Đạo Quân

Chương 469: Nước Trong Quá Ắt Không Có Cá (2)




Lệnh Hồ Thu không thể không giải thích: “Lời của tại hạ nói là thật, tuyệt không giấu diếm.”

Ngụy Trừ: “Chẳng lẽ là ta nghe lầm? Vừa rồi ai đã nói, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo nhắc người đến là Ngọc Vương phi, ngay cả người đến là ai ngươi cũng không biết. Bây giờ ngươi lại nói với ta hắn hoàn toàn chẳng nói gì với ngươi. Lệnh Hồ Thu, ngươi cho rằng ta ngu hay là cảm thấy ta dễ đùa bỡn? Ngươi cho rằng ta ngu cũng không sao, nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, có những trò đùa đừng nên làm sẽ chết người đấy. Ở kinh thành nước Tề này, có một số người muốn ngươi không nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai, ngươi nhất định sẽ không nhìn thấy, cũng không cần nghi ngờ về điều này.”

Lệnh Hồ Thu gấp lên, dự định về sau sẽ hỏi thăm người này là ai, tại sao nói chuyện lại phách lối như vậy, coi người của Hiểu Nguyệt các là ăn chay sao?

Nhưng việc này đúng là không tiện giải thích. Ông ta nói là thật, nhưng đối phương lại không tin, ông ta còn có thể làm gì?

Vấn đề là, việc này ngay cả chính bản thân ông ta ngẫm lại cũng cảm thấy mâu thuẫn, nhưng trên thực tế, cái tên khốn kiếp Ngưu Hữu Đạo đã làm như vậy, chỉ nói người đến là ai, còn vấn đề mấu chốt nhất lại không hé răng nửa lời với ông ta. Ông ta biết kêu oan với ai đây?

Hơi suy nghĩ một chút, Lệnh Hồ Thu trả lời: “Ngụy tiên sinh, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói cho ta biết người đến là ai, về phần nói chuyện gì, ta thật sự không biết. Hắn giấu rất kỹ, không hề tiết lộ cho ta biết một chữ nào.”

Càng nghe Lệnh Hồ Thu nói như vậy, Ngụy Trừ lại càng muốn biết đó là chuyện bí mật gì: “Lệnh Hồ Thu, ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, có mấy lời không thể nói lung tung. Khi trở về, nếu ta biết được tình huống không giống như lời ngươi đã nói, ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”

Lệnh Hồ Thu đáp: “Ta tuyệt không nói dối. Trên thực tế, bản thân ta cũng muốn biết bọn họ nói chuyện gì. Nếu Ngụy tiên sinh không tin, ta có thể dẫn ngươi đến gặp Ngưu Hữu Đạo, ngươi có thể tự mình hỏi hắn, ta cũng có thể đối chất trực tiếp, để ngươi biết ta không hề nói dối, như thế nào?”

Ông ta nhanh chóng thoái thác tai họa này. Ông ta chẳng có lý do gì để giúp Ngưu Hữu Đạo gánh việc này cả. Có những vụ phân tranh, cuốn vào cũng chẳng phải việc gì tốt. Như đối phương đã nói, sẽ chết người đấy.

Ngụy Trừ im lặng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Vì sao ông ta lại không đến gặp Ngưu Hữu Đạo? Bởi vì ông ta muốn tận lực tránh tiếp xúc trực tiếp.

Nhưng nghĩ lại lời người kia giao phó, còn có tâm trạng không kịp chờ đợi muốn hiểu rõ tình hình, do dự một hồi, ông ta liền buông tách trà xuống, đứng lên nói: “Đi thôi!”

Lệnh Hồ Thu lập tức đứng dậy, đưa tay nói: “Mời!”

Hồng Phất vội vàng bước ra mở cửa.

Ba người rời khỏi viện chưa được bao lâu, Quản Phương Nghi đã xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Hai vị đã nói chuyện xong chưa?”

“Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nhớ phải giữ bí mật.” Ngụy Trừ dặn dò một câu.

Khi Quản Phương Nghi đi sắp xếp công việc, Lệnh Hồ Thu bước theo bà ta, thấp giọng hỏi: “Ngươi dám hại ta?”

Quản Phương Nghi lườm ông ta một cái: “Không phải ta chơi xấu ngươi, mà đối phương đã biết bối cảnh của ngươi. Thế lực sau lưng người ta không phải ta có thể trêu chọc. Ta còn đang muốn sống ở cái đất kinh thành này, không muốn nghe cũng phải nghe. Người ta tìm được ta, ta lại không cách nào từ chối, cũng chẳng được lựa chọn. Với lại, người ta muốn tìm ngươi, ngươi tránh được sao? Ta không làm, tất sẽ có người làm, ngươi muốn tránh cũng tránh không được. Huống chi, không phải cũng tốt sao? Mà hai người nói chuyện gì, sao có thể biến thành ta chơi xấu ngươi?”

Lệnh Hồ Thu cười lạnh. Ông ta không tiện tiết lộ nội dung câu chuyện, chỉ có thể nói: “Ta sẽ nhớ kỹ món nợ này.”

Quản Phương Nghi đánh vào mu bàn tay của ông ta một cái: “Quỷ hẹp hòi, thú vị lắm sao? Được, ta thừa nhận ta có nhận một ngàn kim tệ. Ta chia ngươi một nửa, được không?”

“Tiền của ngươi, ngươi giữ lại nuôi đàn ông đi.” Lệnh Hồ Thu khinh thường nói một câu, sau đó quay người bỏ đi.

