Đạo Quân

Chương 1567: Thánh Duyệt Đã Biết! (2)




Xuất hiện một lần ngoài ý muốn, hắn đã rút ra được bài học, nhất định phải đề phòng, bất kì khả năng xấu nào cũng có thể xảy ra.

Có hơi phiền toái, trước đó không xác định được lộ tuyến, nhân thủ bố trí mai phục có hạn, điều tới điều lui có thể sẽ không đến kịp.

Ở cửa ra gần đó ngồi ôm cây đợi thỏ có chút không thực tế, như vậy sẽ kinh động phần lớn nhân thủ Phiêu Miễu các.

Muốn theo đuôi người khác kỳ thật cũng không dễ dàng gì, còn không bằng hắn vọt vào trong đám người chém giết bọn họ còn nhanh hơn.

Sau khi suy nghĩ liên hồi, hắn cảm thấy mình nhất định phải đi một chuyến đến Băng Tuyết thánh địa, muốn đích thân nắm giữ được tình hình, đây là cơ hội suy nhất của hắn.

Sau khi trong lòng có quyết định, hắn nhanh chóng rời khỏi khu vực lối ra của Thánh Cảnh, tìm đến chỗ được bố trí để liên lạc, truyền tin tức cho nhân thủ Hồ tộc đang mai phục, thông báo rằng kế hoạch có thay đổi, xuất hiện chuyện ngoài dự đoán, bảo bọn họ rút về trước.

Sau đó mới lại đến chỗ kín đáo, bí mật gặp mặt Tần Quan và Kha Định Kiệt, mang theo hai người về thành Vấn Thiên.

Tần Quan và Kha Định Kiệt đã quen thuộc từ lâu cái việc Ngưu Hữu Đạo động một tí là bỏ lại bọn họ rồi một mình rời đi, cũng không biết trưởng lão rốt cuộc là đang làm gì, có chút thần thần bí bí hoặc lén lén lút lút, hai người cũng không tiện hỏi nhiều, hoặc có hỏi thì cũng chẳng nhận được câu trả lời. Tóm lại, từ lúc bắt đầu ở hoang trạch tử địa, chuyện Ngưu trưởng lão một mình chạy đi là đã có rồi.

Sau khi trở về thành Vấn Thiên phục mệnh, Ngưu Hữu Đạo trước tiếp tìm được Hoàng Ban trấn thủ ở thành Vấn Thiên.

Lúc hắn đến gặp thì thấy Hoàng Ban và Huyền Diệu đang ngồi uống trà với nhau.

Huyền Diệu lặng lẽ liếc xéo, hừ khinh bỉ một cái, sau đó chẳng thèm nhìn Ngưu Hữu Đạo nữa.

Thái độ Hoàng Ban ôn hòa, nhìn chăm chú vào nước trà bên trong chén đang cầm trên tay: "Tìm ta có chuyện gì?"

Ngưu Hữu Đạo đứng bên ngoài đình bẩm báo: "Ta muốn đi một chuyến đến Băng Tuyết thánh địa."

Hết cách rồi, mặc dù cho đốc tra quyền hạn tự do nhất định, nhưng Phiêu Miễu các vẫn phải nắm giữ được động tĩnh của người các phái, để tránh xảy ra chuyện gi ngay cả phương hướng kiểm chứng cũng không có.

Lời này vừa nói ra, Huyền Diệu và Hoàng Ban đều ngẩng đầu nhìn, dường như cũng có phần bất ngờ.

Hoàng Ban cau mày nói: "Thánh Tôn đưa cho ngươi quyền đốc tra không bao gồm Băng Tuyết thánh địa, ngươi không có quyền đến đó, nơi đấy cũng không phải là chỗ ngươi nên đến."

