Đạo Quân

Chương 1470: Coi như tên này còn có lương tâm




Ánh mắt ông ta liếc về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo biết lời này là nói cho hắn nghe. Chuyện lão này phản bội sư môn bị phơi bày, lão đang rất nóng lòng làm ra thành tích để được gia nhập Phiêu Miễu các. Ngưu Hữu Đạo động viên:

"Từ từ đi. Vừa bắt đầu đã muốn xong ngay sao? Ở đâu ra chuyện tốt như vậy. Thời gian còn dài, tận ba tháng mà, cứ xem tình hình trước rồi hãy nói."

Triều Kính nghĩ lại cũng thấy đúng, chỉ vừa bắt đầu thôi. Mình thực có phần thấp thỏm dễ kích động rồi.

Trời vào đêm, đã có mấy đống lửa trại đốt lên mà nhóm Phù Hoa còn chưa trở về, dần khiến mọi người lo lắng.

Hồng Cái Thiên: "Không gặp phải vấn đề bất ngờ trên đường rồi chứ?"

Dù y lo lắng xảy ra vấn đề cũng vô dụng. Bây giờ đã tối, không quen tình hình cũng khó tìm, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Chờ chờ đợi đợi, đến lúc không gian tối tăm nhất, bên ngoài hơi có động tĩnh khiến mọi người chợt cảnh giác. Sau đó mọi người phát hiện là lo bóng lo gió một hồi, đó là người của Tây Hải trở về.

Bốn người trở về hoàn hảo, không thiếu một ai.

Hồng Cái Thiên nghênh đón lập tức hỏi: "Sao về muộn như vậy?"

Phù Hoa đi thẳng tới chỗ Ngưu Hữu Đạo nói: "Ta phát hiện tung tích của Phiêu Miễu các nên lặng lẽ theo sau kiểm tra địa điểm đặt chân của họ một hồi, cho nên về trễ."

Ngưu Hữu Đạo nghe vậy lập tức đứng dậy: "Họ ở vị trí nào?"

Phù Hoa lấy sổ tay, rò trên bản đồ rồi chỉ vào một vị trí: "Ở đây."

Các trưởng lão vây quanh đồng thời quan sát, không nhìn ra điều gì.

Ngưu Hữu Đạo xem xong, gật đầu nói: "Được, biết rồi, cực khổ cho tỷ."

Phù Hoa hỏi: "Đã tìm thấy họ, bước tiếp theo nên làm sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta tự có dự định."

Nếu hắn đã nói vậy tức là không chịu nhả thêm thông tin. Mọi người biết có hỏi nữa cũng vô dụng, lại không thể ép hắn, chỉ đành coi như thôi.

Triều Kính quan tâm đ ến thu hoạch: "Các ngươi thu hoạch hôm nay thế này?"

Phù Hoa lắc đầu:

"Không có thu hoạch gì, chỉ lấy được hai cái mắt dọc của yêu hồ."

Nàng ta hất cằm về phía Ngưu Hữu Đạo:

"Hắn quan tâm tới hướng đi của Phiêu Miễu các, chúng lại ta vừa phát hiện tung tích của bên kia, cũng không dám gây ra tiếng tranh đấu quá lớn gây chú ý, vì vậy chúng ta luôn lặng lẽ theo dõi. Các ngươi thì sao, thu hoạch bao nhiêu?"

"Ai!" Triều Kính thở dài: "Cũng không có bao nhiêu..."

Nghe nói bên Ngưu Hữu Đạo hôm nay vẫn không thu hoạch được gì, Côn Lâm Thụ liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo đang cầm bản đồ xem xét.

Sau khi mọi người đều ngồi bên đống lửa lặng lẽ qua đêm, Côn Lâm Thụ đứng dậy từ chỗ nhóm người Tây Hải. Phù Hoa đang nhắm mắt ngồi hơi mở mắt liếc y.

