Đạo Quân

Chương 1206: Một đám chó má (2)




Thực lực của nước Tấn vốn được bảo tồn khá hoàn chỉnh, bên nước Tống mất Huyết Thần điện do Ngưu Hữu Đạo tiêu diệt, ba bên chỉ còn hai phái.

Nhân số nước Tấn chiếm ưu thế, thực lực sẽ chiếm ưu thế, mau chóng đánh cho nước Tống chỉ còn lực chống đỡ.

Phú Cư Yên bị đánh lén trọng thương, không cách nào tái chiến, còn phải nhờ các đệ tử cứu hộ. Trình Mãn Đường cố gắng chiến đấu, nhìn thấy nước Hàn về, lập tức hò hét:

"Thị Như huynh, Đao hunh, nước Tấn lòng muông dạ thú, diệt chúng ta, tiếp theo chính là các ngươi. Lúc này không ra tay, còn chờ tới khi nào?"

"Tiến lên!" Thị Như vung tay chỉ huy đệ tử Bách Xuyên cốc xông lên.

"Giết!"

Đao Vô Phong cũng hô lớn, dẫn đệ tử Vô Thượng cung xung phong tới.

Trình Mãn Đường, Thị Như, Đao Vô Phong hợp lực vây công Thái Thúc Sơn Nhạc.

Thái Thúc Sơn Nhạc hào khí trùng thiên, dốc sức địch ba không rơi xuống hạ phong, hét lớn:

"Đừng vội quản ta. Ta tự chặn được, để ý giết địch!"

Đệ tử Khí Vân tông muốn chạy tới giúp đỡ lập tức mặc kệ ông ta, quay đầu triển khai ác chiến với tu sĩ Hàn, Tống.

Oanh oanh liệt liệt chém giết, Vạn Thú môn, Linh tông, Thiên Hành tông chạy tới, đến xem tình huống.

Trong trận chiến ác liệt trên không trung vang lên tiếng hét của Thị Như:

"Tôn huynh, Mai huynh, Vương huynh, Khí Vân tông lòng muông dạ thú, sau này chưa chắc đã buông tha cho các ngươi. Cầu ba phái giúp chúng ta chút sức lực, cùng tru tặc này!"

Thái Thúc Sơn Nhạc trên không trung gầm lên:

"Hai tên tặc đùa với ta, ta chỉ rửa hận, không liên quan đến các người. Đừng vội bị bọn chúng ác ý lôi kéo!"

Âm thanh cuồn cuộn vang vọng.

Tôn Trường Hạo, Mai Cửu Khai, Vương Thiên nhìn nhau, do dự không quyết được, có điều cuối cùng không ra tay, duy trì lập trường nhất quán, trung lập, không giúp bên nào!

Trong đám đông, Nhan Bảo Như há hốc mồm. Nàng ta còn hi vọng những người này sẽ đối phó với ba phái, thật sự cắt đứt đường lui của Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ còn chưa đối phó với ba phái trung lập kia mà ba phe bên này đã tự lục đục trước!

...............

Ngoài khu rừng cổ, mấy bóng người lục tục chui ra, chính là mấy người Quý Ngọc Đức, đụng tới người tiếp ứng do Vạn Động Thiên phủ phái tới, cấp tốc rời đi. Một đống lửa bốc cháy lên.

Nơi khác, một đệ tử Kim Động khẩn cấp tới cạnh Nghiêm Lập thì thầm:

"Sư thúc, tín hiệu đến rồi!"

"Việc này không nên chậm trễ, đi!"

Nghiêm Lập phất tay cho đệ tử Tử Kim động chạy đi.

Yến, Vệ, Tề nhất thời cảnh giác, cấp tốc đuổi theo.

Từ trên trời hạ xuống, trưởng lão Diêu Tiên Định của Thủ Chính các lớn tiếng nói:

"Nghiêm huynh, lén lén lút lút rời đi định làm gì vậy?"

