Đạo Quân

Chương 867: Đây Là Kết Quả Cho Việc Phạm Vào Mao Lư Sơn Trang Ta!




Thấy đám người bịt mặt áo đen muốn truy sát, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”

Một người bịt mặt đứng trên tường rào lập tức thét dài, ngừng truy sát.

“Đoạn Hổ, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lương.” Ngưu Hữu Đạo kêu lên.

Ba người cùng nhau tiến lên, chắp tay nói: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo đưa lưng về phía ba người, mắt nhìn đằng trước, nói: “Ba người các ngươi lĩnh một trăm nhân thủ, nhanh chóng tiếp viện Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Linh Tú sơn.”

“Rõ!” Ba người lĩnh mệnh, lập tức liên lạc với những người bịt mặt, sau đó lĩnh trăm người lao đi.

Cường địch đã lui, bây giờ có rút lực lượng phòng ngự trong sơn trang đi hết, Ngưu Hữu Đạo cũng không sợ, cũng âm thầm thở phào một hơi. Ban đầu hắn còn sợ người đàn ông áo bông không phải là đối thủ của Tông Nguyên, khiến hắn phải căng thẳng đề phòng.

Hắn lấy làm may mắn khi đã có sự phòng ngừa chu đáo, mời người này đến trước. Nếu không, chiếu theo nắm chắc ban đầu, sợ là đã đem tảng đá đập chân mình rồi.

Đương nhiên, cũng vì người đối mặt là triều đình nước Yến, muốn cứng đối cứng với đám quái vật này, ngay từ đầu hắn đã rất cẩn thận, có thể vận dụng được lực lượng nào thì vận dụng ngay.

Lần này, có thể nói là hắn đã lấy ra tất cả lực lượng của mình ngạnh kháng với triều đình nước Yến một lần.

Nhìn quần áo dính máu của người đàn ông áo bông, Ngưu Hữu Đạo giơ ngón tay cái với y: “Quả nhiên là cao thủ!”

Người đàn ông áo bông im lặng, khẽ liếc hắn một cái.

Trên không trung nhìn không rõ lắm, Ca Miểu Thủy khống chế phi cầm hạ thấp xuống, lướt qua một chút, thấy được Tông Nguyên đang nằm trên mặt đất, kinh hãi không thôi.

Cộng thêm cao thủ đột kích chạy tán loạn, Ca Miểu Thủy biết sự việc không còn cứu vãn được nữa, vội điều khiển phi cầm bay lên không chạy trốn.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Ngưu Hữu Đạo. Trước đây, tình huống đốc chiến trên không đã khiến hắn hoài nghi thân phận đối phương không đơn giản. Hắn chỉ tay lên không trung: “Nhìn xem trên con Xích Liệp điêu là ai, xem có bắt được hay không!”

Mấy người áo đen nhanh chóng nhảy lên hai con Xích Liệp điêu đuổi theo...

Trên đỉnh núi, mắt thấy tu sĩ tập kích nhảy dù vọt đến, Trần Bá và Ngô lão nhị nhanh chóng bảo vệ trước người Viên Cương. Trách nhiệm lần này của bọn họ chính là bảo vệ Viên Cương.

Nhưng đám tu sĩ này chẳng còn tâm tư giao chiến, chỉ lo chạy trốn, nào còn dám dây dưa. Bọn họ chợt lóe lên, vượt qua chiến trường bên dưới, nhanh chóng lướt đi.

“Chưởng môn, bọn chúng chạy rồi!”

Trong đám đệ tử Phi Hoa các đang bị vây đánh, có người hô to.

Tào Ngọc Nhi tóc tai bù xù, toàn thân đều là vết máu vung kiếm bức lui vài người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy đám cao thủ nhảy dù đang chạy trốn.

Nhìn lại, đều là đệ tử Hoa Phi các chết đầy đất.

