Đạo Quân

Chương 1582: Dạ hội (1)




“Nói cách khác, người ở phía sau ngươi đã biết ta, ta đây người cũng đã đến rồi, còn cái gì để mà giấu diếm nữa chứ. Các ngươi bắt con gái ta không phải là muốn ép buộc ta sao, bảo bọn họ ra đi."

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Hiểu lầm rồi, không muốn ép buộc ngài gì cả. Ta chỉ là không muốn bị người sau màn điều khiển, trói lệnh ái lại, ta cũng chỉ là muốn xác nhận một chút người sau màn có phải là Toa tiên sinh hay không. Loại quan hệ trước màn sau màn này ta không thích, ta chỉ muốn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp này với Toa tiên sinh. Ngoài ra lần nữa nhắc nhở một chút, khi Toa tiên sinh nhìn thấy lệnh ái tự nhiên sẽ biết được người đứng sau ta là ai.

Toa Như Lai: "Hợp tác? Ngươi lấy gì để hợp tác với ta?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta cũng muốn biết ta nên trả lời ngài như thế nào, nhưng ta không biết rõ ý đồ của Toa tiên sinh, ta không biết Toa tiên sinh vì sao muốn giúp ta, không làm rõ chuyện này, bảo ta làm sao nói chuyện hợp tác với Toa tiên sinh?"

Toa Như Lai: "Có người âm thầm giúp đỡ ngươi, ngươi còn không hài lòng hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Hài lòng, đương nhiên hài lòng, nhưng đa phần là nơm nớp lo sợ. Toa tiên sinh, nói trắng ra, chỉ cần Toa tiên sinh giải thích rõ vì sa giúp ta, ta lập tức dẫn Toa tiên sinh đi gặp con gái, chỉ một điều kiện này, tuyệt đối không nuốt lời!"

Toa Như Lai: "Nếu như ta không giải thích rõ?"

Ngưu Hữu Đạo: "Vậy thì ta chỉ đành lấy con gái ngài làm con tin, chỉ cần con gái ngài trên tay ta, ngài liền không dám làm gì ta, không biết ta nói như vậy có đúng hay không?"

Trên mặt Toa Như Lại hiện lên vẻ tức giận, nhưng tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể một loại tâm tình, cuối cùng vẫn là phải bình tĩnh đối mặt: "Ta có thể giải thích rõ ràng, nhưng lời giải thích của ta ngươi chưa chắc đã tin."

Ngưu Hữu Đạo: "Không thử làm sao biết ta sẽ không tin?"

Toa Như Lai: "Nếu như ta nói ta giúp ngươi chỉ là thật sự muốn giúp ngươi, khôn có ý đồ điều khiển ngươi sau màn, chỉ là muốn để ngươi lớn mạnh, ngươi tin không?"

"Chỉ là muốn để ta lớn mạnh?" Ngưu Hữu Đạo không hiểu: "Vì sao muốn để ta lớn mạnh, ta muốn biết lý do."

Toa Như Lai: "Bởi vì con gái ta, chính là vì con gái ta, cũng là vì bản thân ta."

Ngưu Hữu Đạo không hiểu: "Ta lớn mạnh và con gái ngươi có quan hệ gì?"

Toa Như Lai: "Bản thân ngươi là ngươi như thế nào, ngươi âm thầm làm qua chuyện gì, bản thân ngươi còn không hiểu rõ hay sao? Sau khi ngươi lớn mạnh, sẽ ngoan ngoãn thần phục với quy tắc trước mắt sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ý ngài muốn nói, sau khi ta lớn mạnh sẽ chống lại với quy tắc trước mắt?"

Toa Như Lai:"Chẳng lẽ không phải hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo vẫn là không hiểu: "Ngài hi vọng ta chống lại? Ngài là người được lợi của quy tắc trước mắt, ta chống lại quy tắc trước mắt có lợi gì đối với ngài? Hoặc là nói có quan hệ gì với con gái của ngài?"

Toa Như Lai: "Người được lợi? Là được lại, được lợi đến nỗi con gái ta bây giờ không cách nào gả ra ngoài một cách bình thường. Nó chỉ là người bình thường, lúc mẹ nó còn sống, hi vọng nó có thể sống một cuộc sống bình thường, đây là tâm nguyện của mẫu thân nói, cũng chính là tâm nguyện của ta. Ngươi cho rằng ta là người được lợi, đó chỉ là ý nghĩ, nếu như phân chia thời gian đại khái mà nói, ta là đệ tử đời thứ ba của su phụ, hai đời trước đó đều chết cả rồi, một kiếp này đời này của ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt."

"Không chỉ là ta, Lam Minh mà ngươi quen, phía trước hắn cũng có huynh đệ, đều bị Lam Đạo Lâm giết chết. Loại người như chúng ta, mặc kệ là tận tâm tận lực như thế nào, mặc kệ trung thành tuyệt đối dến đâu, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục giống nhau, nguyên nhân gì, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được."

Ngưu Hữu Đạo yên lặng, từ tốn nói: "Quyền lực! Cửu Thánh không hi vọng có người khiêu chiến quyền lực chí cao vô thượng của bọn họ, ngài muốn nói cái này sao?"