Nghiêm Lập vẫn chạy gấp:

"Có chuyện rất tốt xảy ra, không kịp thông báo cho các vị. Mau chóng báo cho người của các vị cùng chạy đi, chậm thì không kịp!"

Chuyện tốt gì mà chậm là không kịp? Đám người đuổi theo sau không nói gì.

Kết quả cuối cùng là, Yến, Vệ, Tề dốc toàn bộ nhân lực chạy theo Tử Kim động.

Bọn họ tin tưởng Tử Kim động sẽ không bắn tên không đích, đã tự mình đi trước thì cũng phải gánh chịu nguy hiểm trước, có gì đáng sợ?

Dẫn người rong ruổi, Nghiêm Lập thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy người của ba quốc gia thật sự chạy theo, thật không biết nói gì.

Ban đầu ông ta còn lo lắng không biết làm như vậy có được hay không. Sự thực chứng minh, đạo lý đơn giản mà thô bạo của Ngưu Hữu Đạo quả nhiên rất hiệu quả. Chỉ cần bày ra hành động thực tế, không giải thích còn hơn vô số giải thích!

Đoàn người xông vào rừng cổ, người không biết giờ mới phát hiện nước Tấn đang kịch chiến với Hàn, Tống.

Ba quốc gia đang giao chiến đều giật mình. Nhóm người này sớm không tới, muộn không tới, lúc này lại xông ra, quả thực là đòi mạng!

Thái Thúc Sơn Nhạc đang suy nghĩ có nên dứt khoát dừng tay hay không? Hàn, Tống trong thế ép buộc có lẽ sẽ hợp tác lần nữa với ông ta.

Lúc người của Yến, Vệ, Tề còn đang lơ mơ chưa hiểu gì, Nghiêm Lập đã cao giọng hô lớn:

"Hai nước Hàn, Tống nghe đây, sau khi diệt nước Tấn, chỉ cần đồng ý chia đồ của nước Tấn cho chúng ta, chúng ta sẽ trợ giúp các người một tay!"

Phú Cư Yên được đệ tử liều mạng chém giết bảo vệ không biết có thái độ gì, bị thương quá nặng, không thể nói lớn tiếng.

"Được!" Trình Mãn Đường đang giận dữ là người đầu tiên đáp lại.

"Một lời đã định!" Trưởng lão Thị Như của Bách Xuyên cốc cũng lớn tiếng đồng ý.

"Đệ tử Tử Kim động nghe lệnh, giết cho ta!"

Không cần thương lượng với người của Yến, Vệ, Tề, Nghiêm Lập vung tay hô to một tiếng, dẫn đệ tử Tử Kim động xông ra.

Trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung, trưởng lão Chử Phong Bình của Linh Kiếm sơn nước Yến không biết phải nói gì. Hôm nay xem như mới biết vị trưởng lão Nghiêm Lập này là người sát quyết đoán, hấp tấp, nói là làm!

Có lợi có thể kiếm, năm nhà đánh một rất ổn thỏa, chính là cơ hội cháy nhà hôi của, ai còn có thể nói gì. Nhóm của Tiêu Dao cung và Chử Phong Bình đi cùng Nghiêm Lập đầu tiên không thể không dẫn người lao lên, sau đó đến người của Tề, Vệ cũng giết theo.

Mãi đến khi thực sự chém giết, người của Yến, Vệ, Tề vẫn còn cảm thấy không chân thực, không hiểu ra sao chạy tới, không hiểu ra sao đánh giết, thân bất do kỷ tự.

Từ lúc ba quốc gia bên kia gia nhập, hai nước Hàn, Tống đang khổ sở chống đỡ chợt được thở phào nhẹ nhõm. Tình hình trận chiến cấp tốc đảo ngược. Vốn tình thế nghiêng về phe nước Tấn đã đổi thành nước Tấn không chịu nổi gánh nặng.

"Một đám chó má!" Trong lúc ác chiến, Thái Thúc Sơn Nhạc bi phẫn rít gào.

