Đạo Quân

Chương 874: Tặc Tử Ghê Tởm




Quản Phương Nghi nói: “Làm sao, không muốn à?” Sao có thể không muốn chứ? Cả ba vội vàng lấy một cái, yêu thích không rời tay. Về phần ai đó đang khó chịu không còn quan trọng nữa.

“Dùng như thế nào chắc không cần ta dạy chứ?” Quản Phương Nghi tức giận hỏi.

Cái này thì không cần. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, cũng đã từng nghe nói.

Quản Phương Nghi quay đầu đi. Một lát sau, ba con phi cầm từ trên trời rơi xuống bên ngoài đình thủy tạ. Ba người Phí, Hạ, Trịnh vội vàng chạy đến nhận lấy một con cho mình.

Thương Thục Thanh đứng dựa vào lan can, nhìn thấy biểu hiện vui vẻ của ba vị Chưởng môn, cũng cảm thấy vui lây. Một lát sau, nàng ta nhìn thấy ba vị Chưởng môn điều khiển từng con phi cầm bay lên không.

Đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, miệng Quản Phương Nghi không ngừng lẩm bẩm: “Nói cái gì là tặng quà cho ta, lão nương đang giữ đồ giùm ngươi thì có. Lúc không cần thì ném cho ta, lúc cần thì lấy lại. Ta cũng tiện mà, biết rõ ràng không giữ được, lại còn cố vớt vát.” Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng lại, cười nói: “Không phải chỉ có ba con phi cầm thôi sao. Sau này kiếm được một trăm triệu từ Cao Kiến Thành, ta cho ngươi hết, ngươi kiếm lợi lớn rồi.”

Quản Phương Nghi phì một tiếng: “Bớt đùa với lão nương đi. Cao Kiến Thành lấy đâu ra một trăm triệu? Cho dù ông ta là tham quan, cũng không tham ô được số tiền như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn Quản Phương Nghi, cười giễu: “Nếu lấy được thì sao? Ngươi có muốn hay không?”

Quản Phương Nghi trừng mắt đáp: “Muốn! Tại sao lại không muốn chứ?”

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ nói: “Hồng Nương, không phải ta nịnh ngươi, ta phát hiện ngươi càng lúc càng trẻ.”

Quản Phương Nghi sửng sốt, chợt cười mắng: “Nói ít dễ nghe, đây là sự thật mà.”

Ngưu Hữu Đạo bước đến gần, thì thầm một cách nghiêm túc bên tai Quản Phương Nghi: “Mặc kệ tuế nguyệt vô tình, ngươi vẫn là người đàn bà đẹp nhất trong lòng ta.” Dứt lời, hắn lướt qua người bà ta, để lại Quản Phương Nghi đứng một chỗ kinh ngạc, cắn môi, ánh mắt nhìn theo vừa hận vừa yêu.

Tóm lại lần này, bà ta vẫn dễ nói chuyện hơn. Trợ cấp cho Tô Nhân Kiệt một triệu, còn có ba con phi cầm, bà ta cũng chỉ oán trách vài câu, không giống như lúc trước bắt Ngưu Hữu Đạo hao hết miệng lưỡi, bởi vì đã có quá nhiều người chết để bảo vệ chỗ này.

Đại nội hoàng cung Yên kinh, bên trong đại điện của triều đình, một đám triều thần lần lượt cúi người lui ra ngoài.

Khi quần thần lui xuống, bọn họ nhìn thấy một con phi cầm cỡ lớn từ ngoài bay vào trong cung. Tiếng bàn tán nhanh chóng vang lên trong đám quần thần. Cao Kiến Thành nghiêng đầu hỏi thăm người bên cạnh: “Mắt ta mờ rồi, ta thấy người trên phi cầm hình như quen quen.”

Một quan viên bên cạnh lập tức thấp giọng trả lời: “Nhìn qua giống như Ca công công từ bên ngoài trở về.”