Ngưu Hữu Đạo: "Hoàng quản sự hiểu lầm ý của ta rồi, ta nào dám đến Băng Tuyết thánh địa giễu võ dương oai, thật ra là trước kia lúc tuần tra lối ra vào Thánh Cảnh, ta gặp được thành chủ thành Trích Tinh, chúng ta là chỗ quen biết cũ, gặp mặt hàn huyên vài câu mới biết các chủ Băng Tuyết các sắp đại hôn."

Toa Huyễn Lệ là người quen cũ? Hoàng, Huyền hai người nhìn nhau, thần sắc trong mắt có thể nói là ý vị sâu xa, thì ra là vị và nữ nhi Toa Như Lai có giao tình, dường như đã tìm ra được nguyên nhân khiến La Phương Phỉ đột nhiên nhúng tay tống xuất Ngưu Hữu Đạo đến Thánh Cảnh.

Hai người nhận ra một ít hoài nghi của Đinh Vệ không phải là không có đạo lý, tại sao sau quá trình điều tra giao thiệp giữa Toa Như Lai và Ngưu Hữu Đạo và lúc tra quyển tông về chuyện ở bí cảnh Thiên Đô, Đinh Vệ lại chưa phát hiện ra vấn đề gì, Toa Như Lai cũng không làm bất cứ việc gì vì tình riêng mà làm việc sai trái cho Ngưu Hữu Đạo, cứ coi như là nhận bí phương ủ rượu, vẫn như cũ là dồn ép Ngưu Hữu Đạo, không nhìn ra điều khác thường gì.

Hoàng Ban: "Các chủ Băng Tuyết các đại hôn thì liên quan gì đến ngươi?"

Ngưu Hữu Đạo: "Về tình về lý cũng nên đi chúc mừng một câu, có thể được uống được một chén rượu mừng tất nhiên nhiên là quá tốt rồi."

Huyền Diệu cười nhạo một tiếng, vẻ mặt hết sức mỉa mai.

Hoàng Ban cũng lộ vẻ mặt giễu cợt, nói: "Thánh đại Băng Tuyết không phải là nơi người bình thường có thể đi tới đi lui được, không phải là nơi ai cũng có thể đến, các chủ Băng Tuyết các đại hôn, ngay cả chúng ta cũng không được mời, không có tư cách đến dự, về phần ngươi... điều này có cần thiết không?"

Ngưu Hữu Đạo khách khí nói: "Ta và các chủ Băng Tuyết các cũng là chỗ quen biết cũ, về tình về lý chắc là cũng phải đến dự một chút."

Hai người Hoàng Huyền hơi sửng sốt, cái tên này cũng có giao tình với Tuyết Lạc Nhi ư?

Nhưng hai người là người của Đại Nguyên Thánh, cho dù là Toa Như Lai hay là Tuyết Lạc Nhi cũng không thể vô duyên vô cớ làm gì bọn họ, dưới tình huống bình thường hai người cũng không cần phải sợ hai nhà kia, Hoàng Ban lạnh lùng nói: "Người đốc tra các phái không có quyền can thiệp các thánh địa, việc này ta không đồng ý. Đương nhiên, nếu ngươi muốn đi thì ngươi lấy thân phận đốc tra, tra cũng không thể cản ngươi, nhưng phi cầm của Phiêu Miễu các không được tự tiện xông vào các thánh địa, nếu ngươi muốn dựa vào hai chân để đi, ta cũng hết cách rồi.

Khóe miệng Huyền Diệu ẩn ẩn hiện ra ý vị cổ quái, từ từ uống trà, trong lòng cực kì sảng khoái, thích xem việc gây khó dễ này.

Phải biết rằng Băng Tuyết thánh địa ở lưỡng cực là vùng đất nghèo nàn, đường xá xa xôi, dựa vào tu vi bay thì phải đi tới khi nào, đoán chừng bọn họ đi đến nơi, hôn lễ Tuyết Lạc Nhi đã sớm kết thúc, còn muốn bấu víu quan hệ để uống rượu mừng thì uống gió tây bắc còn tạm được.

