Đạo Quân

Chương 1278: Nhờ cậy rồi




Trận quyết chiến lớn sắp đến, chưởng môn ba đại phái đã tề tựu nơi đây.

Đoán chừng là muốn mời ba đại phái giúp nghĩ cách, một tướng vươn tay ngăn cản người truyền tin, nhắc nhở Thương Triều Tông: "Vương gia, nước Triệu làm ra việc đê tiện như vậy, rõ ràng là mưu đồ bất chính, e là muốn ép vương ra rút binh. Việc này nếu để ba đại phái biết được, sống chết của tiểu vương gia và quận chúa bọn họ sẽ không để ý, sẽ không để nước Triệu được như ý đâu. Tình hình khống chế nằm trong tay của chúng ta, chúng ta vẫn còn mưu tính đường sống, bằng không tiểu vương gia và quận chúa sẽ nguy hiểm."

Thương Triều Tông sao có thể không biết những đạo lý này, trầm giọng quát: "Đi mời!"

Phủ bỏ ý đồ của tướng lĩnh kia, người truyền tin nhanh chóng chạy đi.

Mông Sơn Minh ở một bên trên xe lăn sắc mặt ngưng trọng vuốt râu đột nhiên lên tiếng nói: "Mau đi mời Đạo gia qua đây."

...

"Đạo gia, xảy ra chuyện rồi, tiểu vương gia và quân chúa bị nước Triệu bắt cóc rồi." Quản Phương Nghi vén mành trướng ra chạy vào trong trướng la hét.

Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh toạ bỗng mở mắt, hai quyền nhấc lên ép xuống đan điền, ngừng tu luyện, hoài nghi nói: "Tiểu vương gia?"

Quản Phương Nghi vội vàng giải thích: "Bên phía vương gia vừa mới nhận được tin, vương phi đã sinh rồi, ngay vào lúc sinh ra tiểu vương gia không lâu, một nhóm người tập kích vương phủ, bắt đi quận chúa và tiểu vương gia, bên phía vương phủ nói là người phía nước Triệu làm, bên phía vương gia mời Đạo gia qua đó một chuyến."

Ngưu Hữu Đạo giật nẩy người, nhanh chóng đứng dậy rút kiếm, bước nhanh ra đại trướng.

Khi vừa đi tới ngoài trướng chủ soái, gặp được chưởng môn ba đại phái bước chân đi đến vội vã, mấy người không khách sáo, nhanh chóng đi vào trong trướng chủ soái.

Ngưu Hữu Đạo vừa thấy Thương Triều Tông liền hỏi: "Sự việc đã xác nhận chưa?"

Mông Sơn Minh: "Có lẽ là không sai, đã phản hồi tin tức lần nữa hỏi thăm xác nhận."

Long Hưu buông tiếng thở dài: "Đã xác nhận rồi, bên phía ta cũng có tin đến, thái thượng trưởng lão bổn phái trấn thủ vương phủ gặp nạn rồi."

Ngưu Hữu Đạo rất là khó hiểu: "Nơi quan trọng của vương phủ, chính là trung tâm phía sau đại quân, thống lĩnh trù hoạch chuẩn bị tất cả sự vật hậu cần, khi lại gặp chiến tranh, ba đại phái phái thêm lượng lớn cao thủ canh giữ, bên ngoài còn có đại quân chuẩn bị chiến đấu, trong phủ lại có đủ loại biện pháp ứng phó tình trạng đột phát. Có người tiếp cận không thể không bị phát hiện, coi như là tập kích bất ngờ, cho dù không đỡ được, cũng có thể ngăn cản một chút, để tranh thủ chút thời gian cho những người quan trọng thoát thân, biện pháp ứng phó với sự tập kích bất ngờ hẳn là đủ để bảo vệ, một lớn một nhỏ làm sao có thể bị bắt đi dễ dàng như thế? Thấy rõ được kẻ động thủ đều là những người như thế nào chứ?"

Khi lời này vừa nói ra, ánh mắt lạnh quét về phía chưởng môn ba đại phái, có chút hoài nghi rằng có phải là nội bộ có người giở trò.

Long Hưu: "Chỉ xác nhận được có một người là thái thượng trưởng lão của Lạc Hà sơn trang, những người khác các đệ tử đều chưa từng nhìn thấy qua, nhưng tuổi tác đều đã cao. Căn cứ theo tin tức của đệ từ phía bên vương phủ truyền đến, người tập kích không nhiều, cũng là mười mấy người, nhưng mỗi người đều là cao thủ đứng đầu, đánh đến hộ vệ trong phủ khó mà tiếp chiêu. Từ một số tình hình mà phán đoán, cao thủ như thế, các đệ tử phần lớn lại chưa từng nhìn thấy, có lẽ là cao thủ ẩn cư thời gian dài bên phía nước Triệu. Rất có khả năng là thái thượng trưởng lão của ba đại phái nước triệu dốc toàn bộ lực lượng, bằng không không có khả năng chỉ mười mấy người có thể khiến cho lực lượng hộ vệ của vương phủ đánh trở tay không kịp, thái thượng trưởng lão của phái ta cũng không có khả năng dễ dàng gặp nạn ngay cả thoát thân cũng không kịp!"

"Hít!!" Mạnh Tuyên hít sâu một hơi, "Mười mấy lão già bên phía nước Triệu dốc toàn bộ lực lượng, liên thủ hành động chính là vì cái này?"