Dưới ánh lửa trại bập bùng, Ngưu Hữu Đạo đang xem bản đồ cân nhắc hoàn cảnh địa hình chợt ngẩng đầu lên, thấy Côn Lâm Thụ ngồi xổm bên cạnh mình, hỏi: "Có gì không?"

Côn Lâm Thụ giơ nắm tay ra trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thả mấy thứ xuống bụi cỏ.

Ngưu Hữu Đạo cúi đầu nhìn, hóa ra là ba con mắt dọc của yêu hồ. Hắn cười hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Côn Lâm Thụ: "Đưa cho ngươi."

Ngưu Hữu Đạo: "Ai da, không phải ngươi nói là lần này tới để báo đáp cho Thiên Hỏa giáo sao? Ngươi tới rèn luyện cho Thiên Hỏa giáo, thu hoạch đều phải để cho Thiên Hỏa giáo. Ngươi có lòng tốt cho ta như thế là vì thấy ta không có thu hoạch gì, thương hại ta hả?"

Chính vì điều này mà Ngưu Hữu Đạo mới tách y ra.

Đầu tiên, trong dự định của Ngưu Hữu Đạo vốn không có ý định săn giết yêu hồ. Côn Lâm Thụ lại muốn ra sức cho Thiên Hỏa giáo, vì vậy có xung đột với kế hoạch lần này của Ngưu Hữu Đạo.

Sau đó là, Côn Lâm Thụ còn có cảm tình rất sâu với Thiên Hỏa giáo, có thể nói là do sư phụ Bàng Trác của y vẫn còn nằm trong tay Thiên Hỏa giáo. Y không muốn Thiên Hỏa giáo vì lần rèn luyện này mà xảy ra chuyện. Từ lúc Ngưu Hữu Đạo phát hiện đầu mối gì, y sợ không tránh được nhắc tới Thiên Hỏa giáo.

Không giống Tần Quan và Kha Định Kiệt, Ngưu Hữu Đạo cảnh cáo hai người không nói cho những người khác, hai người tự nhiên sẽ giúp đỡ giấu diễm. Hai người đều đứng ở lập trường người nhà Tử Kim động.

Song phương đã không dễ ở chung, vậy Ngưu Hữu Đạo cũng không làm khó y. Ngưu Hữu Đạo luôn có phương thức xử lý riêng của mình đối với người, nặng nhẹ hay thậm chí bắt chẹt đều rất rõ ràng. Có vài người, hắn có thể giải quyết nhanh chóng, nhưng có vài người khác lại chỉ có thể tuần tự tiến lên. Hắn tin tưởng mọi sự sẽ như nước chảy thành sông.

Ít nhất, trong tâm thái hiện nay của Côn Lâm Thụ, chuyện mà Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị làm tạm thời vẫn chưa thể để Côn Lâm Thụ biết. Hắn tình nguyện bỏ công sức tại hai người Tần, Kha hơn.

Bởi vậy, chuyến săn giết yêu hồ lần này không thích hợp mang theo Côn Lâm Thụ. Ít ra cũng đỡ bị nói: các tổ chỉ có ba người, nhóm các ngươi bốn người mà không có thu hoạch gì thì thật không còn gì để nói.

Cũng bởi vậy, Ngưu Hữu Đạo đẩy Côn Lâm Thụ sang bên Phù Hoa, lấy cớ là vì Phù Hoa là phụ nữ, để Côn Lâm Thụ bảo vệ giúp.

Cái gì mà phụ nữ? Phù Hoa tất nhiên không mắc bẫy, phụ nữ làm sao?

Ngưu Hữu Đạo lừa gạt Phù Hoa, giả bộ tiết lộ một ít chân tướng, lấy lý do nửa thật nửa giả. Hắn nói rằng Côn Lâm Thụ phải lấy thành tích cho Thiên Hỏa giáo, hắn che giấu cho cũng không hợp. Vì muốn tránh hiềm nghi nên hắn nhờ Phù Hoa dẫn theo, đồng thởi để Phù Hoa giúp Côn Lâm Thụ ẩn giấu một thoáng.

