Đạo Quân

Chương 942: Uy Phong Vẫn Còn




"Cứ từ từ, đừng vội." Ngưu Hữu Đạo động viên gã, sau đó chắp tay với Trang Hồng đang đến gần.

Trang Hồng có dung mạo động lòng người, dáng vẻ thướt tha, hơi khom người một cách thận trọng và tao nhã: "Chào tiên sinh!"

Đúng lúc gặp Quách Hành Sơn đến đây, Ngưu Hữu Đạo đi tới chào hỏi, sau đó nói với ba người họ: "Mẫu tử phu nhân đã tới đây một thời gian không ngắn, cũng nên về thăm nhà rồi."

Trang Hồng cười cay đắng: "Nhà? Nhà ở nơi đâu? Đối với mẫu tử chúng ta, nhà là hy vọng xa vời. Dừng chân ở chỗ nào thì chỗ đó chính là nhà."

Ngưu Hữu Đạo: "Ở Phù Phương Viên Tề kinh, Ngọc Thương tiên sinh thường xuyên gửi thư thăm hỏi các người. Trở về thăm một chút cũng tốt."

Bây giờ tình hình đã tới nước này, quan hệ giưa hắn và Hiểu Nguyệt Các rối rắm như vậy, thật ra cứ khống chế mẫu tử bọn họ cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Bởi vì có khống chế hay không thì kết quả cũng như nhau cả thôi.

Trang Hồng hỏi vặn: "Lẽ nào tiên sinh chê chúng ta quấy rầy nên nóng lòng muốn đuổi mẫu tử chúng ta đi khỏi đây có phải không?"

Hạ Lệnh Bái nghe vậy thì sửng sốt, ngơ ngác nhìn sư phụ.

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Phu nhân hiểu lầm rồi. Ta không ngại nói thẳng ra vậy. Bây giờ Đại Yến đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, phản quân tàn sát bừa bãi. Đại quân Nam Châu sắp xuất binh, chiến sự nổ ra. Phía Triệu quốc vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

Trang Hồng: "Tiên sinh không ở Mao Lư sơn trang sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Chuyện lớn như vậy, ta không ngồi yên được, phải đi cùng xem sao."

Trang Hồng: "Ngài vứt bỏ sơn trang ư?"

Sao lại cứ cảm thấy nữ nhân này không muốn đi nhỉ? Ngưu Hữu Đạo khẽ nói thầm trong lòng.

Ngưu Hữu Đạo: "Không đến mức vứt bỏ, chỉ là đại quân xuất chinh, binh lực phòng ngự của Nam Châu có hạn, mấy chục nghìn đại quân bên ngoài sơn trang phải được dùng vào việc cần, đều phải rời đi, chỉ lưu lại một ít người trông nhà. Các biện pháp phòng ngự của sơn trang không được chặt chẽ, ta lo lắng cho sự an toàn của mẫu tử phu nhân."

Trang Hồng: "Những người ở lại đều không sợ, vậy mẫu tử chúng ta vẫn nên ở lại đây thì hơn. Ai lại tới gây khó dễ cho mẫu tử chúng ta, phải không?" Lúc nói những lời này, Trang Hồng nhìn về phía Quách Hành Sơn như thể đang nói hắn ta.

Bà cũng không thực sự muốn trở về bên cạnh Ngọc Thương. Ngọc Thương bên kia trông chừng mẫu tử bọn họ rất nghiêm, còn lâu mới tự tại như bên này.

Bà không biết rằng Ngọc Thương bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Khác với Ngưu Hữu Đạo có địa bàn của mình, ông ta tới nơi nào cũng là địa bàn của người khác, vì vậy có rất nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát.

Hạ Lệnh Bái cũng gật đầu, không muốn rời đi. Hiện tại bên này cũng đã buông lỏng gã, lúc gã muốn ra ngoài còn có thể thăm thú phong thổ dân tình, so với ở bên bá phụ phải buồn bực trong sân viện, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời thì tốt hơn nhiều. Ở đây lại không có ai quản gã.

Kể từ khi gã có trí nhớ, khoảng thời gian ở đây là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời gã. Có thơ, có rượu ngon, có đồ ăn ngon, còn có tự do. Gã rất có cảm tình với nơi này.

Quách Sơn Hành nhíu mày, nhưng không tiện nói hai mẫu tử này cái gì.

Ngưu Hữu Đạo im lặng. Cũng chẳng phải hắn lo cho sự an toàn của hai mẫu tử này, hắn chỉ muốn bọn họ rời khỏi Mao Lư sơn trang thôi. Đối với kẻ địch bên ngoài mà nói, sơn trang không có giá trị công kích, bọn chúng không đến mức tấn công hai mẫu tử bọn họ. Ngọc Thương vẫn có danh tiếng nhất định, dù là Hàn Tống hay Triệu quốc, cơ bản là sẽ không có ai tùy tiện đắc tội bọn họ.

Hắn lo là nếu không may xảy ra chuyện, lực lượng chủ yếu của sơn trang rời đi, vậy thì hai mẫu tử này sẽ trở thành gánh nặng của những người lưu lại sơn trang. Vì vậy, hắn cũng đã đưa Thương Thục Thanh đi khỏi chỗ này.

Hai mẫu tử này là khách quý, hắn không tiện cưỡng chế đuổi khách đi. Nếu bọn họ không muốn đi thì hắn cũng không tiện nói thêm điều gì.

