Đạo Quân

Chương 1589: Ta không động tới ngươi, không có nghĩa là ta không biết (2)




"Tộc trưởng của yêu hồ nhất tộc?" Toa Như Lai càng ngày càng sợ hãi, có thể nói là chấn kinh, Ngưu Hữu Đạo thế mà lại được Hồ tộc tín nhiệm, vậy mà lại ở chung với Hồ tộc?

Ông ta đương nhiên biết Hồ tộc trời sinh tính cách đa nghi, việc mà Cửu Thánh phí hết tâm tư nhiều năm như vậy cũng chưa thể làm được, Ngưu Hữu Đạo thế mà lại làm được, có chút khó mà tin được.

"Vị này chính là đệ tử của La Thu Toa Như Lai." Ngưu Hữu Đạo lại giới thiệu cho Hắc Vân một chút.

Hắc Vân "Hừ hừ" hai tiếng, thái độ có chút lãnh đạm, giữa vẻ mặt ẩn giấu chút phức tạp.

Ngưu Hữu Đạo quan sát sắc mặt có thể hiểu được, ở một mức độ nào đó mà nói Toa Như Lai và Hồ tộc cũng có chút quan hệ, vợ hiện tai của Toa Như Lai thế nhưng là con gái của lão tộc trưởng Hồ tộc, nói đến vẫn là con rể của Hồ tộc.

"Hân hạnh gặp mặt!" Toa Như Lai chắp tay tỏ ý tôn kính với Hắc Vân, không đơn thuần là lời khách khí, mà cảm giác thật sự là hân hạnh được gặp mặt, nhưng đối phương dường như đối phương không quá bằng lòng phản ứng với ông ta, chỉ đành hỏi Ngưu Hữu Đao: "Con gái ta đâu, hay là muốn nuốt lời?"

"Tiên sinh an tâm chớ vội." Ngưu Hữu Đạo trấn an một câu, quay đầu nói với Hắc Vân: "Tộc trưởng, đem người đến đi."

Hắc Vân quay người đi, đi đến bên cạnh cạnh núi,, vung tay dùng sức đong đưa vài cái, sau đó mới đáp lại: "Chờ một lát, đưa tới liền."

Ba người liền đợi trên đỉnh núi, đỉnh núi trong gió vù vù thổi qua, hai tay Ngưu Hữu Đạo đâm kiếm như cười như không đứng đó không nhúc nhích, Hắc Vân quay đầu nhìn về một phía, Toa Như Lại thì nhìn nhìn bên này nhìn nhìn bên kia.

Đợi một hồi như vậy, có hai người mỗi người ép một người kẹp ở bên hông, lách mình bay xuống đỉnh núi.

Người mà hai vị trưởng lão Hồ tộc mang đến chính là Toa Huyễn Lệ và Hướng Minh, hai con ttình đều đang hôn mê. Ánh mắt Toa Như Lai gắn chặt vào con gái mình, mắt đầy vẻ lo lắng.

"Thả người đi." Ngưu Hữu Đạo dặn hò một tiếng, Hắc Vân cũng gật nhẹ đầu.

Hai vị trưởng lão lập tức ra tay làm tỉnh con tin.

Hai người yếu ớt tỉnh lại, ánh mắt chạm đến trưởng lão Hồ tộc, Toa Huyễn Lệ giống như phản xạ có điều kiện giãy dụa mãnh liệt, sợ hãi lui lại phía sau.

"Nha đầu, không sau nữa rồi." Toa Như Lai lên tiếng trấn an một câu.

Toa Huyễn Lệ nghe thấy nhìn lại, sau khi thấy khuôn mặt bên trong áo choàng đen, nhanh chóng chạy đi, trốn phía sau lưng Toa Như Lai.

Bất luận mối quan hệ cha con như thế nào, nàng ta vẫn cho rằng cha là người đầu tiên có thể bảo vệ mình.

Hướng Minh tỉnh táo lại vừa nhìn thấy tình hình hiện trường, đoán được đại khái, Toa Như Lai có lẽ là đến giải cứu bọn họ, hai bên có lẽ là đạt được thỏa thuận gì, Hồ tộc mới chịu thả người, bọn họ có lẽ an toàn rồi.

Ông ta lập tức nhanh chân đi đến trước mặt Toa Như Lai hành lễ: "Tiên sinh, là thuộc hạ vô năng." Vẻ mặt áy náy.

"Không sao, đều qua rồi." Toa Như Lai thản nhiên một tiếng, đồng thời quay người nắm cổ tay con gái, thi pháp kiểm tra thân thể của con gái, thấy không chịu tổn hại gì.

Hướng Minh quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo mặt đầy ý cười, thấp giọng nhắc nhở nói: "Tiên sinh, Ngưu Hữu Đạo và Hồ tộc cấu kết, chúng ta mắc bẫy của bọn họ..." Ông ấy nhanh chóng kể lại một lượt quá trình sự việc xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai, dáng vẻ rất là xin lỗi.

Toa Như Lai nghe xong ừm một tiếng: "Ta biết rồi." Cũng chầm chậm buông lỏng tay con gái, nói với con gái: "Không sao là tốt rồi." Tiếp theo quay người về phía đám người Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Toa tiên sinh, như thế nào, ta không nuốt lời chứ? Bây giờ ngài bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn họ đi, chỉ có điều chuyện trước mắt, e là cần bản thân ngài giải quyết rồi." Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ đám người Hắc Vân.