Phù Hoa không dễ chối từ chút việc nhờ vả ấy, cũng biết chút việc. Sau đó nàng ta quả thực che giấu giúp Côn Lâm Thụ, để thành tích săn bắn của Côn Lâm Thụ không bị bại lộ.

Có điều, sau khi thấy thực lực của Côn Lâm Thụ, Phù Hoa có cảm giác chán ngán. Nàng ta phát hiện thực lực của Côn Lâm Thụ rất lợi hại, thủ đoạn công kích không tầm thường. Cả đội Tây Hải cộng lại mà không lợi hại bằng một mình Côn Lâm Thụ. Người như vậy mà lại muốn giao thành tích cho Thiên Hỏa giáo?

Tâm tư của phụ nữ mà, ít nhiều gì cũng thấy không thoải mái.

Đương nhiên, Côn Lâm Thụ cũng coi như để bụng tới việc của Ngưu Hữu Đạo, không tiếc tiêu hao lượng lớn pháp lực bôn ba qua lại trên phạm vi rộng. Tung tích của Phiêu Miễu các chính là do y phát hiện, sau đó Phù Hoa dẫn người theo dõi.

Trước mắt y quả thực có cảm giác đồng tình với Ngưu Hữu Đạo, mà càng nhiều hơn là cảm giác hổ thẹn. Y nhỏ giọng nói:

"Bắt đầu từ hôm nay, thu hoạch bên ta sẽ để một nửa cho Thiên Hỏa giáo, một nửa cho ngươi."

"Nói cách khác, một mình ngươi săn sáu con yêu hồ, khá lắm!"

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, trêu chọc. Đúng là hắn cảm thấy hơi vui mừng, phát hiện mình không nhìn lầm người, coi như tên này còn có lương tâm. Hắn cười nói:

"Lấy về đi."

"..." Côn Lâm Thụ ngạc nhiên.

Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu:

"Ta nhận lòng tốt của ngươi, nhưng ta không cần."

Dứt lời, hắn lại giải thích:

"Ta không để ý tới thành tích cá nhân. Nói cho cùng, thành tích rèn luyện cuối cùng vẫn phải gom lại rồi so sánh với bên Phiêu Miễu các. Ngươi thu hoạch bao nhiêu thì giao cả cho Thiên Hỏa giáo đi. Ngươi xuất thêm chút lực để Thiên Hỏa giáo nhìn thấy thành ý của ngươi, có lẽ sư phụ của ngươi ở Thiên Hỏa giáo cũng sẽ sống tốt hơn một phần. Ta nói thật, không có ý khác. Thu về đi, tự mình cất cẩn thận. Bên kia ta đã dặn dò Phù Hoa, nàng ta sẽ giấu giúp ngươi."

Ngưu Hữu Đạo có thể được người trong giang hồ đổi cách gọi từ "Kẻ trộm" thành "Đạo gia" là vì hắn tự có chỗ hơn người, giỏi lấy đức thu phục người!

Côn Lâm Thụ ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng đầy cảm động.

Tính cách của y bướng bỉnh, lại không phải kẻ lề mề, không nói nhiều. Y chậm rãi nhặt lại ba con mắt dọc, đứng dậy rời đi.

Có lẽ bắt đầu từ lúc chiến bại rồi rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, y mới xem như bắt đầu cuộc đời rèn luyện chân chính của mình.

Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng lưng Côn Lâm Thụ rời đi, khẽ lắc đầu một cái, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bản đồ tính toán. Hắn phải ra tay rồi, phải lên kế hoạch chu toàn. Ít nhất hắn cũng phải đề phòng khả năng xuất hiện nguy hiểm, cho nên nhất định phải đắn đo suy nghĩ. Thế cuộc trước mắt không cho hắn đi sai một bước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.