Sau khi rời khỏi sân viện, Ngưu Hữu Đạo dặn dò Quách Hàn Sơn cũng đi ra cùng hắn: "Ngươi hỏi ý sư phó của ngươi xem sao. Nếu như muốn cho mẫu tử bọn họ trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tới đón."

"Được." Quách Hành Sơn gật đầu.

...

"Vương gia, mời tiếp chỉ!"

Trong phủ thứ sử Nam Châu, Ca Miểu Thủy đích thân tới. Tuyên chỉ xong, hắn dâng chỉ dụ sắc phong bằng hai tay, phía sau là vài gã thái giám.

"Thần lĩnh chỉ!" Thương Triêu Tông tiến lên, hai tay tiếp thánh chỉ rồi lùi lại phía sau.

Lúc này, một lão già người Đại Thiện Sơn vẫn luôn theo sát bên người Thương Triêu Tông tiến lui, phòng bị khác thường.

Thương Triêu Tông mở thánh chỉ ra kiểm tra lại lần nữa. Sau khi xác nhận không có gì sai lầm mới yên lòng: "Xin nhờ Ca công công thay ta hồi bẩm bệ hạ. Hôm nay đại quân còn đang chấn chỉnh, ngày mai sẽ xuất phát!"

Ca Miểu Thủy gật đầu, nói: "Đương nhiên bản lệnh sẽ nhanh chóng bẩm báo ý của vương gia lên hoàng thượng. Tuy nhiên, bệ hạ cũng đã hạ ý chỉ cho bản lệnh, lệnh cho bản lệnh hộ tống vương gia xuất chinh, như vậy mới tiện cho việc phối hợp giữa triều đình và đại quân."

Mọi người có mặt ở đây vừa nghe là hiểu, ý là phái giám quân tới.

...

Trước khi sự thật được sáng tỏ, triều đình Yến quốc vẫn chưa công khai lệnh Nam Châu bình định với bên ngoài, sợ phía Thương Triêu Tông lại gây chuyện cười hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, có biết bao người nhìn chằm chằm vào Nam Châu, mà binh mã lại đông đảo như thế, nên động tĩnh không giấu được người có mưu đồ. Huống chi Nam Châu cũng không giấu diếm, và cũng biết là không giấu nổi.

Triều đình Yến quốc sắc phong thứ sử Nam Châu Thương Triêu Tông làm Bình Định đại tướng quân, dẫn đầu đại quân Nam Châu xuất chinh bình định. Tin tức vừa truyền ra, thiên hạ chấn động!

...

Trong một huyện nha mà phản quân vừa mới chiếm đóng chưa được bao lâu, Ngô Công Lĩnh đang cùng một nữ tử khóc nức nở "lăn lộn" trên giường. Nàng ta là gái nhà lành xinh đẹp bị lão ta nhìn trúng sau khi công phá thành.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp: "Đại nhân, đại nhân!"

Ngô Công Lĩnh ngẩng đầu, gầm lên giận dữ: "Làm gì đó? Không biết là ta đang nghỉ ngơi à?"

"Bẩm đại nhân, có quân tình khẩn cấp! Yến quốc sắc phong thứ sử Nam Châu Thương Triêu Tông làm thống soái thảo phạt!"

Vẻ giận dữ biến mất trên khuôn mặt Ngô Công Lĩnh, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong chớp mắt, lão ta chẳng còn hứng thú, đẩy nữ tử đang khóc thút thít trên giường xuống, rồi vội vàng đứng dậy. Lão ta túm lấy áo ngoài rồi vội vàng khoác lên người, bước nhanh ra mở cửa.

Vừa ra khỏi cửa lão ta đã giật lấy cấp báo, để chân trần đi qua đi lại trong sân và đọc tình báo trên tay. Hai chân lão ta đầy lông.

Đúng lúc này, có một đoàn người từ bên ngoài tiến vào. Đó là sáu vị trưởng lão của sáu phái lớn ở Hàn Tống, và cả trưởng lão Đơn Đông Tinh tạm thời thay chức trưởng môn Đồng Tiên Các. Hiển nhiên là bọn họ đều nghe tin mà đến.

Huệ Thanh Bình nghe thấy tiếng khóc của nữ tử trong phòng, lại nhìn Ngô Công Lĩnh chỉ mặc chiếc áo đơn, đi chân trần thì cũng hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì. Bà ta không khỏi nhíu mày.

"Chẳng phải nói là Nam Châu muốn khởi binh phản Yến sao? Tại sao lại biến thành khởi binh thảo phạt quân ta?" Hai tay Ngô Công Lĩnh vỗ lên mật thư, nhìn chằm chằm hai người Toàn, Huệ, lạnh lùng hỏi chuyện.

Trước đó lão ta còn cười nhạo vị Đại đô đốc Tống quốc này, nhưng lúc này sắc mặt lão ta cực kỳ khó coi, dường như rất sợ quân Nam Châu.

Hai người Toàn, Huệ nào biết xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe tin, hai người họ cũng cảm thấy đã bị Ngưu Hữu Đạo đùa giỡn, muốn đi hỏi tội nhưng lại không dám. Trước đó, bọn họ đã nhận được tin từ Ngưu Hữu Đạo, hắn đã cảnh báo rằng ba phái lớn của Yến quốc đã bố trí cạm bẫy ở Mao Lư sơn trang chờ bọn họ, vì vậy bọn họ nào dám tới nữa?

Toàn Thái Phong ho khan: "Năm vùng chư hầu còn không làm gì được Đại tướng quân thì một vùng có thể làm gì được?"

*Đẩy Kim Phiếu để mình có động lực lên chương nào các bạn:3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.