Toa Như Lai: "Ở trong mắt cửu thánh, quan hệ cha con, quan hệ sư đồ cũng chỉ là con cờ để bọn họ lợi dụng. Có thể trong lòng của bọn họ có tình cảm cha con, cũng có tình cảm sư đồ, về mặt tình cảm cũng cần thiết, chúng ta thỉnh thoảng cũng cảm nhận được, nhưng chỉ cần để bọn họ cảm nhận được khả năng khiêu chiến đến quyền lực chí cao vô thượng của bọn họ, bất kỳ tình thân gì đều có thể bị bóp nát trong nháy mắt. Những người làm đệ tử như chúng ta, tu vi càng cao, đứng trước nguy hiểm thì càng cấp bách, giống như Vô Lượng Viên, chúng ta ngay cả đến gần cũng không dám, lo sợ dẫn đến một tia hoài nghi."

"Nhưng ngươi né tránh cũng không được, ngươi càng né tránh, bọn họ càng cho rằng bụng dạ ngươi thâm sâu, nói chúng, bất kể ngươi làm như thế nào, cuối cùng đều là sai."

"Sau này ta có kết cục như thế nào, ta đã có dự liệu, cho dù là ta cưới La Phương Phi, cuối cùng cũng khó thoát được một kiếp, kết cục của La Phương Phi cũng sẽ giống như vậy, ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng một khi ta chết, con gái ta có thể có kết cục tốt đẹp hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Nếu đã biết như vậy, vậy tại sao ngài lại không phản kháng?"

Toa Như Lai: " Loại người như chúng ta là đối tượng mà Cửu Thánh canh giữ chặt chẽ, bọn họ sẽ không cho chúng ta cơ hội, nhìn thấy bất kỳ cơ hội nào cũng đều có thể là cạm bẫy, bản thân chúng ta không có cách nào phản kháng. Trước chúng ta, không phải không có người làm quan, đều chết rất thảm."

Ngưu Hữu Đạo dường như hiểu được chút gì đó: "Cho nên ngài hi vọng nhờ sức mạnh bên ngoài giúp đỡ, hi vọng ta lớn mạnh chống đối?"

Toa Như Lai gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo khó hiểu: "Nhiều năm như vậy, nhiều người như vậy, vì sao người cứ phải lựa chọn ta?"

Toa Như Lai: "Bởi vì ngươi to gan, bởi vì ngươi dám phản kháng, người của những môn phái khác, ngươi cảm thấy bọn họ dám sao? Mà loại chuyện này chỉ có to gan thôi là không đủ, mà còn phải có đủ năng lực nhất định, mà ngươi có đủ thủ đoạn phản kháng nhất định. Ngoài ra, không phải là ta lựa chọn ngươi, mà là bởi vì ta gặp được ngươi, phát hiện trên người ngươi tồn tại loại khả năng này, mới quyết định thử trên người ngươi."

"Khi ở Thiên Đô bí cảnh, ngươi dám ở Thiên Cốc ra tay giết người, dẫn đến sự chú ý của ta. Vẫn là câu nói đó, chỉ to gan thôi là không đủ, ta muốn kiểm tra năng lực của ngươi một chút, thế là muốn ngươi giành hạng nhất, ép ngươi vào đường chết, xem ngươi có thể sống sót trong nghịch cảnh hay không. Nếu như ngươi chết rồi, vậy dĩ nhiên là coi như thôi, ta cũng không muốn đưa ngươi vào Thánh cảnh."

Ngưu Hữu Đạo hơi nhướng mày: "Ta vào Thánh cảnh lịch luyện, không phải là phu nhân ngài La Phương Phỉ chỉ đích danh hay sao? Là ngài sắp xếp sao?"

Toa Như Lai: "Ngươi biết cũng không ít, không sai, nàng ta sở dĩ chỉ đích danh ngươi tiến vào, là ta đã động tay động chân lợi dụng nàng ta."

Ngưu Hữu Đạo: "Vậy sau này ta được La Phương Phủ đưa ra khỏi Thánh cảnh, cũng là ngài sắp xếp?"

Toa Như Lai: "Đó là một trận ngoài ý muốn không trong kế hoạch, ta không ngờ đến nàng ta thế mà lại thật sự có thể đưa ngươi ra ngoài. Phiêu Miễu các là do Đinh Vệ quản lý, Thủ Khuyết sơn trang dưới sự kiểm soát của Đinh Vệ, Đinh Vệ sẽ không cho La Phương Phỉ mặt mũi. Ai ngờ đến Đinh Vệ lúc đó không có ở đó, Hoàng Ban phụ trách Thủ Khuyết sơn trang cũng không ở đó, thế mà lại bị nàng ta chui qua kẽ hở. Việc này vượt quá dự liệu của ta, không phải là ta sắp xếp, quả thật là sự việc ngoài ý muốn, cũng bởi vì vậy mà dẫn đến sự nghi ngờ của sư phụ ta."

Ngưu Hữu Đạo: "Theo lời ngài nói như vậy, có chút không hợp lý, nếu như ngài đã muốn ta lớn mạnh, vì sao còn muốn đưa ta vào Thánh cảnh, há chẳng phải là đưa ta vào con đường chết hay sao, có lẽ ngài hiểu rõ, mặc cho Phiêu Miễu các chỉnh đốn như thế nào, mấy người như chúng ta cuối cùng đều chỉ có con đường chết."

Thấy hắn vậy mà lại biết bản thân cuối cùng chỉ có con đường chết, Toa Như Lai mỉm cười gật đầu, lời cũng nói ra rồi, đến gần hai bước, mặt áp sát mặt hắn: "Ở bên ngoài lớn mạnh, ngươi cho rằng bên cạnh ngươi không có mật thám của Phiêu Miễu các?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.