Cao Kiến Thành ừm một tiếng, ánh mắt lóe lên, cũng không hỏi nữa.

Ra khỏi triều đình, một số quan viên muốn xuất cung, số còn lại phải đến trung tâm chính vụ trong cung để làm việc. Cấp bậc như Cao Kiến Thành tất nhiên phải ở lại rồi.

Nhưng đang trên đường đến chỗ làm việc, một thị vệ bước ra, chắp tay nói: “Đại tư đồ, quản gia của ngài đang chờ ngoài cung.”

Cao Kiến Thành gật đầu, phất tay cho lui, sau đó dặn dò vài tiếng với thuộc hạ bên cạnh, lúc này mới hướng ra ngoài hoàng cung.

Ông ta vừa ra khỏi cung, Quản gia Phạm Chuyên đã bước đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Lão gia, đại gia xảy ra chuyện rồi, đã rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo.”

Cao Kiến Thành cả kinh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đại gia theo Ca Miểu Thủy đến quận Thanh Sơn tiến đánh Mao Lư sơn trang, đã thất thủ. Ngưu Hữu Đạo gửi tin đến, bảo lão gia lấy tiền chuộc người.” Phạm Chuyên dâng lên một phong thư.

Cao Kiến Thành lập tức mở thư ra xem. Sau khi xem xong, sắc mặt ông ta dần trở nên tái nhợt, cả người lung lay như sắp đổ.

Phạm Chuyên vội đỡ lấy cánh tay ông ta, thở dài: “Lão gia đừng kích động, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp. Ông trời phù hộ, đại gia nhất định sẽ không có việc gì.”

Cao Kiến Thành cười khổ: “Ta không phải thương tiếc tính mạng của tên nghiệt tử kia. Nếu nó chết thì tốt rồi, còn sống cũng chỉ nằm trong tay Ngưu Hữu Đạo, liên lụy toàn bộ Cao gia. Cao gia xem như xong rồi! Nghiệt tử, ta đã nói rất nhiều lần, nhưng thói quen khi còn ở Điệp Báo ti vẫn không đổi được. Thân đang ở tiền tuyến, tại sao nó lại không hiểu đạo lý an toàn là trên hết?”

Phạm Chuyên nói: “Lão gia quá lo lắng rồi, cũng không đến mức như vậy đâu mà.”

Cao Kiến Thành thở dài: “Ngưu Hữu Đạo bất luận là ở hai quận hay là toàn bộ Nam châu, hắn chưa hề cướp lấy bất cứ lợi ích gì. Người này tiến thối có độ, cũng không phải hạng người tham tiền. Ngươi cho rằng Ngưu Hữu Đạo bắt Cao Thiếu Minh chỉ vì kiếm chút tiền tài thôi sao? Chuyện này chẳng khác nào đưa quân cờ cho hắn, cũng là bằng chứng triều đình đánh lén hắn. Ngươi có nghĩ đến hậu quả nếu Thiếu Minh đứng ra làm chứng chống lại triều đình hay không?”

Phạm Chuyên nghe xong, sắc mặt liền thay đổi. Nếu đúng như vậy, Cao gia xem như xong rồi, lão gia nhất định sẽ bị liên lụy. Hầu kết ông ta run run, khó nhọc nói: “Hắn đưa ra cái giá như vậy, nói không chừng hắn đang cần tiền gấp thì sao?”

Cao Kiến Thành quát: “Hồ đồ! Đừng nói ta không bỏ ra nổi một trăm triệu, cho dù có cũng không thể cho hắn. Ngươi cho rằng hắn nhắm vào Cao gia sao?” Mục đích của hắn chính là muốn gây phiền phức cho triều đình. Nếu ta lấy ra một trăm triệu để giao dịch, hắn sẽ để cho mọi người biết. Tự mình giải quyết, chẳng khác nào ấn chứng chuyện triều đình đánh lén. Cho dù cứu được người về, Cao gia cũng coi như xong. Bệ hạ là người đầu tiên không bỏ qua cho Cao gia!”

