Đạo Quân

Chương 1351: Cứ nói ta không ở đây (2)




Trưởng lão Tiền Phục Thành lấy một con phi cầm cỡ lớn, đích thân đưa hai vợ chồng đến Tử Kim động Yến quốc...

Có khách vượt qua thiên sơn vạn thủy đến, huống chi đối phương còn là trưởng lão Thiên Hỏa giáo ngang cấp với Tử Kim động, môn đăng hộ đối, dĩ nhiên Tử Kim động rộng cửa hoan nghênh.

Chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách còn dành chút thời gian đích thân gặp mặt.

Trong lúc bái kiến khách khí, Côn Lâm Thụ đến cùng cũng tự báo danh tính.

“Côn Lâm Thụ...” Gương mặt tươi cười tiếp khách của Cung Lâm Sách hơi sững ra, cái tên này nghe quen quen, sau khi nhìn mặt các trưởng lão hai bên, hỏi thử: “Ngươi chính là Côn Lâm Thụ?”

Côn Lâm Thụ cung kính trả lời: “Vâng, vãn bối từng thua dưới tay trưởng lão Ngưu Hữu Đạo của quý phái.” Y không hề giấu diếm chút nào.

“À... à...” Cung lâm sách gật đầu cười, cảm thấy hơi không biết nói gì tiếp, khen đối phương cũng không được, không khen đối phương cũng không được.

Ông ta còn đang định hỏi Tiền Phục Thành, lẽ nào đây là ái đồ của ngươi? Nhưng lời vừa đến khóe miệng cũng không tiện hỏi, xác nhận rồi há chẳng phải nói trưởng lão nhà ta từng giáo huấn đồ đệ của ngươi.

Ông ta vứt câu hỏi này sang một bên, con mắt mặc dù không ngừng dò xét Côn Lâm Thụ, lời đã hỏi Tiền Phục Thành: “Tiền trưởng lão đến đây không biết có chuyện gì?”

Mấy vị trưởng lão Tử Kim động cũng đang hiếu kì dò xét Côn Lâm Thụ, năm đó Ngưu Hữu Đạo đã đánh cho đệ tử Thiên Hỏa giáo này một trận, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Đối với chuyện quá khứ trưởng lão nào đó của bản phái từng làm, các vị trưởng lão dĩ nhiên đều biết.

Tiền Phục Thành không nói đến tìm Ngưu Hữu Đạo: “Vừa nhận được tin, nguyên Đại đô đốc Tống quốc La Chiếu đã đến Tần quốc nhậm chức, Hiểu Nguyệt các này dường như có ý đồ rất lớn, quý phái đã từng hợp tác Hiểu Nguyệt các nên đặc biệt tới đây hỏi thử suy nghĩ của quý phái...”

...

“Một trong ba vị đại tướng quân của Tần quốc, La Chiếu đi Tần quốc rồi...”

Mao Lư biệt viện, sâu trong nội trạch, Ngưu Hữu Đạo tay cầm tình báo trầm ngâm, hơi bất ngờ.

Quản Phương Nghi ở bên nói: “Hẳn là Hiểu Nguyệt các làm, một mình La Chiếu không cách nào có thể thoát thân thuận lợi dưới sự giám sát chặt chẽ của Tống quốc, huống hồ còn chạy tới Tần quốc xa như vậy, còn vừa đến Tần quốc là được trao chức vị cao, mặc dù tạm thời vẫn chưa có đại quyền binh mã.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu đi qua đi lại, chuyện này chắc chắn như vậy, trước đó La Chiếu mất tích hắn đã đoán ra có người phối hợp giúp đỡ, có điều không ngờ là Hiểu Nguyệt các.

Sau khi hơi suy nghĩ một lúc, Ngưu Hữu Đạo dừng chân quay đầu lại nói: “Bên Hầu Tử để ý theo dõi chặt một chút.”