Lúc trước ông ta đã lo lắng, giao chiến với Hàn, Tống sẽ bị Yến, Tề, Vệ chạy tới bên này tranh cướp, kết quả còn chưa kịp đợi đến lúc tranh cướp, người của Yến, Vệ, Tề đã lấp kín của vùng, chớp mắt nhân chìm đệ tử nước Tấn vào tuyệt cảnh.

Một tu sĩ nước Tấn phải chịu cảnh vây công của vài tu sĩ, lần lượt ngã lăn.

Vạn Thú môn, Linh tông, Thiên Hành tông quan chiến, tận mắt thấy cảnh tượng như hài kịch xoay vần khốc liệt. Không biết bao nhiêu người thầm thổn thức, lắc đầu, xem như biết được sự tanh máu của trận tranh quyền đoạt lợi này, cũng vui mừng vì bên mình không phải vậy.

Trên cây, Phiêu Miễu các cũng lạnh nhạt quan sát, thực sự không thèm đếm xỉa đến cuộc vui.

Thực lực của họ không hẳn đã so được với đám người đang giao chiến trước mắt, nhưng làm cho người ta có cảm giác như đang nhìn xuống một bầy kiến hôi.

"Cửu thúc!" Một đệ tử Khí Vân tông lớn tiếng la lên, giọng đầy bi thương.

Hiểu! Thái Thúc Sơn Nhạc hiểu ý của đệ tử. Đã không giữ được nữa, có giận hờn cũng vô dụng, dùng huyết tính gắng gượng chống đỡ chỉ có thể bị diệt!

"Đi!" Thái Thúc Sơn Nhạc gào lên đau xót, rốt cuộc cũng truyền lệnh rút lui.

Tay phải ông ta chộp hờ vào hư không. Một cây búa vô hình rất lớn xuất hiện, trong lúc vung vẩy vang lên tiếng sấm rền, bức lui kẻ vây công, sau đó ông ta cấp tốc lắc mình lao ra.

Tu sĩ nước Tấn không còn lại nhiều, cũng thảng thốt thoát đi, tất nhiên là trốn về hướng lực cản nhỏ nhất, phương hướng Tử Kim động.

Nước Tấn chỉ còn dư lại chừng trăm người. Ngay lúc sắp thành công, người vây công há có thể thả cho họ chạy, lập tức có người hô to:

"Đuổi!"

Mắt thấy mọi người đuổi theo, Nghiêm Lập lại không có ý đó, ngược lại còn hô lớn:

"Giặc cùng chớ đuổi!"

Ông ta vẫy tay ra hiệu. Đệ tử Tử Kim động lập tức hiểu ý, theo sự dẫn dắt bắt đầu hò hét theo.

"Giặc cùng chớ đuổi!"

"Giặc cùng chớ đuổi!"

Tiếng hò reo tầng tầng vang ra xa. Đám người vừa đuổi theo chợt trì hoãn tốc độ truy kích, thỉnh thoảng quay đầu lại xem.

Thấy người của Tử Kim động không đuổi theo, người của Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn dừng lại trước tiên. Họ vốn cùng nhóm.

Tiếp đó, nước Vệ và nước Tề cũng khó hiểu mà dừng lại. Không hiểu ra sao đánh một trận, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, không ai biết Tử Kim động định làm gì, nhưng đều biết Tử Kim động là biết rõ nhất, cho nên chắc chắn phải có nguyên nhân.

Vừa chậm mất một nhịp như thế, đã không cần đuổi tiếp. Tàn quân nước Tấn đã chớp thời cơ trốn đi xa.

Nói thật, Thái Thúc Sơn Nhạc loáng thoáng nghe thấy tiếng hô quay lại nhìn, cũng không thể hiểu nổi tình hình. Mắt thấy sắp bị tiêu diệt sạch, mắt thấy đồ trên tay bị cướp mất, tại sao đám người kia lại buông tha cho họ, có ý định gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.