“A!” Tào Ngọc Nhi ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu bi thống, biết mình đã thất thủ. Phi Hoa các bỏ ra cái giá lớn đến như vậy lại thất bại, bảo nàng ta làm sao mà chịu nổi.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm phát ti3t cảm xúc. Sau khi tỉnh táo lại, nàng ta lớn tiếng nói: “Rút lui!”

Nhưng đã muộn rồi. Hơn một trăm người bịt mặt áo đen từ trên đỉnh núi lao xuống, gia nhập chiến đoàn, gấp rút tiếp viện cho đệ tử Lưu Tiên tông.

Nhìn thấy một đám cao thủ viện trợ, mặc dù không rõ là ai, nhưng nhất định là giúp đỡ cho bên mình, ai nấy đều máu me khắp người nhưng tinh thần lại phấn chấn. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Đạo gia đã thắng, bắt đầu triển khai phản kích: “Giết!”

Tình huống tương tự phát sinh tại phòng tuyến bốn phương tám hướng.

Khi tiếng chém giết hoàn toàn ngừng lại, quân đồn trú trên núi bắt đầu hướng ra ngoài, thu dọn chiến trường, gom tất cả mũi tên và thép mâu lại.

Khi phát hiện vẫn còn kẻ địch kéo dài hơi tàn, tất cả đều lập tức rút thép mâu đâm liên tiếp, máu văng tung tóe.

Người nào chết thật cũng vẫn bị đâm mấy phát, đề phòng giả chết. Những người chuyên quét dọn chiến trường sẽ có kinh nghiệm về việc này.

Nghe tiếng đánh nhau đã ngừng lại, Viên Phương đang lén lút trốn ở chỗ nào không biết chui ra nhìn tình huống, thấy đám người Ngưu Hữu Đạo không chút hoang mang bước xuống lầu các, y lập tức yên tâm, vung tay áo vui vẻ chạy về phía Ngưu Hữu Đạo.

Mặc dù y tránh được nguy cơ, nhưng lại bỏ qua cảnh tượng đặc sắc có thể giúp mở mang tầm mắt.

“Đạo gia, chúng ta thắng rồi sao? Có cần ta dẫn người đi quét dọn chiến trường hay không?” Viên Phương lấy lòng, nói.

Quản Phương Nghi liếc mắt một cái. Bà ta đã lĩnh giáo qua người này, biết y rất có hứng thú đối với việc quét dọn chiến trường, liền phất tay: “Đi đi, đi đi!”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm bước ra cổng sơn trang, tự mình nghênh đón người ba phái sau trận huyết chiến trở về.

Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa một thân đầy máu cùng với đám người Viên Cương trở về. Đệ tử sau lưng còn kéo theo hai người, một thoi thóp, một đứt chân.

Viên Cương vừa đến, nhẹ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, sau đó đứng sang một bên.

“Đạo gia, cũng may không làm nhục sứ mệnh!” Ba người Phí, Hạ, Trịnh chắp tay phục mệnh.

Ngưu Hữu Đạo nhìn bờ vai được băng bó của Hạ Hoa, biết rõ bà ta đang bị thương. Nhìn dáng vẻ chật vật của ba người, ngay cả Chưởng môn cũng bị thương, có thể thấy được giao chiến khốc liệt đến cỡ nào. Hắn hỏi: “Hạ chưởng môn, ngươi không sao chứ?”

“Không chết được!” Hạ Hoa cười khổ, lại hỏi: “Đạo gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Lông mày Hoàng Liệt cau lại, thầm nhủ trong lòng, đã đánh thành cái dạng này rồi mà còn không biết chuyện gì xảy ra, thật hay giả vậy? Nếu không biết, các ngươi cũng có thể liều mạng sao?

Ngưu Hữu Đạo nói: “Trước đó ta nhận được tin tức, triều đình muốn nội ứng ngoại hợp gây bất lợi cho ta. Trước đó ta không biết thực hư, cho nên không thông báo, các vị vất vả rồi.”

