Đạo Quân

Chương 496: Đâm Lao Thì Phải Theo Lao (1)




Hứa lão lục nói: “Tiên sinh quá lo lắng rồi. Đông gia không dễ dàng thất thủ như vậy đâu.”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay bóp cổ ông ta, kéo lỗ tai ông ta thấp xuống, ghé miệng thúc giục: “Người ra tay là Hiểu Nguyệt các. Hồng Nương đang gặp nguy hiểm đấy, mau đi nhanh đi!”

Nghe là Hiểu Nguyệt các, Hứa lão lục chấn kinh, vội vàng gật đầu: “Được, chúng ta đi ngay. Đúng rồi, chúng ta đi, tiên sinh phải làm sao?”

“Cứu Hồng Nương quan trọng hơn. Ngươi cứ việc mang hết cao thủ đi đi, chỉ để lại mấy người ở đây là được. Ra tay ở kinh thành này không tiện, ngươi hãy chuẩn bị cho ta một bình rượu độc...” Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng dặn dò.

Sự tình đã đến nước này, hắn không quan tâm đến chuyện có thể bị bại lộ hay không. Hắn lo Quản Phương Nghi đã rơi vào tay đối phương. Bây giờ, hắn chỉ có thể tương kế tựu kế bắt Hồng Tụ và Hồng Phất lại, hy vọng có thể làm con tin để trao đổi, còn có hy vọng cứu Quản Phương Nghi.

Hứa lão lục đại khái đã hiểu được tình huống. Vì cứu Hồng Nương, Ngưu Hữu Đạo muốn ông mang theo tất cả cao thủ đi, còn hắn ở lại đây mạo hiểm.

Hứa lão lục mấp máy môi, ôm quyền khom người bái thật sâu: “Bảo trọng!” Nói xong, ông ta nhanh chóng rời đi, không muốn trì hoãn quá lâu.

Bên trong Phù Phương Viên náo loạn hẳn lên, nhưng Hứa lão lục lại lặng lẽ triệu tập cao thủ.

Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng kéo lão thập nhị mà Hứa lão lục lưu lại cho hắn, dặn dò y chuẩn bị rượu thịt ra làm sao.

Xác nhận lão thập nhị đã ghi nhớ, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng tiến đến gian phòng của Hồng Tụ, Hồng Phất, không dám để hai người đợi lâu. Đối với mấy chuyện này mà lề mề, hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện nhất quán của hắn với hai cô gái, sợ làm cho họ hoài nghi.

Hiện tại, hắn không dám làm chuyện gì khiến hai người bọn họ nghi ngờ cả.

Phòng của Lệnh Hồ Thu chính là phòng mà hai cô gái hay ở.

Lúc này Hồng Tụ và Hồng Phất cũng có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên bọn họ làm mấy chuyện sắc dụ, trong lòng cả hai đều lo lắng, bất an.

“Muội không phải nói đi chuẩn bị rượu thịt sao? Rượt thịt mà muội chuẩn bị đâu?” Hồng Tụ nhỏ giọng hỏi, đi lòng vòng trong phòng tìm kiếm.

Hồng Phất lên tiếng: “Không cần rượu thịt!”

Hồng Tụ nói: “Đúng rồi, vậy để ta đi chuẩn bị nước trà!”

Hồng Phất kéo nàng ta lại: “Tỷ tỷ, nước trà cũng không cần!”

Hồng Tụ kinh ngạc hỏi: “Vậy làm sao mà hạ dược?”

Hồng Phất lắc đầu nói: “Ăn uống hàng ngày của Ngưu Hữu Đạo đều được giám sát nghiêm ngặt. Nếu chuẩn bị rượu thịt, nhất định sẽ bị kiểm tra. Chẳng lẽ mang vào phòng rồi hạ dược trước mặt hắn sao? Rất dễ dàng bị bại lộ. Việc này chỉ có thể thành công, không được sơ suất. Dùng phương pháp hạ dược trong rượu và thức ăn là không ổn!”

Hồng Tụ hoài nghi: “Không phải muội nói muốn hạ dược sao?”

Hồng Phất đáp: “Có cần phiền phức như vậy không? Cũng không cần phải mạo hiểm! Khi ôm ấp hắn, thân mật với hắn, chúng ta thừa dịp hắn ý loạ.n tình mê, chẳng lẽ muội và tỷ tỷ không thể nhân lúc đó lặng lẽ chế trụ hắn sao? Trước đó muội nói hạ dược trong rượu và thịt là nói cho tiên sinh nghe mà thôi. Có một số việc để tiên sinh biết, sẽ khiến tiên sinh mất hết mặt mũi. Dù sao chúng ta cũng là người của ngài ấy, nếu trước mặt ngài ấy mà nói ra mấy chuyện này, tiên sinh làm sao mà chấp nhận?”

Hồng Tụ hiểu ra. Lần này không chỉ là sắc dụ bề ngoài mà là sắc dụ nghiêm chỉnh, mười ngón tay không khỏi đan vào nhau, khẩn trương nói: “Chẳng lẽ để hắn chiếm tiện nghi sao?”

Hồng Phất nói: “Không nói đến chiếm tiện nghi hay không, cùng lắm cũng chỉ bị hắn ôm một chút, hoặc sờ qua hai lần. Trước khi hắn làm ra mấy chuyện khác người, chúng ta sẽ chế phục hắn. Tỷ tỷ, chẳng lẽ chút thiệt thòi đó mà tỷ cũng không chịu được sao? Tỷ không nghĩ lại đi, từ quận Thanh Sơn đến đây, chị em chúng ta bị hắn sai như sai nha hoàn thì không nói, ngay cả tiên sinh cũng phải làm trâu làm ngựa cho hắn. Không lẽ tỷ không muốn chấm dứt sớm chuyện này, còn muốn tiếp tục nữa sao? Không chỉ như vậy, tỷ nhìn đi, Ngưu Hữu Đạo đi đến đâu đều gây ra chuyện đến đó. Nếu cứ kéo dài như vậy mãi, chúng ta sớm muộn gì cũng bị hắn liên lụy!

