Đạo Quân

Chương 779: Bắt Đào Phạm




Đệ tử ba phái canh giữ bên ngoài thỉnh thoảng nhìn vào trong, Thiệu Bình Ba rời khỏi tiệc đi tiểu, sau khi đến nơi tiểu tiện thì mãi không thấy ra.

Một lúc sau, đệ tử ba phái mới ý thức được chỗ không bình thường.

Một đệ tử dẫn đầu trực tiếp dẫn hai người xông vào, thuận theo một bên sân xung quanh yến tiệc đi vào.

Một tu sĩ ở cửa ngăn cản bọn hắn, một bên muốn vào, một bên không cho vào, làm kinh động đến Vệ sứ Khang Hòa.

“Người ta trên người có chức trách, cũng chỉ lo cho an toàn của Thiệu công tử.” Khang Hòa phất tay, cho tu sĩ bên này vào.

Đệ tử ba phái cất bước vào trong, tìm đến nơi tiểu tiện thì phát hiện trống không, làm gì còn thấy bóng người...

Đội xe còn chưa tới Vệ quán đã có người chạy như bay đến chặn xe, đẩy cửa sổ xe ra bẩm báo: “Phương gia, không thấy mục tiêu, Vệ quán không cho điều tra...”

Người đến kể lại đại khái tìn hình, tim Ngưu Hữu Đạo chìm xuống.

Còn ngồi xe ngựa ngụy trang gì nữa, người trong xe ngựa lập tức nhảy ra, bay thẳng lên nóc nhà trong thành, lao đến Vệ quán.

Sau khi xông vào, còn chưa tới đình yến hội đã nghe thấy tiếng Khang Hòa gầm gừ: “Đây là sứ quán Vệ quốc, ai dám làm càn thử đi!”

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy đám Bộ Phương, Khang Hòa lập tức chỉ Bộ Phương nói: “Bộ công công, Tề quốc các ngươi muốn làm gì?”

“Bắt đào phạm!” Không đợi Bộ Phương mở miệng, Ngưu Hữu Đạo đã lớn tiếng doạ người.

Hắn cũng biết, sứ quán Vệ quốc đại diện Vệ quốc, không có lý do chính đáng, không phải ai muốn lục soát là lục soát.

Khang Hòa cả giận nói: “Nơi này đào đâu ra đào phàm?”

Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba ở ngoại quán trộm tiền tài của khách đã sợ tổi lẩn trốn, mong rằng Vệ sứ không chứa chấp tội phạm.”

Khang Hòa như nghe phải câu chuyện cười lớn nhất thiên hạ: “Đường đường là đại công tử Bắc Châu lại đi trộm tiền của người khác? Nói đùa gì vậy?”

Bên cạnh có một tu sĩ đến bên Khang Hòa, thì thầm bên tai Khang Hòa: “Người này chính là Ngưu Hữu Đạo...”

Tu sĩ này gặp qua Ngưu Hữu Đạo, từng thấy Ngưu Hữu Đạo và Côn Lâm Thụ giao thủ ở Thiên Kính hồ.

Ánh mắt Khang Hòa lập tức dò xét Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt liếc nhìn Bộ Phương, việc này không nên chậm trễ, không thể bị người ta kéo dài.

“Lục soát!” Có cớ, Bộ Phương quả quyết hạ lệnh.

Đám người đằng sau lập tức tản ra tìm kiếm.

“Tốt! Dám làm càn ở sứ quán Vệ quốc, ngày mai ta phải đòi Tề hoàng một câu trả lời!” Khang Hòa tức giận gào thét.

Đâu còn có thể tìm ra kết quả gì, lục soát được nửa chừng Ngưu Hữu Đạo đã chẳng trông mông gì, điều ta nơi này vẫn tiếp tục, Ngưu Hữu Đạo và đám Bộ Phương tức tốc quay về ngoại tân quán, lỡ như Thiệu Bình Ba trở về thì sao?”

“Cảm đám ở đây nhìn mà ngay cả người đi như thế nào cũng không biết?” Bộ Phương cũng nổi giận, lúc ra khỏi yến hội không kìm được trách cứ đệ tử ba phái một tiếng, đồng thời hạ lệnh: “Thông báo toàn thành, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra khỏi thành!”

Ra khỏi Vệ quán, cả đám bay lượn rời đi.

Đêm hôm khuya khoắt bay lượn trong đô thành Tề quốc, kinh động pháp sư trấn thủ.

Nhưng có mặt Bộ Phương, dĩ nhiên cả đường không hề bị trở ngại gì cũng không hề có ai ngăn cản.

Sau khi về đến ngoại tân quán, được biết Thiệu Bình Ba cũng không quay về, cả đám lập tức xông thẳng vào trạch viện Thiệu Bình Ba đặt chân kiểm tra.

Khắp nơi đèn đuốc thắp sáng, nguyệt điệp bay múa,đám Ngưu Hữu Đạo bước vào chính đường ánh mắt rơi lên trác án trong đường.

Trên trác án bày một cái hộp, trong hộp có đặt một bức thư.

Bộ Phương cầm lấy phong thư rút thư ra, thấy bên trên chỉ viết mấy chữ: Tự thấy hổ thẹn, kính mong Anh vương thiện đãi muội ta!

Ngưu Hữu Đạo đứng bên nhìn nội dung gương mặt căng ra, nhìn thấy bức thư này sao còn không biết Thiệu Bình Ba nào có đến yến tiệc gì, rõ ràng trước khi rời khỏi đây đã chuẩn bị một đi không trở lại, trong Vệ quán e đã không thể điều tra ra manh mối gì.

