Đạo Quân

Chương 776: Nhìn Xương Trắng Bên Đường




“Vì sao Vệ tướng lại muốn giải vây cho ta?” Thiệu Bình Ba hỏi.

Khang Hoà mừng rỡ, xem ra Tướng công đoán không sai, liền nói ngay: “Có thể nói, Tướng công cực kỳ thưởng thức công tử. Nơi Bắc Châu chật hẹp nhỏ bé không đủ để công tử thi triển tài hoa, Tướng công nguyện ý cấp cho công tử một nơi càng rộng hơn để thi triển tài hoa. Néu Công tử đồng ý, Tướng công chính miệng hứa hẹn tất sẽ đối đãi như quốc sĩ!”

“A. Vậy Tướng công tính giải vây thế nào? Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo có thể nghe lời Tướng công sao? Hay là, Vệ tướng muốn giết hắn giúp ta?”

“Chuyện này không cần công tử quan tâm, tướng công tự sẽ có biện pháp giải nỗi lo về sau giúp công tử.”

Thiệu Bình Ba châm chước một lát, chầm chậm gật đầu: “Được! Chỉ cần Vệ tướng có thể giải quyết nỗi lo về sau của ta, ta nguyện ra sức trâu ngựa vì Vệ tướng!”

Khang Hoà mừng thầm, không ngờ đối phương lại đồng ý dễ như vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng báo: “Anh Vương phi đến!”

Thiệu Bình Ba nghe vậy bèn đứng dậy, Khang Hoà cũng đứng dậy, bước lên hai bước, dặn dò: “Việc này không thể để lộ ra ngoài, tránh có người làm khó dễ. Ta sẽ an bài cho công tử, công tử chờ tin tức của ta. Vương phi tới gặp huynh trưởng, ta sẽ không quấy rầy. Cáo từ trước!”

“Xin chờ tin lành của Khang đại nhân.” Thiệu Bình Ba chắp tay đưa tiễn.

Xe ngựa dừng ngoài cửa viện, tiếng ngọc bội đinh đang theo Thiệu Liễu Nhi xuống xe ngựa. Nàng lộng lẫy ung dung đi vào, không ai dám ngăn cản.

Nàng là Vương phi của Hoàng tử nước Tề, lại là muội muội của Thiệu Bình Ba, đương nhiên thủ vệ ở đây không ai dám cản.

Tới viện tử, vừa vặn nàng gặp Khang Hoà.

Thiệu Liễu Nhi chăm chú nhìn y, Khang Hoà cũng chắp tay chào, sau đó bước nhanh rời đi.

“Xin chào Vương phi!” Thiệu Bình Ba cũng đi tới, chắp tay chào. Hiện giờ, dù sao thân phận của nàng vẫn còn ở đấy, trước mắt bao người, luận thân phận, mình phải gác quan hệ huynh muội sang một bên.

“Ca!” Thiệu Liễu Nhi nhoẻn cười.

Huynh muội tiến vào phòng. Thiệu Liễu Nhi phất tay, một nha hoàn theo hầu đặt một cái hộp con lên bàn, sau đó, lẳng lặng lui xuống toàn bộ.

Trong sảnh khá yên tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng Thiệu Bình Ba châm trà đổ nước.

“Vương gia có gì phân phó?” Thiệu Bình Ba phá vỡ sự im lặng, trong lòng có hơi chờ mong.

“Có!” Thiệu Liễu Nhi gật đầu, vén tay áo chỉ cái hộp con trên bàn: “Đây là chút tâm ý của Vương gia, dặn muội đưa tới.”

“Còn có phân phó khác không?”

“Vương gia làm người luôn yên phận, không làm được chuyện lấy quyền mưu tư. Huynh là ca ca của muội, cũng là đại cữu tử của ngài. Quả thực Vương gia không tiện thu nhận ca ca, sợ người nói xấu, cũng không biết mở miệng với ca ca thế nào, đành để muội tới chuyển đạt.”