Một lát sau, một chiếc xe ngựa chạy vào. Ngụy Trừ, bao gồm luôn cả đám người Lệnh Hồ Thu bước vào trong xe, sau đó rời đi.

“Haiz!” Quản Phương Nghi đưa mắt nhìn theo, sau đó thở dài.

Bà ta sợ nhất là mấy chuyện bắc cầu dắt mối này. Dính đến những người có bối cảnh quyền thế cường đại, không cẩn thận sẽ bị lửa dính vào thân. Nhưng một khi mấy chuyện này tìm đến ngươi, ngươi khó mà từ chối được.

Chiếc xe ngựa đi chưa được bao lâu, bà ta cũng vừa quay người rời đi, một tiểu nhị trẻ tuổi chạy đến báo: “Hồng tỷ, có khách đến.”

“Các ngươi tiếp đãi là được.” Quản Phương Nghi không hứng thú cho lắm, khoát tay nói.

Tiểu nhị đáp: “Khách nói muốn gặp tỷ.”

Vừa bước lên cây cầu nhỏ, Quản Phương Nghi dừng bước, than một câu: “Mời đến phòng khách đi.”

“Vâng!” Tiểu nhị nhanh chóng rời đi.

Khi khách đến, Quản Phương Nghi cũng vừa bước vào phòng khách, trên mặt nở nụ cười khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Ánh mắt bà ta sáng rực quét qua ba người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trong phòng, cười nói: “Để ba vị đợi lâu.”

Sau khi ngồi xuống, bà ta lại hỏi: “Không biết ba vị khách quý cần ta làm chuyện gì.”

Người đàn ông dẫn đầu chỉ những người trong phòng, nói: “Bảo bọn họ tránh mặt một chút đi.”

Quản Phương Nghi cười nói: “Không cần đâu, nếu có việc cũng phải nhờ bọn họ chạy việc, là người có thể tin cậy, các vị cứ yên tâm.”

Người đàn ông lấy một tấm lệnh bài từ trong tay áo ra, đưa ra trước mặt bà ta, nhắc nhở một câu: “Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi.”

Chỉ thấy trên lệnh bài khắc một con diều hâu, cặp mắt ưng khiếp người, con ngươi Quản Phương Nghi đột nhiên co rụt lại, trong lòng hơi hồi hộp, là Giáo Sự Đài.

Sau khi người đàn ông cho Quản Phương Nghi nhìn thấy rõ lệnh bài, tay vừa thu lại, lệnh bài nhanh chóng biến mất trong tay áo.

Quản Phương Nghi cười gượng, phất tay với mấy người trong phòng: “Được rồi, nơi này không có chuyện của các ngươi.”

Mấy tiểu nhị nhìn nhau, sau đó quay người rời đi.

Ba người đàn ông đứng lên, Quản Phương Nghi cũng vội đứng lên theo: “Không biết ba vị đại nhân có dặn dò gì không?”

Người đàn ông dẫn đầu bước đến trước mặt bà ta, mặt không thay đổi, hỏi: “Ngụy Trừ đến đây gặp Lệnh Hồ Thu, nói chuyện gì vậy?”

Quản Phương Nghi than thầm trong lòng, đúng là sợ phiền phức gì, phiền phức đó nhanh chóng kéo đến. Bà ta cười khổ: “Đại nhân, ngài làm ta khó xử quá. Bọn họ ngồi trong phòng riêng nói chuyện, bên ngoài còn có người của bọn họ canh giữ, ta không cách nào đến gần được, nào biết bọn họ nói chuyện gì chứ.”

Người đàn ông gằn từ chữ: “Hãy nghĩ thông suốt rồi trả lời, suy nghĩ thật kỹ.”

Quản Phương Nghi đáp: “Đại nhân, ta không có Thiên Lý Nhĩ, ta thật sự không biết bọn họ nói chuyện gì.”

Người đàn ông vẫn bình tĩnh: “Có phải ngươi muốn ta móc mấy cái ống đồng mà ngươi chôn ra, để người đã từng bàn chuyện bí mật ở chỗ này biết ngươi đã làm chuyện tốt gì, ngươi mới chịu nói?”

Sắc mặt Quản Phương Nghi tái nhợt, vô cùng hoảng sợ. Bà ta không biết tại sao đối phương lại biết bí mật này. Việc này ngay cả người bên dưới bà ta cũng không rõ.

Người đàn ông tiếp tục nói: “Chúng ta chẳng phải vô duyên vô cớ tìm ngươi. Ngươi định tiếp tục giấu diếm hay thành thực khai ra?”

Quản Phương Nghi nuốt nước miếng một cách khó khăn: “Tại sao các ngươi lại biết?”

Người đàn ông nói: “Ngươi hoạt động nhiều năm ở kinh thành như vậy, ngươi thật sự cho rằng tất cả mọi người đều bỏ mặc không thèm quan tâm sao? Chúng ta đã sớm điều tra Phù Phương Viên này của ngươi không biết bao nhiêu lần, có chuyện gì bí mật ở đây, chúng ta đều biết rất rõ. Nước trong quá ắt không có cá, không động đến ngươi là có nguyên nhân. Chúng ta để cho ngươi yên tâm làm ăn, chẳng lẽ ngươi không nên phối hợp với chúng ta hay sao?”

Gương mặt Quản Phương Nghi hiện lên sự khó xử: “Ta làm điều này cũng đâu có ác ý gì, cũng chưa từng nghĩ sẽ hại ai, chỉ là ta không muốn trở thành thịt cá cho người ta thích làm gì thì làm. Nếu chẳng may có ngày đó xảy ra, ta còn có thứ gì đó trong tay để tự vệ, xin đại nhân minh giám.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.