Đạo Quân

Chương 409: Ta Nói Nhân Phẩm Của Ngươi Đi Đâu Mất Rồi?




Quả nhiên, Hồ Diên Uy nghênh ngang tới, thấy Viên Cương hai tay mỗi bên đều ôm một tảng đá lớn đứng trung bình tấn, nhớ tới chuyện tên này một quyền đánh chết tọa kỳ của mình, lời oán hận ra đến ngoài miệng lại nuốt xuống.

Không còn cách nào khác, vị này là loại cơ bắp điển hình, thực sự chọc giận chuyện gì mà không dám làm chứ? Trong nhà có quyền thế thì đã sao, là nhi tử thượng tướng quân thì nghĩ người ta không dám đánh sao? Cũng không phải chưa từng đánh, thậm chí còn dám bắt cóc nhi tử Thượng tướng quân nữa kìa!

Loại đi ngang như y sợ nhất đụng loại điên khùng này, huống hồ tên này lại rất được cha y yêu thích, thực sự khiến y không còn cách nào khác.

Y chỉ có thể cười khổ nói: “Ta nói An huynh này, chuyện tuyển người ta đâu có hiểu, ngươi bảo ta tuyển người thế nào, ngươi xem rồi tự làm chẳng phải được rồi sao!”

Thịch! Thịch! Hai tảng đá lớn lăn từ cánh tay Viên Cương xuống, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, khiến mặt đất truyền tới hai lần chấn động.

“Phù!” Viên Cương thở phù một hơi đứng lên: ““Tam thiếu gia, Cao chưởng quỹ nói ngươi còn không đến sẽ xảy ra chuyện.”

Cao chưởng quỹ im lặng, ta có nói lời này sao? Có điều nghĩ lại hình như cũng chẳng khác ý này là mấy.

Hồ Diên Uy trừng hai mắt một cái: “Tình huống như thế nào? Có người dám gây rối ở chỗ ta sao?”

Viên Cương: “Giờ chưa có, đợi thêm lát nữa có không không biết.”

“Ta muốn xem thử ai lại có gan lớn như vậy, đi xem thử nào!” Hồ Diên Uy lập tức giống như uống ba chén máu gà, biến thành chọi gà, bộ dạng thiếu gia ăn chơi kia lập tức biến mất.

Ra ngoài gọi người lên bảo Cao chưởng quỹ chạy bộ trước dẫn đường còn mình dẫn hơn mười tùy tùng cưỡi con ngựa cao to bước đi.

Vừa đến hiện trường, Hồ Diên Uy ghìm chặt dây cương, có chút kinh hãi, ở đây chắc chừng trên vạn người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ nhấn chìm y rồi. Bị nhiều người như vậy chỉ trỏ, khí thế vênh vang đắc ý kia hơi méo đi, gương mặt đầy râu quai nón hơi méo lại.

“Tình huống gì thế này?” Hồ Diên Uy hỏi Cao chưởng quỹ một tiếng, được biết đều là đến ứng tuyển hỏa kế thì hơi thở phào, nghe Viên Cương nói còn tưởng rằng nhiều người như vậy đến phá địa bàn của y, dọa y suýt nhảy thọt.

Viên Cương không chút hoang mang nhanh chân đi đến, Hồ Diên Uy nhảy xuống ngựa lập tức kéo hắn ta lại: “Sao động tĩnh lớn vậy? Trong kinh thành ngư long hỗn tạp, tụ chúng như vậy nếu để kẻ mưu đồ bất chính nhảy vào kích động rất dễ xảy ra chuyện.”

Tuy là thiếu gia ăn chơi nhưng dòng dõi xuất thân như vậy có một số việc vẫn phân rõ nặng nhẹ, cũng không hồ đồ.

Kinh thành không thể loạn được, thật sự gây ra náo loạn lớn gì đó dưới mắt hoàng đế, y không gánh nổi trách nhiệm đó.

Viên Cương: “Chúng ta tuyển hỏa kế đều tìm những người nghèo đang tìm việc kiếm sống, việc chưa mất thì sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Hồ Diên Uy lại không cho rằng như vậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều, vẫy một tùy tùng tới, dặn dò đến binh doanh dưới trướng đại ca y điều một đạo nhân mã tới, để phòng vạn nhất.

Người kia nhảy lên ngựa cấp tốc chạy đi.

Lúc này Hồ Diên Uy lại hỏi: “Ta nói An huynh này, nhiều người như vậy, chúng ta đây định tuyển bao nhiêu người?”

Viên Cương quay đầu nhìn chằm chằm y, nghĩ thầm, vị này có phải quá vô tâm không, nhiều người biết động tĩnh như vậy, ngươi ngay cả nhà mình cần tuyển bao nhiêu người cũng không biết?”

“Thế nào? Bộ râu này ta mới sửa đấy, ai cũng nói đẹp, làm khuynh đảo biết bao tiểu nương tử đấy, tối qua còn có người liều mạng nhào lên người ta.”

Hồ Diên Uy còn tưởng hắn ta đang thưởng thức “bộ râu đẹp” này của mình nên đắc ý đưa tay đẩy đẩy bộ râu quai nón trên mặt mình.

Viên Cương lạnh lùng nói: “Tuyển ba trăm người.”

Hồ Diên Uy kinh ngạc: “Tuyển ba trăm người sao nhiều người chạy tới vậy?”

Y chưa từng thấy nơi nào một lúc tuyển vài trăm người, cửa hàng bình thường tuyển người rất hiếm khi xuất hiện tình huống một lúc tuyển vài trăm người, y không thấy cần tuyển quá nhiều người mà chẳng qua chỉ cảm thấy người tới quá nhiều.