Toa Như Lai hiểu ý của hắn, việc cấu kết với Hồ tộc không thể bại lộ, muốn ông ta nghĩ cách chặn miệng con gái và Hướng Minh.

Toa Như Lai khẽ gật đầu, quay đầu hỏi Hướng Minh: "Thân thể ngươi không sao chứ?"

Hướng Minh: "Không có vấn đề gì lớn, pháp lực bị cấm chế."

"Ta giải cho ngươi." Thời khắc Toa Như Lai vươn tay qua đó, đột nhiên hai ngón tay như kiếm, phốc môt tiếng trực tiếp cắm vào tim của Hướng Minh, đồng thời một cỗ pháp lưucj mang tính phá hoại rót vào trong người Hướng Minh.

Máu tươi ở ngực của Hướng Minh trừng to hai mắt, rất nhanh ở khóe miệng cũng trào máu ra.

Hai mắt hai người nhìn nhau, Hướng Minh khiếp sợ, nghẹn ngào hỏi: "Vì sao?"

Toa Như Lai hờ hững nói: "Ta không động đến ngươi, không có nghĩa là ta không biết."

Vẻ mặt Hứng Minh cười gượng: "Ta hiểu rồi..." Hai mắt chầm chậm nhìn về phía Toa Huyễn Lệ đang sợ ngây người: "Tiểu thư bảo trọng, từ nay về sau không thể tiếp tục đi theo người rồi, phải nghe lời tiên sinh, tất cả những điều tiên sinh làm đều là vì tốt cho người..." Thân hình mềm nhũn, ngã xuống.

Hướng Minh ngã xuống, Toa Như Lai đâm hai ngón tay vào ngực ông ta tạo thành hai lỗ thủng. Pháp lực dập dờn khiến cho máu tươi dính trên ngón tay hóa thành từng sợi huyết vụ tiêu tán đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Toa Huyễn Lệ sợ ngây người, quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của phụ thân, không thể tin nổi. Hướng Minh không phải là người phụ thân tín nhiệm nhất sao? Tại sao phụ thân lại ra tay giết chết Hướng Minh?

Ngưu Hữu Đạo nheo mắt, nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt.

Ba người Hắc Vân nhìn nhau, không nghĩ đến người mà bọn họ tốn hết công sức bắt sống dùng để áp chế lại bị đối phương giết chết. Chuyện gì xảy ra thế? Sớm biết như thế này, bọn họ cũng không cần phí sức như vậy.

Khi vết máu trên tay đã tan hết, Toa Như Lai đặt tay xuống, từ trên cao nhìn Hướng Minh vẫn còn đang run rẩy dưới mặt đất, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ mấy năm nay ngươi thật tâm hay giả dối, hoặc là vì che giấu nhưng ta vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi vì đã chăm sóc con gái ta nhiều năm như vậy. Sự chăm sóc của ngươi đối với nó đích thật dụng tâm. Cảm ơn ngươi!”

“Ô... ô...” Hướng Minh cứng cổ, chỉ ô ô được hai tiếng, miệng trào máu tươi, không cách nào nói thành lời. Nhưng nghe Toa Như Lai nói như vậy, gương mặt ông ta hiện lên ý cười, hai mắt dần dần ngưng trệ, đầu lệch sang một bên, không còn động tĩnh gì nữa.

“Hướng Minh, Hướng tổng quản, Hướng bá...” Lấy lại tinh thần, Toa Huyễn Lệ đau lòng kêu lên, hoảng hốt quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy cổ Hướng Minh, liên tục gọi tên ông, hy vọng có thể đánh thức Hướng Minh, mong ông có thể sống lại.

Nhưng vô dụng, mặc kệ nàng có gọi như thế nào, Hướng Minh cũng không đáp lại, hai mắt ngưng trệ đã mất đi động tĩnh và thần thái.

Toa Như Lai thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Huyễn Lệ, y đã đi rồi, tất cả đã xong.”

Toa Huyễn Lệ đột nhiên buông tay đứng lên, giống như phát điên vọt đến trước mặt Toa Như Lai, nắm chặt vạt áo của ông, tức giận gào lên: “Vì sao lại giết ông ấy? Ông ấy không phải thủ hạ tâm phúc của cha sao? Tại sao cha lại giết ông ấy? Cha nói cho con biết đi, tại sao cha lại giết ông ấy?” Vừa nói, nước mắt của nàng tuôn xuống như mưa.

Toa Như Lai bị hành động không coi trọng ông của Toa Huyễn Lệ chọc giận, mắng to: “Chú ý hành vi của con, ta là cha của con đấy.”

Toa Huyễn Lệ dùng sức xô đẩy: “Con không muốn cha, con chỉ muốn ông ấy sống lại, con muốn Hướng bá sống lại. Cha ngay cả ông ấy cũng giết. Toa Như Lai, vì sao ông lại vô tình vô nghĩa như thế? Ông có còn là người hay không?”

Toa Như Lai dùng sức ghì bả vai của nàng, lay thật mạnh: “Con tỉnh lại đi.”

Toa Huyễn Lệ khóc thét lên: “Ta không tỉnh. Ông có biết không, nhiều năm như vậy, từ nhỏ ta đã được Hướng bá chăm sóc, vẫn là Hướng bá ở bên cạnh làm bạn với ta. Bên cạnh ta không có người thân, ông ấy chính là người thân, giống như cha của ta, như gia gia của ta, vì sao ông lại giết ông ấy? Vì sao? Toa Như Lai, ta muốn ông đền mạng.” Dứt lời, nàng vung hai tay, dùng sức bóp cổ Toa Như Lai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.