Đạo Quân

Chương 513: Lệnh Hồ Thu Sa Lưới (2)




Bao nhiêu năm rồi! Ở Tề kinh ngây ngốc biết bao nhiêu năm, đã quên mất bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua cảnh đẹp hùng vĩ tự nhiên như thế!

Vào giờ phút này, bà ta mới thật sự cảm nhận được lời nói Ngưu Hữu Đạo từng nói với bà ta, bà ta là một con chim, cuối cùng thoát khỏi cái lồng kia rồi, trời cao đất rộng, có thể tự do bay lượn.

"A......" Quản Phương Nghi đột nhiên giang hai cánh tay, cao giọng hô to!

Trần Bá và Hứa Lão Lục hai mắt nhìn nhau, nhóm người cứ như vậy hô to theo bà ta xông xuống sơn khâu!

Ngưu Hữu Đạo đi bên cạnh cũng chịu sự lây nhiễm của bà ta, nhìn phong cảnh bao la phía trước, dường như hiểu được cảm giác của bà ta.

Lại nhìn tư thế người phụ nữ mắt ngọc mày ngài này cưỡi trên con ngựa cao to khoẻ mạnh mà màu lông phát sáng, hiện tại mới phát hiện người phụ nữ này thay đổi nam trang lại có một cỗ phong tình khác, không biết nguyên nhân có phải là biết người này là phụ nữ.

Có một chút, Ngưu Hữu Đạo cũng không thể không cảm thán, từ dáng vẻ bây giờ của bà ta, có thể cảm nhận được bà ta ngày trước, không biết người phụ nữ này thời còn trẻ mỹ mạo như thế nào, được bao nhiêu nam nhân vây quanh bên cạnh bà ta.

"Đừng có kêu khóc om sòm nữa, tiếp tục hét nữa, sẽ dụ sói đến đấy." Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng.

"Đi!" Quản Phương Nghi xì một tiếng, vung roi quất, bị Ngưu Hữu Đạo vung roi ngựa trêu chọc.

"Ha ha!" Hứa Lão Lục và Thẩm Thu cười ra tiếng, ngay cả người ăn nói ý tứ như Trần Bá cũng mỉm cười, đều cảm thấy tâm tình vui sướng của Quản Phương Nghi.

"Này, bây giờ có thể nói được chưa!" Quản Phương Nghi dường như đã có tinh thần quan tâm những chuyện khác.

Ngưu Hữu Đạo không hiểu: "Nói cái gì?"

Quản Phương Nghi: "Bộ Tầm a, trong bức thư ngươi gửi Bộ Tầm viết cái gì?"

Ngưu Hữu Đạo thở dài: "Y bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa, nhưng dù sao cũng là một hồi huynh đệ, chỉ cần không triệt để vạch mặt ở trước mặt, ta cũng hi vọng có thể cho y một con đường sống, hi vọng có thể cứu y một mạng!"

"Lệnh Hồ Thu?" Quản Phương Nghi kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, Lệnh Hồ Thu ngoài mặt cũng sẽ không phòng bị việc ăn uống ở bên này, thực ra hắn có rất nhiều cơ hộ ra tay với Lệnh Hồ Thu, nhưng vẫn là xin Bộ Tầm giúp đỡ khống chế Lệnh Hồ Thu, cũng là giúp cho bản thân tranh thủ chút thời gian để rời khỏi, không để cho Hiểu Nguyệt các có thể kịp thời phản ứng!

Hắn chỉ có rời xa Tề kinh càng xa, phạm vi tìm kiếm mới có thể càng lớn, càng có thể tạo khó khắn cho việc tìm kiếm của Hiểu Nguyệt các.

Hắn không biết thế lực của Hiểu Nguyệt các ở Tề kinh lớn đến cỡ nào, nhưng hắn nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, chuẩn bị nhiều cho phương diện này!

Trước tiên âm thầm chạy trốn. lại lợi dụng Lệnh Hồ Thu kéo dài thời gian phản ứng của Hiểu Nguyệt các, cuối cùng lợi dụng Thiên Ngọc môn thu hút lực lượng truy sát của Hiểu Nguyệt các, tiết lộ một bước, lại kéo dài một bước, từng tầng một kéo dài, dùng hết khả năng làm giảm đi nguy hiểm phía bên này, bên này mới có thể an toàn thoát thân!

Tâm tư xoay chuyển trên người Lệnh Hồ Thu, lại chuyển lên đầu Phong Ân Thái, không biết Hiểu Nguyệt các đuổi kịp đệ tử Thiên Ngọc môn sau khi phản ứng có buông tay hay không!

Nghĩ đến dưới hoàn cảnh cảnh rắc rối phức tạp này bảo vệ bản thân, hắn cũng khó....

Đại nội hoàng cung, trong đình ven hồ, Hạo Vân Đồ chầm chậm thưởng thức một chén canh, mặt hồ sóng nước lăn tăn.

Bộ Tầm từ bên ngoài bước vào, đi vào trong đình, cười hỏi: "Bệ hạ, có hợp khẩu vị không?"

"Cũng được!" Hạo Vân Đồ đáp lại, lại hỏi: "Đem người đến rồi?"

Bộ Tầm lập tức nghiêng đầu tỏ ý với người hầu trong đình một chút, sau khi đợi những người khác lui xuống, mới trả lời: "Đã giam lại rồi."

Hạo Vân Đồ: "Không phải huynh đệ kết bái sao, sao không giữ lại y, y không thể rời khỏi?"