Quản Phương Nghi nhếch miệng, hơi bất mãn với mấy chuyện đó của Viên Cương nhưng cũng không nhiều lời gì, chuyện của Viên Cương và Phùng Quan Nhi cũng không tránh khỏi liên quan đến bà ta.

Chính lúc này, Văn Mặc Nhi đi vào, bẩm báo nói: “Đạo gia, Nghiêm trưởng lão cho đệ tử sang trước chuyển lời, nói Tiền trưởng lão của Thiên Hỏa giáo tới, muốn tới gặp huynh, bảo huynh chuẩn bị một chút.”

“Trưởng lão họ Tiền của Thiên Hỏa giáo chỉ có mình Tiền Phục Thành, tới thì tới, ta với ông ta không có giao tình gì, chỉ gặp nhau vài lần, có từng nói chuyện chưa ta còn chẳng nhớ, chạy tới gặp ta làm gì?” Ngưu Hữu Đạo kỳ quái.

Văn Mặc Nhi: “Côn Lâm Thụ, huynh còn nhớ không?”

Ánh mắt Quản Phương Nghi lóe lên, bà ta tin hẳn là Ngưu Hữu Đạo vẫn còn nhớ, lúc trước khi Ngưu Hữu Đạo chạy tới Tề kinh gạt bà ta đi, đã từng kết ân oán với Côn Lâm Thụ.

“Côn Lâm Thụ?” Ngưu Hữu Đạo gật đầu. “Biết, là một tên tâm cao khí ngạo, tự cho mình là đúng, đầu úng nước kia đúng không, sao, hắn cũng tới à?”

Văn Mạn Châu liên tục gật đầu: “Đúng vậy, hắn cũng tới, đi cùng Tiền trưởng lão kia. Tiền trưởng lão này đột nhiên mang theo Côn Lâm Thụ tới đây, còn nói muốn gặp huynh, Nghiêm trưởng lão cảm thấy có chút có bất thường, lại không tiện lạnh nhạt với khách, cho nên đã kéo vào trong núi từ từ tham quan, âm thầm cho đệ tử chạy tới thông báo trước với huynh một tiếng, để huynh chuẩn bị trước.”

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày: “Tiền trưởng lão, Côn đệ tử cái gì, bọn hắn muốn gặp ta thì sẽ được gặp ta chắc, Nghiêm Lập ăn đầu heo à? Người ta đ-t cái gì là ngửi nấy hả? Ông ta là trưởng lão Thiên Hỏa giáo hay trưởng lão Tử Kim động đấy?”

Văn Mặc Nhi toát mồ hôi, đây đúng là mắng Nghiêm trưởng lão không ra gì rồi, chắc chưởng môn cũng sẽ không nói những lời như vậy, cũng chỉ có vị này mới có thể tùy hứng trong tông môn như vậy.

Văn Mặc Nhi: “Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, đệ tử tới trước báo tin cũng không nói rõ ràng, chỉ nói gì mà huynh hiểu rõ Hiểu Nguyệt các, muốn bàn với huynh về chuyện của Hiểu Nguyệt các.”

“Người đến cứ nói ta không ở đây!” Ngưu Hữu Đạo vứt lại cho Quản Phương Nghi một câu rồi xoay người chống kiếm rời đi.

Quản Phương Nghi đành phải đi đón khách.

Đứng ở Mao Lư biệt viện đợi một lúc, cuối cùng nhìn thấy Nghiêm Lập và ba người khác tiến vào.

“Nghiêm trưởng lão.” Quản Phương Nghi khách khí chào, giả bộ như không biết có khách tới.

Nghiêm Lập cũng giả vờ như chưa hề mật báo với bên này. “Hồng Nương, nói với Ngưu trưởng lão một tiếng, nói là có khách quý của Thiên Hỏa giáo muốn gặp ngài ấy.”