Ngưu Hữu Đạo quan sát phản ứng của hai người, vuốt cằm nói: "Nếu Hoàng quản sự không làm chủ được, ta không thể làm gì khác hơn là tấu lại nguyên bản lời nói của Hoàng quản sự cho Thánh Tôn, thử xem Thánh Tôn có thể đồng ý hay không." Dứt lời liền rời đi.

Hoàng Ban sầm mặt lại, hai người uống trà đều chăm chú nhìn bóng lưng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo không phải chỉ nói suông, mà thật sự tấu lên, sau khi trở lại Yêu Hồ ti lập tức viết xuống ý của mình rồi gửi đi.

Hết cách rồi, ngay từ đầu liên tiếp ba lần trình báo kết quả đều hơi chệch hướng hắn dự kiến tỏng kế hoạch, bị vây khốn trong Thánh Cảnh, không có cách nào ra ngoài.

Coi như kế hoạch sau của hắn thành công, cũng vẫn khó mà có thể ra ngoài, cho nên hắn nhất định phải âm thầm cùng người mình cấu kết bị bắt tới, trước mắt đây là hi vọng duy nhất của hắn sau khi rời khỏi Thánh Cảnh.

Coi như Thiên Lam thánh địa hồi âm không cho phép hắn đến Băng Tuyết thánh địa chúc mừng, hắn vẫn phải đi, cùng lắm thì ở bên ngoài Băng Tuyết thánh địa để cho người ta dâng lễ vật lên, dù là ở bên ngoài cũng phải nghĩ ra được cách nắm được tình hình mới được.

Hoàng Ban không cho hắn tọa kị phi cầm cũng chẳng sao, không phải là còn bảy phái khác sao, nói tốt thì có thể liên hợp chống lại, để người khác điều động một con, hắn mượn dùng một lúc là được, tóm lại lần này nghĩ hết tất cả các cách cũng phải đi cho bằng được.

Ngày kế tiếp, sau khi Thiên Lam thánh địa hồi âm, Ngưu Hữu Đạo mở ra xem, thấy có bốn chữ: Thánh Duyệt đã biết!

Đây là có ý gì? Không chấp nhận cũng không từ chối, tất nhiên là muốn hắn tuân thủ quy củ!

Quản hắn khỉ gió, dù sao không từ chối, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng quyết định lấy cờ hiệu Lam Đạo Lâm tìm Hoang Ban đòi tọa kỵ phi cầm, chắc rằng Hoàng Ban không dám khước từ.

Sau khi xác định xong, Ngưu Hữu Đạo bảo Tần Quan đi tìm Phiêu Miễu các muốn trang giấy lớn và thêm các lại màu mực.

Khi đồ vật đến nơi, mấy cái bàn mang vào trong đình viện kê nối vào nhau, trang giấy trắng trải rộng ra bàn, tiếp theo múa bút vẽ tranh, một bức tranh sơn thủy lớn dưới ngòi bút hắn dần dần hiện ra, chuẩn bị làm quà mừng cho đại hôn của Tuyết Lạc Nhi.

Hết cách rồi, trên tay không có vật gì cả, chỉ có thể dùng kĩ nghệ của mình để chế tác.

Nơi xa, Vân Sơn thấp thoáng, cảnh xuân tươi đẹp ở giữa nước chảy dưới chân cầu nhỏ, bên trên có một đôi bích nhân ân ái đứng dựa vào nhau, hình ảnh rất có ý nghệ thuật, người vẽ tranh này cực kì tỉ mỉ.

Nhóm người Côn Lâm Thụ đứng ngoài quan sát, đều nhìn nhau, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo còn am hiểu việc này, sau đó lại thấy Ngưu Hữu Đạo ở chỗ lưu bạch viết một hàng chữ: Chỉ mong là uyên ương, không mong làm tiên nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.