Đạo Quân

Chương 630: Chó Cùng Rứt Giậu




Phượng Lăng Ba liếc xéo Đào Diễn, lòng thầm buồn bực. Già khú đế mà muốn cưới nữ nhi của ta, không biết ngượng nói ra miệng, trâu già gặm cỏ non muốn ăn tới trong nhà ta?

Khóe môi Nông Trường Quảng co giật, biết dù Phượng Nhược Nam có gả cũng không thể nào gả cho vị này. Nông Trường Quảng rất muốn mách lại cho phu nhân của Đào Diễn nghe, để xem Đào gia gà bay chó sủa thế nào.

Phượng Lăng Ba dời đi đề tài tránh cho lệch hướng, việc chưa thành đã bàn về nữ nhi gả cho ai, đi xa quá.

“Chuyện đó tính sau đi. Bên người Thương Triêu Tông còn hơn mười thân vệ rất trung thành với hắn, sau đó là lính già ra từ Anh Dương Võ Liệt vệ, kinh nghiệm sa trường không thể coi thường. Lần này không ra tay thì thôi, nếu hành động thì phải với thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng bắt lấy, không thể kéo dài. Nếu kéo tới lúc người Thiên Ngọc môn cứu viện thì tất cả không chịu nổi!”

Phượng Lăng Ba nói lời này tương đương với quyết định sẽ ra tay.

Mấy người bí mật bàn bạc xong nhanh chóng giải tán, trở về chọn lựa người tháo vát đáng tin, ưu tiên hàng đầu là không thể để lộ tin tức.

Nên đến rồi sẽ đến. Phượng Lăng Ba tự mình cầm cấp báo đi hậu viện tìm tới Trần Đình Tú, Phong Ân Thái nói chuyện trong đình.

Phượng Lăng Ba trình lên cấp báo:

“Hai vị trưởng lão, mấy trăm người của ba phái cách Thượng Bình thành còn mấy chục dặm đường, đã sắp tới nơi!”

Hai trưởng lão thay nhau xem cấp báo.

Trần Đình Tú phụ trách nơi này đứng dậy nói:

“Phong sư đệ hãy trấn thủ ở đây, ta đi xem bên cửa thành nam coi ba phái có lá gan bao lớn.”

Phong Ân Thái gật đầu đồng ý:

“Tốt!”

Chốc lát sau Trần Đình Tú dẫn dắt đám tu sĩ bay qua các nóc nhà dân lao hướng cửa thành nam.

Hơn một nửa đệ tử Thiên Ngọc môn trông giữ Thượng Bình thành đều đi theo Trần Đình Tú.

Phượng Lăng Ba ra khỏi hậu viên thấy Nam châu chờ dưới mái hiên, lão lại gần nói nhỏ:

“Trần trưởng lão đã dẫn người đi cửa thành nam, mang đi hơn một nửa người.”

Bành Ngọc Lan nhẹ gật đầu nói:

“Chờ ta dẫn người đi thì bên chàng phải ra tay nhanh lên, lỡ gây động tĩnh lớn bọn họ từ cửa thành quay lại không mất bao lâu.”

Phượng Lăng Ba nói:

“Nàng yên tâm, đã dự bị hai ngàn người, chờ nàng thành công dẫn người đi là cả đám giết vào, khoảnh khắc giải quyết vài người Thương Triêu Tông, sẽ không có sai sót.”

“Ta chờ tin của chàng.”

“Ta cũng đợi tin nàng rồi ra tay.”

Hai người lướt qua nhau bỏ lại câu trên rồi đi hai hướng.

Bành Ngọc Lan về đình viện của mình, kêu Thọ Niên lại dặn là đích thân đi mời nữ nhi Phượng Nhược Nam đến.

Phượng Lăng Ba loanh quanh trong chính sự đường, tinh thần phấn khởi, vừa căng thẳng vừa hưng phấn, biết rằng thắng thua là ở đây.

Không lâu sau Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn, Nông Trường Quảng đến.

Thấy bốn người tới, Phượng Lăng Ba xua tay ra hiệu không cần đa lễ, lại gần hỏi:

“Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Nông Trường Quảng nói:

“Đại nhân yên tâm, bốn chúng ta chọn lựa năm trăm tinh nhuệ rồi, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng là sẽ chạy tới chỗ mục tiêu thay phòng vệ. Hai ngàn người xông vào thì mấy người kia không có cơ hội sống.”

Phượng Lăng Ba lạnh lùng quét mắt qua mấy người, trầm giọng nói:

“Nhớ kỹ, ra tay thì tốc độ phải nhanh, để đệ tử Thiên Ngọc môn về kịp chẳng những không có cơ hội xuống tay, nghênh đón chúng ta sẽ là rắc rối lớn. Thành công thì chúng ta bình an, trượt tay thì đừng ai mong sống yên.”

Đào Diễn nói:

“Đại nhân yên tâm, cho chút thời gian là tuyệt đối không thất bại được. Hai ngàn đao phủ đều cầm cung tên, nhiều tên cùng bắn, mười, hai mươi người không ngăn được. Huống chi có bốn chúng ta tự mình ra trận chỉ huy, sẽ không trượt tay được.”

Biểu tình của Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết trầm trọng, dù đã đặt quyết tâm nhưng tưởng tượng tương lai lúng túng khi đối diện muội tử của mình làm hai người không vui nổi.

Nhưng Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết biết phụ thân tranh vì bản thân, cũng vì họ, vì nguyên Phượng gia. Tên đã trên dây không thể không bắn, được làm vua thua làm giặc là ngay lúc này!

Phượng Lăng Ba gật đầu nói:

“Vậy thì tốt lắm, chờ tín hiệu hành động của ta, đừng lộ ra manh mối dẫn người nghi ngờ.”