Lúc này, Phạm Chuyên mới thật sự hoảng hốt: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không còn cách nào vãn hồi sao?”

Cao Kiến Thành khoát tay: “Đừng vội, càng hoảng càng loạn, chúng ta nhất định phải tỉnh táo. Việc này tạm thời còn chưa rõ tình huống, ngươi hãy về tìm hiểu tin tức, ta sẽ kiểm tra lại. Chúng ta phải hiểu rõ mọi việc thì mới đưa ra quyết định được.”

“Vâng, lão nô trở về tìm hiểu ngay.”

Sau khi Phạm Chuyên đi rồi, Cao Kiến Thành đứng im suy nghĩ một hồi, sau đó mới chỉnh lại áo quan, cơ thể gầy còm thẳng lên, khí vũ hiên ngang, nhìn không ra có gì khác thường.

Lạch cạch! Một âm thanh giòn dã vang lên.

Trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng còn chưa thay đổi triều phục, lửa giận ngút trời, ném chén trà nát bấy, chỉ vào Ca Miểu Thủy, tức giận mắng: “Hơn vạn tu sĩ, cao thủ tập trung, thậm chí còn xuất động cả Tông Nguyên, nhưng lại thất thủ, các ngươi làm ăn như thế nào vậy?”

Ca Miểu Thủy vội đáp: “Dường như chúng ta đã rơi vào bẫy của Ngưu Hữu Đạo. Bọn chúng đã sớm có chuẩn bị. Hơn vạn tu sĩ của hai phái, ngay cả phòng tuyến bên ngoài cũng không phá được. Rất nhiều cung tiễn và công thành nỏ bắn xuống như mưa, nội bên ngoài thôi đã tử thương thảm trọng. Bên trong Mao Lư sơn trang, có người nhìn thấy Chưởng môn Đại Thiền Sơn Hoàng Liệt suất lĩnh cao tầng Đại Thiền Sơn tọa trấn, trong đó còn có cao thủ đỉnh cấp, ngay cả Tông Nguyên cũng không phải đối thủ của y, chết trong tay đối phương. Chuẩn bị đầy đủ như vậy, nói không phải cạm bẫy là không được.”

Thương Kiến Hùng nghe xong, nhếch miệng nói: “Cạm bẫy? Ngươi dám nói câu này với quả nhân? Đã sớm chuẩn bị? Tất cả mù hết rồi sao?”

Ca Miểu Thủy cúi thấp đầu.

Điền Vũ bên cạnh cau mày nói: “Cao thủ đỉnh cấp? Mao Lư sơn trang lấy đâu ra cao thủ đỉnh cấp?”

Ca Miểu Thủy đáp: “Đối phương cố tình che giấu thân phận, nhưng xuất chiêu giống Thanh Vân Kiếm Quyết trong truyền thuyết.”

Ánh mắt Điền Vũ lộ ra vẻ hoài nghi: “Ngươi hoài nghi là Yêu Ma Lĩnh Triệu Hùng Ca?”

Ca Miểu Thủy đáp: “Rất có khả năng là y. Ngoại trừ y, ta không nghĩ ra còn có thể là ai. Dù sao, Ngưu Hữu Đạo và y đều xuất thân Thượng Thanh tông.”

“Thượng Thanh tông, lại là Thượng Thanh tông, dư nghiệt của Ninh vương. Quả nhân đã sớm muốn diệt trừ. Ta thật hối hận khi nghe lời sàm ngôn của lão nhi Tống Cửu Minh. Theo quả nhân thấy, cũng nên lợi dụng phong ba năm đó mời ba Đại Phái ra tay.” Thương Kiến Hùng chỉ Điền Vũ, nói: “Ngươi lập tức liên lạc với ba Đại Phái, lấy Thượng Thanh tông làm cái cớ, để bọn họ ra tay giải quyết Ngưu Hữu Đạo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.