Hồng Tụ cười khổ: “Tỷ hiểu ý của muội, chỉ là tỷ cảm thấy có lỗi với tiên sinh.”

Hồng Phất nắm tay của Hồng Tụ, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Tỷ tỷ, chúng ta cứ nói với tiên sinh là chúng ta hạ thuốc, tránh cho tiên sinh chú ý. Chỉ cần chúng ta không nói việc này với tiên sinh, gi,ết chết Ngưu Hữu Đạo, việc này trời biết đất biết, tỷ biết, muội biết, sẽ không còn người nào biết nữa. Một chút thiệt thòi nhỏ, nhịn một lát là qua thôi. Chúng ta không làm ra chuyện thật sự có lỗi với tiên sinh, tỷ nói có đúng không?”

Hồng Tụ nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa, còn có giọng cười ngả ngớn của Ngưu Hữu Đạo: “Hai người có ở bên trong không?”

Hai cô gái nhìn nhau, Hồng Phất đè tay lên ngực, ra hiệu nàng đã bình tĩnh, sau đó xoay người mở cửa, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng cười bên ngoài.

“Đạo gia!” Hồng Phất hạ thấp người thi lễ.

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ. Ta có thể vào trong không?” Khi Ngưu Hữu Đạo nói ra lời này, lại còn thần bí nhìn chung quanh, có vẻ như bị chột dạ, dường như sợ người ta nhìn thấy.

“Đạo gia, mời!” Hồng Phất nghiêng người mời hắn vào trong, còn mình thì nhoài người ra ngoài, quan sát xung quanh, sau đó mới lui vào đóng cửa lại, quay người khẽ gật đầu với Hồng Tụ, biểu hiện không có vấn đề gì.

“Đạo gia!” Hồng Tụ hành lễ trong phòng.

Ngưu Hữu Đạo lập tức tiến lên, hai tay đỡ lấy cánh tay của nàng ta, thuận tiện sờ lên mu bàn tay của nàng ta một cái: “Đều là người nhà, không cần đa lễ!”

Bị hắn sờ như thế, Hồng Tụ có cảm giác giống như có côn trùng bò trên da.

Toàn thân Hồng Tụ nổi da gà, cơ thể run lên một cái, thiếu chút nữa rụt tay về. Nàng ta nhìn thấy Hồng Tụ khẽ lắc đầu với mình, nàng ta mới cố nén không rút tay về.

Ngoài mặt thì nhịn được, nhưng trong lòng lại không khỏi buồn nôn.

Thấy nàng ta không phản kháng, Ngưu Hữu Đạo liền nắm lấy tay nàng ta không thả, cừ sờ lấy sờ để, cười hắc hắc hỏi: “Không biết lời nói của hai người lúc trước có còn được tính hay không?”

Hồng Phất bước đến, bình tĩnh nói: “Chỉ cần Đạo gia đồng ý giúp chúng ta, lời nói đó tất nhiên là tính rồi.”

“Được, các ngươi yên tâm đi, việc này cứ bao hết cho ta.” Ngưu Hữu Đạo vỗ ngực cam đoan, sau đó duỗi tay ra, bắt lấy tay Hồng Phất, một tay nắm một bàn tay, hai tay dùng sức kéo một cái, ôm hai cô gái vào lòng, ban tay lần xuống vòng eo, hình ảnh này có thể nói là trái ôm phải ấp.

Hồng Phất muốn kháng cự, nhưng vẫn còn có thể trấn định. Tuy nhiên, sắc mặt của Hồng Tụ rõ ràng có chút chịu không nổi, thỉnh thoảng nhìn em gái, có vẻ như muốn hỏi đã ra tay được chưa.

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đã bảo người chuẩn bị rượu thịt, lập tức sẽ mang đến đây ngay. Chúng ta sẽ uống hai chén trợ hứng trước!”

Thật ra hắn cũng đang lo sợ. Hắn biết rõ hai người này tính dùng cách đó để hại hắn, nhưng lại phải đưa cổ vào con dao, lấy da còn cứng hơn đá phối hợp diễn tiếp với hai người. Thần kinh của hắn kéo căng, độ cảnh giác tăng cao, nói liếm máu trên đầu đao cũng không quá đáng.

Lúc này, Hồng Tụ và Hồng Phất đối với hắn mà nói chẳng khác nào hai con rắn độc. Ôm rắn độc vào ngực, tư vị chẳng dễ chịu chút nào. Chuyện hương diễm như thế lại không cảm thấy khoái hoạt gì cả.

Đối phương có thể ra tay với hắn bất cứ lúc nào. Hắn chỉ có thể dựa vào kế hoạch mà hắn đã ấp ủ trước đó bắt lấy hai người này, hy vọng hai người này đừng làm ra chuyện điên rồ.

Nghe nói sẽ có người đem rượu thịt đến, hai cô gái đang bị hắn ôm vào lòng ngẩng đầu nhìn nhau, hơi sửng sốt.

Lát nữa có đến người, các nàng làm sao ra tay?

Hồng Phất nói: “Đạo gia, không cần rượu thịt đâu.”

“Ài, chuyện tốt như vậy, sao không cần rượu trợ hứng chứ! Ta đã dặn dò xong hết rồi.” Ngưu Hữu Đạo dứt lời, liền cúi đầu hôn lên môi nàng ta một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.