Thiệu Bình Ba lạnh lùng nhìn nàng một lát rồi nói: “Ta muốn gặp Vương gia!”

“Không cần. Cần gì khiến Vương gia khó xử.”

Sắc mặt Thiệu Tam TỈnh đứng bên cạnh có vẻ phức tạp. Xem huynh muội hai người thế này, tiểu thư đã thay đổi rồi, không còn có vẻ e ngại sợ hãi khi thấy đại công tử nữa.

Thiệu Bình Ba hỏi: “La Vương gia không muốn gặp ta hay ngươi không muốn để ta gặp Vương gia? Chẳng lẽ ta chào từ biệt, gặp một lần theo lễ cũng không được sao?”

“Ca, muội hỏi huynh một câu. Huynh nói thật cho muội. Có phải huynh cố ý mặc kệ sự sống chết của phụ thân, để phụ thân ra dụ địch, rồi bỏ lại phụ thân mà chạy?”

Thiệu Bình Ba giận dữ: “Đó không phải là mặc kệ sự sống chết của phụ thân. Đó là lấy đại cục làm trọng. PHụ thân nắm đại quyền binh mã Bắc Châu, dù là ai vào Bắc Châu cũng sẽ không muốn nhìn Bắc Châu loạn, đương nhiên cũng sẽ không làm khó phụ thân.”

“Ngưu Hữu Đạo thì sao? Hắn cần để ý đến đại cục Bắc Châu sao? Hắn chỉ ước gì Bắc Châu mà Thiệu gia chưởng khống đại loạn đó! Huynh không sợ hắn sẽ giết phụ thân sao?”

Thiệu Bình Ba trầm mặc một lát, lại nguỵ biện: “Không thể. Đại Thiện Sơn sẽ không để cho hắn làm loạn. Bắc Châu mà loạn, Đại Thiện Sơn sẽ không có đường lui.”

“Muội không hiểu những chuyện này. Chuyện xảy ra, chính muội còn phải cẩn thận từng li từng tí, thực sự không thể quan tâm chuyện này”. Thiệu Liễu Nhi đứng dậy, bồi hồi nói: “Ban đầu Vương gia muốn bảo vệ huynh nên đã cố ý viết thư cho Ngưu Hữu Đạo. Nhưng đọc thư Ngưu Hữu Đạo trả lời, Vương gia lập tức thay đổi thái độ. Ngài cố ý để cho muội đọc thư, thăm dò tâm ý của muội…”

Nàng đọc lại nội dung trong thư một lần. Trí nhớ của nàng không tệ, đã xem qua thứ gì, không nói là một chữ không quên, nhưng thuật lại cũng không khác lắm.”

Thiệu Bình Ba nghe thư, ngực phập phồng rất mạnh, mặt mũi đỏ lên. Y không nghi ngờ thư này là giả. Đây giống với thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo. Năm xưa, đồng dao về Bắc Châu Vương đã cho y được mở mang tầm mắt về khả năng tung tin đồn nhảm của Ngưu Hữu Đạo. Hôm nay lại được lĩnh giáo lần nữa. Từng lời trong thư đều đâm thấu tim!

Vừa nghe, y liền hiểu, dù Hạo Chân có lòng, nhưng cũng không dám dùng y.

Một phong thư, chặn đứt một con đường của y, khiến cho y nổi giận!

Thiệu Tam Tỉnh bên cạnh cực kỳ lo lắng nhìn y, chỉ sợ bệnh cũ tái phát.

Bởi vì gã biết, với người khác thì không sao, nhưng với Ngưu Hữu Đạo, công tử dễ nổi giận.

Chỉ vì vị đại công tử tâm cao khí ngạo này chưa từng có đối thủ, duy chỉ có nhiều lần thua trong tay Ngưu Hữu Đạo. Sự kiêu ngạo của công tử khó mà đối mặt với sỉ nhục này.