Ông ta cảm thấy chuyện này có chút không thực tế, làm ra thế trận này chỉ vì cướp hai người như thế, đầu óc có bệnh thì đúng hơn, cướp đi rồi có tác dụng gì? Hai con tin liền hi vọng bên này nhượng bộ hay sao, liên quan đến lợi ích to lớn như thế, bọn họ không thể đồng ý!

Cung Lâm Sách hừ lạnh: "Bắt đứa bé vừa mới ra đời làm con tin, việc đê tiện như thế thật là thiệt cho bọn họ còn có thể làm ra được!!"

Ngưu Hữu Đạo cau mày trầm mặc, việc này thực sự bất ngờ, bên phía vương phủ đã tăng cường phòng bị, lại không ngờ đến bên phía nước Triệu sẽ làm như thế, một mức độ nào đó mà nói, vẫn là sơ sót.

Nhưng đối mặt với tình hình thực tế, Phượng Nhược Nam chờ sinh, không thể để Phượng Nhược Nam ưỡn cái bụng lớn đi theo đại quân bôn ba không ngừng.

Sớm biết như thế, còn không bằng đưa đến tông môn ba đại phái, nhưng như thế cũng chưa chắc an toàn, cao thủ đỉnh cao của ba đại phái nước Triệu, dưới sự tập kích bất ngờ, để đi tông môn ba đại phái nước Yến cũng chưa chắc an toàn, để đi những nơi như Trích Tinh thành?

Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, nói tóm lại việc này quả thực là phiền phức rồi.

Kỳ thực nói phiền phức cũng không phiền phức, không ảnh hưởng được đại cục, bỏ qua là được, nhưng một khi như thế, tính mạng của đứa trẻ và Thương Thục Thanh sẽ không còn nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngưu Hữu Đạo thở dài một hơi: "Vương gia cũng không cần quá lo lắng, nếu như người thật sự rơi vào tay bọn họ, quận chúa vào tiểu vương gia trước mắt có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì."

Thương Triều Tông mặt mày xanh lét, y làm sao có thể không lo lắng, không nói em của mình, đứa con trai vừa mới chào đời ngay cả gặp mặt cũng chưa gặp qua nhưng đã mất mạng, trong lòng giống như dời sông lấp biển.

Mọi người bàn bạc một hồi, cũng không đưa ra được phương pháp hay nào, người ở trong tay của người khác, đã trở thành con tin, không thể trắng trợn cướp đoạt.

"Bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, nếu như người đã ở trong tay của người ta, đối phương sẽ không đơn giản chỉ là bắt người, nhất định sẽ có phản ứng, trước mắt cũng chỉ có thể đợi, xem đối phương muốn làm gì, chúng ta mới tiếp tục ứng đối." Mạnh Tuyên nuối tiếc an ủi mọi người một phen, đồng thời đưa mắt ra hiệu Long Hưu và Cung Lâm Sách.

Hai người hiểu ý, biết được ông ta có lời cần nói riêng, liền đi theo ông ta ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn phản ứng của ba người, hắn gần như có thể đoán được ba người gặp nhau sẽ nói gì, đoán chừng là thống nhất ý kiến, sẽ không để con tin không quan trọng quấy nhiễu đại sự của bọn họ.

Đợi khi ba người vừa đi, Ngưu Hữu Đạo thở dài với các tướng lĩnh trong trướng nói: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với vương gia và Mông soái."

"Vâng!" Các tướng chắp tay với hắn, nhao nhao rời đi.

Không còn người ngoài, Ngưu Hữu Đạo đứng nói với Thương Triều Tông: "Vương gia, lập tức liên lạc với Lam Nhược Đình, xác nhận xem thái thượng trưởng lão kia của Tiêu Dao Cung có thật sự đã chết rồi hay không, nhất định phải để Lam Nhược Đình xác nhận có thật chỉ thuần tuý là cách làm của ba đại phái nước Triệu!"

Mông Sơn Minh hơi cả kinh nói: "Ý của Đạo gia, chẳng lẽ hoài nghi trong đó có bẫy?"

Ngưu Hữu Đạo: "Nơi quan trọng của Vương Phủ, nơi phòng thủ nghiêm mật như vậy, còn có thể để người ta bắt người khác đi, ta muốn không hoài nghi cũng khó, các loại biện pháp ứng đối đều để trang trí hay sao? Ta không thể nghe mỗi một phía của bọn họ, nắm bắt tình hình chính xác mới có thể chuẩn bị ứng đối tốt. Nói Lam Nhược Đình, cần phải đem việc ván đã đóng thuyền làm cho rõ ràng, ta cần trả lời chắc chắn xác thực không thể nghi ngờ, không thể mập mờ!"

Mông Sơn Minh lập tức gọi Thương Triều Tông một tiếng: "Vương gia!"

"Được!" Thương Triều Tông liên tục gật đầu đáp lại, nhanh chóng làm theo, cho người cấp tốc liên lạc Lam Nhược Đình.

Khi Ngưu Hữu Đạo rời khỏi, Mông Sơn Minh kêu lên: "Đạo gia!"

Ngưu Hữu Đạo dừng bước xoay người, nhìn ông, nói: "Tâm tình của Mông soái và vương gia ta hiểu được, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể từ từ, chúng ta ngay cả con tin ở nơi nào cũng không biết, ít nhất làm rõ tình hình rồi mới có thể nghĩ cách, nhớ lấy, đừng gấp gáp, đừng có vội liên lạc bên phía nước Triệu, đợi bọn họ liên lạc với chúng ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.