Bộ Phương mặt không biểu cảm, thu lại thư, định cầm về bàn giao.

Hộp hắn ta cũng mở ra, lật lật ngân phiếu và kim phiếu bên trong, lại đóng lại, thứ này hắn ta cũng phải đem đi giao nộp.

Đúng lúc này, bên ngoài có người bước nhanh đến báo: “Phương gia, khu nam thành phát hiện hai con phi cầm tọa kỵ chở mấy người bay khỏi đô thành.”

Bộ Phương trầm giọng nói: “Lập tức truyền lệnh lùng bắt, đồng thời truyền lệnh nhân thủ tiến hành khống chế phía Vệ quốc, phát hiện phi cầm lui tới lập tức truy cản!”

Bữa tiệc bên Vệ quán rõ ràng có vấn đề, rõ ràng là đang giúp Thiệu Bình Ba thoát thân, không có năng lượng tương đương hỗ trợ, tu sĩ bình thường đêm hôm khuya khoắt cũng rất khó tự nhiên lui tới trong thành bị phong bế, trên tường thành cũng có tu sĩ trấn thủ.

Hai con phi cầm kia rất có thể là Vệ quốc an bài, tọa kỵ phi cầm cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện điều động, đối tượng hiềm nghi càng ngày càng hướng về Vệ quán.

Ngưu Hữu Đạo gương mặt bình tĩnh, hắn đã không còn ôm mong đợi gì, dùng tọa kỵ phi cầm thoát thân, sau khi bay khỏi đô thành có trời mới biết đi về hướng nào, muốn bắt lại khác gì mò kim đáy biển.

Hối hận, vậy mà tới chậm một bước, thế nhưng không còn cách nào khác, hắn có lo lắng của hắn, hắn không thể vọt thẳng vào ngoại tân quán Tề quốc giết người, hậu quả đó hắn đảm đương không nổi.

Trong lòng hắn rõ, nói cho cùng mình vẫn bị Thiệu Bình Ba tính toán, không ngờ Thiệu Bình Ba trong lúc trốn chạy vẫn có thể chạy đến chỗ muội muội mục tiêu rõ ràng, người ta trông thì có vẻ hoảng hốt bỏ trốn nhưng thực ra không hề hoảng hốt, vô cùng ung dung thong thả.

Quay đầu ra khỏi sảnh đường, đến cạnh Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói: “Lập tức liên lạc Huyền Vi, hỏi nàng ta có ý gì?”

Chuyện rất rõ ràng, không có gợi ý của Vệ quốc, sứ thần Vệ quốc sao có thể tùy tiện làm loại chuyện này.

...

Vệ quán, nhân viên điều tra rút đi, không lục soát được nghi phạm cần lục soát.

Khang Hòa đứng dưới mái hiên chỉ nhân viên rút lui tức giận chửi mắng một trận, đợi người đi hết, màn biểu diễn của y cũng kết thúc, ngẩng đầu nhìn trăng cười haha.

Hai tay chắp sau lưng, khoan thai tự đắc.

Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, bên ngoài có người vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Đại nhân, xảy ra chuyện.”

Chỉ thấy phía sau đang dìu hai người vào, chính là hai tu sĩ hộ tống Thiệu Bình Ba.

Dưới mệnh lệnh của Bộ Phương, trong thành đã triển khai tìm kiếm, người tiếp ứng Thiệu Bình Ba ra khỏi thành khác mãi không thấy mục tiêu, lại thấy động tĩnh xung quanh căng thẳng không khỏi nghi hoặc, muốn biết chuyện gì xảy ra, kết quả trên lộ tuyến nhìn thấy người bên mình trên đường.

Sắc mặt Khang Hòa thay đổi, bước nhanh xuống bậc thang, đi đến hai kẻ được dìu người mềm nhũn, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra?”

“Chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vị Thiệu công tử kia hình như không muốn đi cùng chúng ta...” Một người yếu ớt kể lại chuyện đã xảy ra.

Khang Hòa sửng sốt một lúc, cắn răng nói: “Thiệu Bình Ba, ngươi làm cái quỷ gì vậy?”

Vừa vui mừng, cuối cùng cũng hoàn thành việc lớn tướng công giao phó, ai ngờ lại xuất hiện bất thường.

Trong sứ quán Tấn quốc, lặng lẽ như tờ, thỉnh thoảng có hộ vệ đi tới đi lui duy trì cảnh giác.

Ô cửa sổ có ánh trăng thưa thớt chiếu qua tán cây già, một lão giả đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, người này chính là Bách Khoan Nguyên sứ thần Tấn quốc trú đống Tề quốc.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ rồi mở ra, một lão bộc đi vào, cúi người nói bên tai: “Đại nhân, người đã tiễn đi bình yên.”

Bách Khoan Nguyên nhìn chằm chằm quyển sách, không dời mắt nói: “Không có gì bất thường chứ?”

Lão bộc nói: “Hồi báo nói, tất thảy thuận lợi, không có bất kỳ điều gì dị thường, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Cuối cùng Bách Khoan Nguyên thả lỏng tinh thần, đặt quyển sách trong tay xuống, vuốt râu dựa vào lưng ghế, ha ha một tiếng: “Vị Thiệu công tử quả nhiên là danh bất hư truyền, thật đúng là lợi hại! Ừm... Tấn Đồ Thiên Hạ sách? Ta giờ có chút kỳ vọng không biết hắn có thể hiến gì cho bệ hạ, có thật sự có thể giúp lão phu lập công không. bên Vệ quán có động tĩnh gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.