Hắn cứ nắm chặt “nội ứng ngoại hợp” không buông, Quản Phương Nghi lặng lẽ liếc mắt nhìn phản ứng của đám người Đại Thiền Sơn, quả nhiên sắc mặt người nào cũng khó coi.

“Nội ứng ngoại hợp?” Ba vị Chưởng môn lấy làm lạ, liếc mắt nhìn nhau.

“Sự thật đã chứng minh không liên quan gì đến các người, có lẽ là một người khác.” Ngưu Hữu Đạo nói một câu, phủi sạch quan hệ, khiến lông mày Hoàng Liệt cau lại lần hai.

Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì thêm, hất cằm với hai người kia: “Hai người này là ai?”

Hạ Hoa chỉ người đàn ông đang thoi thóp: “Đây là Chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang!”

Phí Trường Lưu chỉ người bị chém đứt một chân: “Chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi. Tấn công chúng ta bên ngoài chính là hai người này. Tất cả đã nhận tội. Người nào còn sống đều được tập trung dưới núi!”

Trịnh Cửu Tiêu nói: “Người nào nhanh chân đã chạy thoát, nhưng không nhiều.”

Trên thực tế, nếu không nhờ người bịt mặt áo đen tương trợ, cũng không bắt được hai Chưởng môn này.

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, giơ kiếm trong tay về phía cằm Tào Ngọc Nhi.

Tào Ngọc Nhi không phục lắc đầu. Phì! Lại còn phun một ngụm nước bọt vào người Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo thi pháp chặn lại. Nước bọt còn chưa chạm vào cơ thể hắn đã rơi xuống.

Đoạn Hổ tiến lên, bốp một cái, tát vào mặt Tào Ngọc Nhi, còn nắm chặt mái tóc dài của nàng ta kéo ra đằng sau, để gương mặt được lộ ra.

Ngưu Hữu Đạo dùng vỏ kiếm chạm chạm vào gương mặt nàng ta, hỏi: “Tào chưởng môn, không phải nói ba ngày mới đến gặp ta sao? Sao nhanh như vậy đã đến rồi?”

Tào Ngọc Nhi không thể không ngẩng cao đầu, máu me đầy mặt, tức giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, coi như ngươi lớn mạng, sẽ có ngày ngươi chết không yên lành!”

“Lúc trước ta gặp ngươi, khi ngươi còn trẻ thì còn có mấy phần xinh đẹp, tại sao không lấy chồng sinh con, giúp chồng dạy con, tham gia chi vào những việc chém chém giết giết này, sao phải tự làm khổ mình chứ?” Ngưu Hữu Đạo thở dài, buông kiếm hỏi: “Các người định xử trí như thế nào?”

Hạ Hoa nghiến răng nói: “Đệ tử ba phái chúng ta chết trong tay bọn chúng sợ không dưới hai ngàn. Quân đồn trú tử thương còn nhiều hơn.”

Phí Trường Lưu hỏi: “Đạo gia không định buông tha cho ả ta chứ?”

Trịnh Cửu Tiêu cũng nhìn sang. Ba phái gặp đại kiếp, tổn thất nhiều người như vậy, tất cả đều hận không thể đem Chân Linh viện và Phi Hoa các đuổi cùng giết tuyệt để rửa mối hận này mới được!

Ngưu Hữu Đạo nhìn phản ứng của ba người, bình tĩnh nói: “Tất cả cũng chỉ là binh sĩ bị người ta lợi dụng, chết sống không quan trọng. Mau dẫn bọn họ đi rửa ráy sạch sẽ, trị liệu vết thương, sau đó đem bọn họ cùng với những người còn sống ra đầu đường quận Thanh Sơn làm mồi, bố trí mai phục. Nếu có đệ tử hai phái này đến cứu, tru sát ngay tại chỗ, để người trong thiên hạ biết, đây chính là kết quả của việc phạm vào Mao Lư sơn trang ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.