Bộ Tầm: "Không rõ, muốn hỏi cũng không có cơ hội, thư đến bên này, hắn đã chạy rồi, tên này vô cùng quỷ dị, hắn chỉ nói hi vọng có thể giam Lệnh Hồ Thu lại, có thể giam giữ bao lâu thì giam giữ bấy lâu, cả đời cũng được! Có điều người bên dưới ngược lại từ trên người đám người Lệnh Hồ Xung lục soát được thứ này!"

Từ trong ống tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mở ra, bày trên bàn cho Hạo Vân Đồ xem, chỉ thấy bên trong có hai viên thuốc lẳng lặng nằm đó, một đỏ một đen!

Hạo Vân Đồ: "Thứ gì?"

Bộ Tầm chỉ vào giải thích: "Đã cho người thử nghiệm qua, màu đỏ là Khổ Thần đan, màu đen là thuốc giải! Người dùng Khổ Thần đan, nghe nói một khi dược hiệu phát tác, nỗi đau đó ngay cả thần tiên cũng không chịu được, cho nên mới gọi là Khổ Thần đan. Thậm chí tác dụng hoá giải của thuốc giải này cũng không triệt để, chỉ có thể hoá giải trong ba tháng, bả tháng sau nhất định lại phải dùng thuốc giải lần nữa. Thứ này là độc môn bí phương dùng để không chế người khác của Hiểu Nguyệt các!" Câu cuối cùng ý tứ thâm sâu.

Hạo Vân Đồ giương mắt nhìn:" Ngươi nói là, Lệnh Hồ Thu này là người của Hiểu Nguyệt các?"

"Bây giờ nghĩ lại hành vi trước đây của Lệnh Hồ Thu này, ngược lại hoàn toàn có khả năng."

"Ha! Chuyện này có chút thú vị, Hiểu Nguyệt các vậy mà lại phái người đặc biệt canh giữ bên cạnh tên Ngưu Hữu Đạo kia, xem tình hình này, Ngưu Hữu Đạo dường như đã biết thân phận của tên Lệnh Hồ Thu này! Hắn đã lặng lẽ chạy mất, đã thoát khỏi tên Lệnh Hồ Thu này, lại còn mượn tay của quả nhân giam giữu người lại, là có ý này?"

"Hoặc là muốn cho Lệnh Hồ Thu một con đường sống, hoặc là không muốn gánh tiếng xấu giết hại huynh đệ kết bái, hoặc là cả hai ý!"

"Ồ? Nói như thế nào?"

"Đạo lý rất đơn giản, Lệnh Hồ Thu có lẽ không biết Ngưu Hữu Đạo đã biết được thân phận của y, bằng không sẽ không có việc không một chút cảnh giác mà sa vào lưới! Như vậy, đã nói rõ Ngưu Hữu Đạo có cơ hội ra tay với Lệnh Hồ Thu, nhưng hắn lại không làm vậy! Thế của Ngưu Hữu Đạo không thể so sánh thế với của bệ hạ, Lệnh Hồ Thu rơi vào tay của hắn đối với Hiểu Nguyệt các mà nói không có bất kỳ ảnh hường gì, nhưng rơi vào tay của bệ hạ lại không giống như vậy, Hiểu Nguyệt các sẽ lo sợ! Kể từ khi Lệnh Hồ Thu rơi vào tay bệ hạ, thân phận của Lệnh Hồ Thu ở trong Hiểu Nguyệt các đã bị phế bỏ, Hiểu Nguyệt các đã không tha cho hắn, sẽ chặt đứt tất cả các mối liên hệ với hắn, Lệnh Hồ Thu ở trong tay bệ hạ còn có một con đường sống, Hiểu Nguyệt các dù sao cũng không thể ở nơi này của bệ hạ tuỳ ý làm loạn!"

"Hiểu Nguyệt các đã biết Lệnh Hồ Thu lọt lướt hay chưa?"

"Bí mật bắt giữ, không thể xác định được là biết hay chưa, có điều Kim Sí truyền tin mà Lệnh Hồ Thu nắm giữ đã rơi vào tay chúng ta."

"Ngươi có ý nghĩ gì?"

"Ý tưởng của lão nô là, tự thân Hiểu Nguyệt các tất nhiên sẽ có biện pháp đề phòng nguy hiểm, bây giờ tốn trời gian hành hạ những người khác kỳ thực cũng không quá cần thiết. Có một số chuyện có thể nhắm một mắt mở một mắt giả vờ như không biết, để dành đến lúc có ích, về phần đã bại lộ, thì nên cho dạy cho một chút bài học, để bọn họ biết được, nước Tề không phải là nơi mà Hiểu Nguyệt các muốn làm gì thì làm. Lão nô cho rằng, nên lập tức thả Kim Sí, phái phi cầm đuổi theo tung tích phía trước, không để bọn họ có thời gian phản ứng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai một đường mò tới, khẩn cấp triệu tập nhân thủ vây quét!"

Hạo Vân Đồ duỗi ngón tay ra vê viên thuốc màu đỏ ở trước mắt ngắm nghía, hờ hững lên tiếng: "Giết! Có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

Năm ngựa ở trên thảo nguyên vội vã, một con Kim Sí từ trên trời hạ xuống, trượt, đuổi theo mấy người rong ruổi.

Hứa Lão Lục vươn tay tiếp lấy Kim Sí hạ xuống, lấy ra một phong mật thư xem, sau đó nhanh chóng chạy lên trên, đuổi theo Quản Phương Nghi bẩm báo: "Đại tỉ, tin tức huynh đệ ngồi chờ truyền đến, ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu có lẽ đã bị người của triều đình dẫn đi rồi."

Quản Phương Nghi đột nhiên quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi để người ngồi chờ là vì đợi tin tức này?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.