Cao chưởng quỹ rất muốn nói một câu, đãi ngộ tốt, bao ăn bao ở đấy!

Viên Cương lại trả lời khác: “Chứng tỏ Tề quốc có nhiều người nghèo quá, nếu ai cũng có thể được ăn no mặc ấm thì còn ai chạy tới đây nhìn với ánh mắt trông chờ thế này?”

Lời vửa nói ra khiến Hồ Diên Uy hơi cúi đầu suy ngẫm, lại nghiêng đầu nhìn Viên Cương với ánh mắt thâm ý, vỗ vỗ bả vai y: “Huynh đệ, lựa chọn của ngươi, ta đã hiểu. Có điều có vài lời nói trước mặt ta một chút thì được chứ đừng nói lung tung trước mặt người ngoài, có vài người không thích nghe như vậy “

Viên Cương: “Tam công tử, bắt đầu nhận người đi!”

Hồ Diên Uy mờ mịt, hơi cảm thấy không biết xuống tay ở đâu, hỏi: “Tuyển thế nào?”

Viên Cương: “Nhiều người như vậy mặc người chọn, người muốn chọn ai thì chọn nấy, cứ chọn đủ ba trăm người là được!”

Cao chưởng quỹ đổ mồ hôi, có kiểu tuyển người như vậy sao? Ít nhất cũng phải xem có hợp hay không chứ, tâm của hai vị này đúng là đủ lớn.

Dù Hồ Diên Uy không hiểu cũng cảm thấy lời này không đúng, hồ nghi nói: “Tùy tiện chọn? Vậy ông cụ thiếu chân chống gậy kia, ngươi dùng cả những người như vậy à?” Y đưa tay chỉ về phía đám người.

Viên Cương: “Chỉ cần phù hợp, người nào cũng có thể dùng.”

Vừa nói xong lời này lại lờ mờ nhớ ra, lời này hình như trước kia Đạo gia từng nói, có điều là mang một tầng ý nghĩa khác.

Hồ Diên Uy liếc mắt đánh giá hắn ta một cái, dường như muốn nấp xa hắn ta một chút: “Ta nói này An huynh, ngươi đừng làm rộn, ngươi không cần thể diện chứ ta cần, ta đích thân chạy tới tuyển người, cuối cùng tuyển cả người thọt chân vào tiệm chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác. Đứng đắn một chút có được không hả? Ta còn đang trông cậy Đạu hũ quán kiếm tiền về đấy, ngươi đừng có làm loạn!”

Giờ y đã cảm thấy y đến đây là để tuyển người cứ không phải đến xem, để vị này tuyển về một đống vớ va vớ vẩn, chẳng phải mình sẽ bị đám bằng hữu cười chết sao?

Thấy vị này lên tiếng, Cao chưởng quỹ cũng vội vàng phụ họa uốn nắn: “Đúng đúng đúng, chủ nhân, Tam thiếu gia nói không sai, chúng ta tuyển người là để ngày ngày gánh hàngchạy qua chạy lại trong thành.

Vị này thiếu chân, bảo hắn gánh đồ không tiện đâu!”

Vẻ mặt Viên Cương không thay đổi: “Vậy tuyển trẻ tuổi một chút, tinh anh, có sức lực, Tam thiếu gia cảm thấy tiêu chuẩn này thế nào?”

Tiêu chuẩn này tốt, Hồ Diên Uy sợ hắn ta toàn cơ bắp làm loạn, vội vàng gật đầu nói: “Tốt tốt tốt, tiêu chuẩn này không tệ, theo tiêu chuẩn này đi.” Rồi nháy mắt với Cao chưởng quỹ ở bên.

Cao chưởng quỹ cũng vội vàng gật đầu đồng ý theo: “Không sai, không sai!”

Viên Cương: “Vậy thì bắt đầu đi!” Đưa tay ra hiệu với Hồ Diên Uy.

Hồ Diên Uy chưa từng làm việc này, hỏi: “Làm thế nào?”

Viên Cương: “Tam thiếu gia tùy tiện chọn người, xem ai thuận mắt hợp tiêu chuẩn thì chọn người đó!”

Lại tùy tiện chọn? Ngươi có thể đáng tin cậy hơn một chút không?Hồ Diên Uy sợ hắn ta rồi liền quay đầu nhìn về phía Cao chưởng quỹ hỏi ý kiến: “Như vậy được không?”

“Cũng được, có điều chọn tùy tiện, về mặt nhân phẩm không biết như thế nào, lỡ như chọn phải kẻ hết ăn lại nằm, tay chân không sạch sẽ...” Còn chưa dứt lời lại phát hiện Viên Cương lặng lẽ nhìn sang, ánh mắt đã mang theo sát khí có thể giết người, vô cùng đáng sợ. Cao chưởng quỹ lập tức đổi giọng: “Có điều... nô tài thấy có thể thực hiện được, có thể dùng thử trước, thích hợp thì lưu lại dùng tiếp, không thích hợp có thể sa thải bất cứ lúc nào. Nhiều người như vậy nếu thật sự muốn hỏi rõ từng người chỉ e mấy ngày cũng làm chưa xong.”

Nghe mấy ngày cũng làm chưa xong, mình có thể phải tốn mấy ngày làm cái chuyện giẻ rách này, Hồ Diên Uy lập tức không muốn làm, vội nói: “Biện pháp của An huynh không tệ, cứ làm thế đi, bắt đầu, bắt đầu, nhanh bắt đầu!”

Chuyện tổ chức cụ thể dĩ nhiên do Cao chưởng quỹ làm.

Viên Cương thờ ơ lạnh nhạt, quan sát thế cục, một khi bất lợi có thể tham gia điều chỉnh bất cứ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.