Bốn người chắp tay lĩnh mệnh:

“Tuân lệnh!“

Trạch viện cách phủ nha chỉ một con hẻm vắng, Thọ Niên đi ra từ cửa sau tự mình tìm tới trạch viện này.

Thọ Niên đến, Bạch Dao xuất quỷ nhập thần xuất hiện ngăn trước mặt lão.

Bạch Dao không dám hùng hổ với lão quản gia tóc hoa râm này, về bối phận thì người ta là sư thúc của mình, chẳng qua hồi xưa phạm môn quy bị trục xuất sư môn. Chưởng môn hiện giờ đã xếp Thọ Niên vào Phượng gia tránh cho thành tán tu, nên quản gia này có mối liên quan với Thiên Ngọc môn, tuy bị trục xuất sư môn nhưng còn trong sự che chở, vẫn tính là đệ tử của Thiên Ngọc môn.

Bạch Dao ôm kiếm trước ngực lúc trước lạnh lùng, y thả lỏng tay buông kiếm xuống biểu hiện tôn kính.

Bạch Dao bình tĩnh hỏi:

“Có chuyện gì?”

Thọ Niên nói:

“Phu nhân tìm tiểu thư, kêu tiểu thư đi qua.”

Bạch Dao quay đầu phất tay, một đệ tử đồng môn đi tới. Bạch Dao kêu đệ tử mời Phượng Nhược Nam ra, không cho Thọ Niên vào trong trạch viện.

Hai người đối diện nhau một lúc, đệ tử thông báo dẫn Phượng Nhược Nam sắc mặt hơi tiều tụy đến.

Phượng Nhược Nam hỏi:

“Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?”

Thọ Niên mỉm cười nói:

“Phu nhân không nói, tiểu thư đi sẽ biết.”

Phượng Nhược Nam không nghĩ nhiều, nàng cũng muốn gặp người Phượng gia, bất đắc dĩ trong thời gian này người nhà chột dạ tránh né gặp nàng.

Phượng Nhược Nam theo Thọ Niên rời đi, Bạch Dao không ngăn cản, cũng không có lý do ngăn lại.

Bạch Dao quay đầu nhìn Thương Thục Thanh theo ra ngoài, gật đầu với nàng rồi xoay người biến mất.

Thương Thục Thanh nhìn theo Phượng Nhược Nam đi xa, vào trong nhà.

Trong thời gian này Thương Thục Thanh biết tẩu tử bị kẹp ở giữa là khó xử nhất, nên nàng luôn đi theo an ủi, sợ tẩu tử luẩn quẩn trong lòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Suy bụng ta ra bụng người, nàng cũng là nữ nhân, nếu nhà mẹ đẻ làm như vậy với mình thì cũng rất khó chịu.

Đám người rất nhàn nhã, họ bị nhốt ở đây muốn bận rộn cũng khó, lòng thầm lo âu.

Tu sĩ trong trạch viện gần đó tụ tập bay qua gây động tĩnh hấp dẫn họ chú ý, thân vệ trên lầu các theo dõi từ xa báo cáo tình huống.

Mấy người Thương Triêu Tông tụ tập lại, vì hiểu biết có hạn tình huống bên ngoài nên không phân tích được gì, nhưng chắc chắn đám tu sĩ kéo nhau đi bất chấp kinh thế hãi tục thì chắc có chuyện gì.

Thương Thục Thanh đi vào thông báo cho mấy vị:

“Ca, Bành Ngọc Lan mới sai khiến quản gia Thọ Niên đến mời tẩu tử qua.”

Thương Triêu Tông hừ lạnh một tiếng:

“Nàng vốn là người của Phượng gia, có gì lạ.”

Lam Nhược Đình bất đắc dĩ.

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn khẽ thở dài:

“Vương gia, tính cách của vương phi không xấu, hơi nam tính một chút. Tuy ngày xưa lời ăn tiếng nói hay chọc vương gia không vui nhưng vương phi đã dần thay đổi vì vương gia, chỉ bằng vào điểm này đủ chứng minh tấm lòng của vương phi. Vương gia, có nhiều chuyện vương phi thân bất do kỷ, không ai khổ sở hơn vương phi, vương gia nên thông cảm cho vương phi.”

Mông Sơn Minh lên tiếng xem như bá phụ răn dạy, Thương Triêu Tông mím môi không cãi lại.

Nhưng trong lòng Thương Triêu Tông bực bội. Năm xưa lúc y cướp quyền lớn Quảng Nghĩa quận, Phượng Nhược Nam làm um sùm lên, còn đánh nhau. Giờ Phượng gia hại y thì nàng không kêu một tiếng.

Trong một nhà dân nhỏ bình thường cách nơi này mấy con phố. Viên Cương leo lên tường vây nhìn theo đám tu sĩ bay hướng cửa thành nam.

Khuôn mặt đỏ đã bôi thành màu đồng cổ, Viên Cương không ngụy trang thì quá bắt mắt.

Cửa viện nhỏ mở ra, Viên Phong đã cải trang gánh rổ đi vào. Viên Cương ngoái đầu nhìn, nhảy xuống tường vây.

Viên Phong đóng cửa viện buông đòn gánh xuống, sải bước lại gần hỏi:

“Lão đại, mới rồi đám tu sĩ kia gây động tĩnh không nhỏ, có thấy không?”

Viên Cương gật đầu, đi vào phòng:

“Tính thời gian thì chắc do người của ba phái đến.”

Đi vào phòng Viên Cương rút tấm bản đồ dán trong gánh tre dựng bên tường ra, đó là bản đồ dân cư tỉ mỉ trong Thượng Bình thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.