Thấy đại công tử có vẻ kiên nhẫn hơn, gã nhẹ nhàng thở ra.

Thiệu Liễu Nhi đi đến bên cạnh Thiệu Bình Ba: “Ca, chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải giúp người trong nhà. Chỉ cần có cơ hội phù hợp, nhất định muội sẽ cầu tình với Vương gia cho huynh. Nhưng muội thực không ngờ tới Vương gia lại âm thầm liên hệ với Ngưu Hữu Đạo. Muội không rõ quan hệ giữa bọn họ như thế nào, nhưng có một điều muội hiểu, có Ngưu Hữu Đạo ngăn trở ở đó, muội cũng khó mà mở miệng.”

Thiệu Bình Ba nhắm chặt hai mắt, cuối cùng hít sâu một hơi, mở mắt, đứng dậy, mắt đối mắt với muội muội, mỉm cười: “Muốn mượn tay ta diệt trừ Ngưu Hữu Đạo sao, hay muốn chúng ta lưỡng bại câu thương?”

Thiệu Liễu Nhi trừng mắt nhìn y: “Ca, huynh hiểu lầm rồi. Muội chỉ muốn tốt cho huynh thôi. KHông phải hắn luôn muốn cắn huynh sao? Làm sao huynh sống yên ổn nổi?”

“Chuyện này không cần muội quan tâm. Có cơ hội, tất nhiên ta sẽ diệt trừ hắn. Sau này muội sống cho tử tế đi. Được, tâm ý của muội, và ý của Vương gia, ta hiểu cả. Ngươi quay về đi.”

Thiệu Liễu Nhi đi ra đến cửa, Thiệu Bình Ba đột nhiên lên tiếng: “Liễu Nhi, dù muội có tin hay không, ta vẫn muốn nói cho muội, ta chưa bao giờ muốn khiến muội bị tổn thương. Ta vẫn luôn ghi nhớ phó thác trước khi lâm chung của mẫu thân.”

“Từ nhỏ đến lớn, ta kiệt lực giữ những chuyện bát nháo kia xa khỏi muội, cũng không muốn để muội phải nhìn thấy những chuyện buồn nôn kia, muốn cho muội được đơn thuần vui vẻ sống đến hết đời. Muội không biết có những gì xảy ra đâu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ta làm vậy lại là sai lầm, đã ủ thành những khác biệt trong suy nghĩ của chúng ta.”

“Theo muội, để cho muội tách khỏi thư sinh cổ hủ kia, gả muội đến đây là ta làm ác. Nhưng với ta, trong thời loạn này, với một nữ tử, chuyện yêu đương quan trọng hơn hay sống cho tốt quan trọng hơn? Nhìn xương trắng bên đường kia kìa, có bao nhiêu người chết không có chỗ chôn, có bao nhiêu người phải nhẫn nhục sống tạm bợ, bụng ăn không no? Muội, ta, còn có rất nhiều người, trong thời loạn này, đều không có tư cách nói chuyện yêu đương. Có rất nhiều chuyện muội nghĩ rất ngây thơ. Để muội trở thành Anh Vương phi không tốt sao? Đây là chuyện biết bao nữ nhân tha thiết ước mơ!”

“Muội cho rằng, ngoài Hạo Chân, ta thực sự không còn nơi nào để đi? Nếu muội nghĩ vậy thật, thì muội quá coi thường đại ca muội rồi. Nói một câu khinh thường, trước mắt, những thứ Hạo Chân đang có không đủ để cho ta động lòng, không phải thế lực không thể không đầu nhập. Ta chỉ lo Bắc Châu thất thủ, ta thất thế, muội sẽ mất một bệ đỡ, lo muội không có thế lực nhà mẹ đẻ mà dựa vào, ở bên này sẽ bị người ta khi dễ, nên mới tới đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.