chưởng.

Đinh Vệ cả kinh, dưới khoảng cách gần, cộng thêm tu vi của Lữ Vô Song, làm hắn nhất thời trở tay không kịp, hắn cũng biết bản thân căn bản không ngăn được công kích của Lữ Vô Song, chỉ sợ là không chết cũng trọng thương.

Chỉ thấy thân hình Nguyên Sắc hóa thành mị ảnh, đột nhiên ra tay, chặn lại lực đạo công kích, vung tay áo quét qua.

Cạch!

Hai đạo lực lượng va chạm, cương phong mạnh mẽ như bẻ cành khô phân tán ra, bàn ghế bị thổi bay ra ngoài.

Dù uy lực công kích đã bị Nguyên Sắc hóa giải, nhưng dư uy vẫn làm đám người Hoàng Ban ăn không ít vị đắng, bảy người bị cương phong hất bay ra lầu các, đập xuống đất lăn lộn, ngã thất điên bát đảo.

Cả lầu các cọt kẹt vang vọng, dường như suýt chút nữa bị thổi rã rời.

Nguyên Sắc và Lữ Vô Song bốn mắt đối diện, người trước vui cười hớn hở, người sau ánh mắt hiện ra lạnh lùng nghiêm nghị.

“Lữ đại mỹ nhân, ngươi ở trước mặt ta ra tay công kích đệ tử ta, không khỏi không để ta ở trong mắt đi?

Nguyên Sắc cười hỏi.

Lữ Vô Song lạnh lùng nói:

“Ngươi thật biết dạy ra một hảo đồ đệ nhanh mồm nhanh miệng! Nguyên bàn tử, chẳng lẽ ngươi thật tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn sao?

Theo nàng, Đinh Vệ đang quỷ biện, bởi vì nàng rất rõ ràng bản thân không có nói láo, Ngưu Hữu Đạo nói cho nàng, người mơ ước Vô Lượng Quả chính là Đinh Vệ, Đinh Vệ chính là bẻ cong nguỵ biện!

Nàng cũng không nghĩ tới, sự tình rõ ràng đã có bằng chứng phạm tội xác thực còn sẽ nháo thành như vậy, nhưng hành vi của Ngưu Hữu Đạo trước khi chết tràn ngập kỳ lạ, sau khi Đinh Vệ điểm ra, ngay cả nàng cũng cảm thấy trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Nguyên Sắc:

“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, đạo lý nói rõ là được, cần gì động thủ?

“Chuyện gì xảy ra?

Một bóng người xuất hiện ở trong đình viện, tóc tai bù xù, đôi mắt hổ ngậm uy, Ô Thường tới rồi.

Ngay sau đó đám người Tuyết bà bà và La Thu cũng từng cái lắc mình đi tới, Chư Thánh tạm cư ở Vấn Thiên Thành đều bị động tĩnh tranh đấu kinh động.

Nhìn thấy mọi người đến, Nguyên Sắc vui cười hớn hở nói:

“Không có chuyện gì, đại mỹ nhân tính khí lớn, người phía dưới trong lúc vô ý mạo phạm.

Quay đầu lại nhìn Lữ Vô Song nói:

“Lữ đại mỹ nhân, người phía dưới không hiểu chuyện, ta sẽ giáo huấn, người của ta còn chưa tới phiên ngươi đến quản giáo!

Sắc mặt của Lữ Vô Song khó coi, nhưng tiếp xúc đến ánh mắt bao hàm thâm ý kia của Nguyên Sắc, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn qua một bên, không hé răng chọc thủng cái gì.

Vô Lượng Quả ở trong Vô Lượng Viên, chín nhà có quy tắc, nếu ai dám lòng mang ý đồ xấu vọng động, phá hoại quy củ sẽ phải mất đi quyền lợi trông coi, này không khác nào giao ra quyền khống chế của Vô Lượng Quả. Sở dĩ Lữ Vô Song đơn độc thông báo Nguyên Sắc, mà không nói cho người khác, chính là muốn dùng cái này áp chế Nguyên Sắc, đổi lấy chỗ tốt mình muốn.

Ai biết lại bị Đinh Vệ cắn ngược, làm nàng cũng có chút giải thích không rõ.

Hiện tại sự tình này đã không có thể tung ra, một khi tung ra, bảy nhà khác sẽ không quản nhiều như vậy, mặc kệ hai nhà ai thanh ai bạch, chỉ cần tìm được lý do, tất nhiên sẽ liên thủ bức Nguyên Sắc và Lữ Vô Song lui ra Vô Lượng Viên. Bảy nhà liên thủ, hai người không phải đối thủ, chỉ có thể che lấp sự tình, bằng không đối với người nào cũng không có chỗ tốt.

Một trận tranh chấp bị hai người lừa gạt qua, sau khi mọi người tản đi, Nguyên Sắc thấp giọng hỏi.

“Ngươi thật có biện pháp lấy được đồ vật ở trong Vô Lượng Viên?

Cửu Thánh liên thủ trông giữ, Vô Lượng Quả đừng nói người khác, ngay cả Cửu Thánh cũng khó có thể đắc thủ.

Lữ Vô Song nổi giận.

“Ngươi có ý gì?

Nguyên Sắc:

“Ta ý gì ngươi còn không biết sao? Nếu ngươi thật có thể lấy được, ngươi ta liên thủ, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của ngươi ta, sẽ không còn cản tay gì nữa.

Làm cái thủ thế ngươi ta chia đều.

Vô Lượng Quả không chỉ người khác muốn lấy được, ở dưới tình huống số lượng có hạn, Cửu Thánh cũng muốn đoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.