Đối với Hồng Nương Tề kinh, thân là đệ tử Thiên Hỏa giáo, ở cùng một vùng Tề kinh, trong sáng ngoài tối đều đã từng gặp.

Đặc biệt là trưởng lão Tiền Phục Thành, ông ta đã từng gặp Quản Phương Nghi lúc trẻ, nhìn thấy Quản Phương Nghi lúc này, trong lòng cũng khá thổn thức.

Còn nhớ năm đó, lúc mới gặp nữ nhân này, thật sự là như gặp thiên nhân khiến tim đập thình thịch, nhưng môn quy khó khăn, chỉ có thể chôn kín suy nghĩ trong lòng.

Giờ nữ nhân này, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, cơ thể cũng có hơi nở nang, trên mặt đậm son phấn, đã đánh mất sự góc cạnh của năm đó, tư thái cũng không còn thấy sự thướt tha như cảnh liễu của ngày trước, năm tháng không buông tha ai, dù là người trong giới tu hành cũng vậy.

Càng cảm khái là, chỉ e tất cả mọi người đều sẽ không thể ngờ, cuối cùng nữ nhân này lại đi theo một tiểu tử trẻ tuổi.

Hồng Nương Tề kinh, với rất nhiều người mà nói, là ký ức của một thế hệ, là lý ức của một đời phong hoa!

Nghĩ nhiều cũng vô ích, gặp lại, Tiền Phục Thành cũng chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười mỉm lạnh nhạt, cũng không còn động lòng nữa, chuyện cũ đã qua rồi.

Quản Phương Nghi kinh ngạc nói: “Nghiêm trưởng lão, vậy ngài tới thật không khéo, Đạo gia không ở đây, đã đi rồi.”

“...” Mấy người đến đồng loạt sửng sốt.

Nghiêm Lập nghi ngờ hỏi: “Không ở đây? Đi đâu rồi?”

Quản Phương Nghi đong đưa quạt tròn, nở nụ cười ngọt ngào: “Đúng là lại bị ngài hỏi rồi, ta chỉ là một hạ nhân, Đạo gia muốn đi đâu cũng đâu có thông báo cho ta.”

Bà ta nói vậy, Nghiêm Lập hiểu ra, hẳn Ngưu Hữu Đạo ở trong, nhưng vì được mình mật báo nên không muốn gặp người của Thiên Hỏa giáo.

Giả vờ không biết hỏi: “Khi nào thì trở về?”

Quản Phương Nghi lắc đầu: “Đạo gia thật sự không nói với ta, không biết bao giờ thì trở về.”

“Tới không khéo rồi, Tiền huynh, huynh xem?” Nghiêm Lập quay người cười hỏi.

Tiền Phục Thành hơi nghiêng đầu nhìn phản ứng của Côn Lâm Thụ, thấy y không có hành động gì liền cười đáp: “Không sao, chúng ta chờ cũng được.”

Nghiêm Lập cười khổ, vậy thì cũng không thể để khác đứng ngoài chờ được, thế là đành nói với Quản Phương Nghi: “Hồng Nương, cũng không thể để khách chờ ngoài cửa được chứ nhỉ?”

“Mời!” Quản Phương Nghi quay người đưa tay, mời mấy người tiến vào ngồi trong một cái đình ở trong sân, bảo người dâng trà.

Bọn hắn ngồi ở tiền viện chờ, do Nghiêm Lập bồi tiếp.

Ngưu Hữu Đạo ở sâu trong nội trạch sau khi nhận được thì không thèm để ý, thích đợi bao lâu thì đợi, nằm trên ghế nằm dưới mái hiên, cầm bản “Tử Kim Tạp Ký” đọc, cái này cùng thể loại với “Thượng Thanh Thập Di Lục”, rảnh rỗi là hắn lại giở ra đọc, đọc những ghi chép có liên quan đến Tử Kim động hoặc vài chuyện có liên quan với trong ngoài tông môn đứng từ góc độ của Tử Kim động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.