Đạo Quân

Chương 396: Không Phân Biệt Cao Thấp, Giàu Nghèo (2)




Tô Chiếu do dự một chút, nàng vốn định vào trong quán xem thử, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: “Thôi thì mang lên thuyền đi.”

Tần Miên có thể hiểu. Với sắc đẹp của Tô Chiếu, nếu xuất hiện ở những chỗ này, chắc chắn sẽ làm cho người ta phải chú ý, bị một đám đàn ông nhìn chằm chằm, sợ là ăn cũng không được tự nhiên, sẽ làm mất nhã hứng và làm giảm khẩu vị.

Trên thuyền không thiếu dụng cụ ăn uống. Tần Miên lấy ra một cái bát canh có nắp sứ trắng, bước ra ngoài cửa khoang, dặn dò một tỳ nữ đi xếp hàng mua.

Như Tần Miên đã nói, đội ngũ xếp hàng dài như vậy nhưng ngắn đi cũng rất nhanh. Không bao lâu sau, tỳ nữ đã bưng bát trở về.

Nhưng biến cố đã xảy ra ngay lập tức. Có ba tên thanh niên từ ven hồ phóng ngựa ra, xếp thành một hàng, khiến tỳ nữ đang bưng bát đậu hũ không chỗ nào tránh được, bị dọa đến thét lên.

Trong khoang thuyền, Tô Chiếu và Tần Miên bỗng nhiên quay đầu lại. Bốn tên người hầu ngoài khoang thuyền cũng nhìn vào phía trong khoang thuyền, chờ phản ứng của Tần Miên. Một khi bà ta ra hiệu, bọn họ sẽ ra tay ngăn cản ngay.

Nhưng Tần Miên vẫn không có động tác nào, không muốn trong trường hợp này làm bại lộ thân phận tu sĩ ra ngoài.

Một con ngựa nhanh chóng ngừng bên cạnh, móng ngựa chuẩn bị đá vào đầu tỳ nữ.

Cạch cạch! Một âm thanh giòn vang, tỳ nữ bị dọa đến mức đánh rơi cái bát xuống đất, đậu hũ văng tung tóe dưới đất, còn mình thì lảo đảo lui lại.

Hai con ngựa còn lại cũng xông lên.

Móng ngựa đang dựng đứng rơi xuống đất. Người trên lưng ngựa là một thanh niên trẻ tuổi mình đầy rượu, tay cầm bầu rượu lẫn cầm cương nhìn chằm chằm tỳ nữ, rồi lại nhìn thuyền hoa trên sông. Sau khi nhìn thấy đèn lồng có ký hiệu Bạch Vân Gian, lập tức cười ha hả, sau đó nhảy xuống, đưa tay nhéo vào mặt phấn nộn của tỳ nữ một cái, nói: “Muội muội trắng trẻo như vậy, tại sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi ở Bạch Vân Gian?”

Tỳ nữ lui lại một bước, xoay người rời đi, nhưng lại bị hai tên từ trên hai con ngựa kia nhảy xuống cản lại, cuối cùng cô gái bị cả ba vây quanh đùa giỡn.

Tần Miên chỉ ra ngoài, ra hiệu cho người hầu bên ngoài khoang thuyền một chút, rồi lại khoát tay, ý bảo không được gây chuyện.

Hai tên người hầu lập tức lên bờ, giải vây cho tỳ nữ.

“Ta nhìn trúng muội muội này rồi. Hôm nay ta hưởng, ngày mai trả lại cho các ngươi, tiền sẽ không thiếu một xu.” Gã thanh niên dẫn đầu tháo túi tiền ném cho một tên người hầu.

Người đó hai tay đưa trả lại túi tiền, khách sáo nói: “Thưa công tử, nha đầu này vẫn chưa được dạy dỗ tốt, tạm thời không tiếp khách, mời công tử báo phủ đệ ở đâu, phường chúng tôi sẽ chọn một cô gái tốt nhất đến cho ngài.”

“Thôi đừng nhắc đến đám tô son điểm phấn đấy nữa. Ta thấy nàng ta còn xanh non, chưa được dạy dỗ cũng không sao. Ta thích là được.”

Gã thanh niên không nhận túi tiền, cánh tay ôm lấy tỳ nữ định kéo lên ngựa. Tỳ nữ vừa kinh vừa sợ, khóc toáng lên.

Hai tên người hầu bị hai người kia ngăn cản, không thể không quay lại nhìn về hướng cửa sổ thuyền, muốn xin bước chỉ thị kế tiếp.

Đúng lúc này, một người thanh niên cao lớn bên đường bước đến, đưa tay ngăn đằng trước, không cho gã thanh niên kia ôm tỳ nữ lên ngựa, nặng nề nói một câu: “Mau buông người ta xuống.”

Người đến không phải ai khác, chính là Viên Cương.

Viên Cương đột nhiên xuất hiện, khí thế đáng sợ của hắn ta hù dọa gã thanh niên kia, khiến gã ta vô thức bỏ tỳ nữ xuống.

Nhưng thấy quần áo được dệt thủ công từ vải của Viên Cương, ống tay áo lại còn xắn lên, áo trên người còn có vết bẩn, rõ ràng là làm mấy công việc tốn sức, gã thanh niên lập tức rống lên: “Cái thứ không có mắt này từ đâu xuất hiện vậy?”

Viên Cương bình tĩnh đáp: “Ngươi đang cướp đoạt dân nữ một cách trắng trợn đấy.”

Ba gã thanh niên sửng sốt một chút, chợt cười ha hả. Gã thanh niên cầm bầu rượu chỉ tay vào tỳ nữ vẫn giữ chặt bên cạnh không thả, hỏi: “Ả ta mà cũng được xem là dân nữ? Ả ta là người của Bạch Vân Gian, là loại chỉ để đem ra bán. Ta dùng tiền của mình tìm thú vui, tại sao lại biến thành cướp đoạt dân nữ một cách trắng trợn?”

Viên Cương hỏi tỳ nữ: “Ngươi đồng ý đi cùng gã sao?”

Tỳ nữ sợ hãi lắc đầu, muốn rút cánh tay lại, nhưng vẫn bị gã thanh niên kia túm chết không buông.

Viên Cương nói: “Ngươi cũng thấy rồi đó, người ta không đồng ý, mà chuyện này cũng không thể miễn cưỡng.”

Gã thanh niên hỏi lại: “Ngươi nói với ta, ta không thể miễn cưỡng loại tiện nhân đem ra bán này?”

Viên Cương nói: “Con người sinh ra đều bình đẳng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Nàng ấy cũng chẳng phải tiện nhân. Nếu được lựa chọn, nàng ấy sẽ không lựa chọn làm nghề này. Nàng ấy đã không đồng ý, xin công tử giơ cao đánh khẽ buông tha cho nàng ấy.”

Trong khoang thuyền, Tô Chiếu hờ hững bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Đối với nàng mà nói, giải quyết việc này cũng chẳng tính là việc khó, cũng không đáng cho nàng để trong lòng.

Nhưng lời nói của người ngoài khoang thuyền khiến trong lòng tỳ nữ chợt run lên một cái, nàng ngơ ngẩn, vội quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người Viên Cương.

“Haha….”Mấy gã thanh niên trẻ tuổi nhịn không được bật cười ha hả. Những lời Viên Cương nói, theo quan niệm của bọn họ, quả thật là chuyện nực cười. Nhân sinh đủ loại khác biệt, ai dám nói chúng sinh không phân biệt cao thấp, giàu nghèo. Đấy không phải trò cười thì là cái gì?

“Có thể nói ra lời này cũng chỉ là dân đen.” Gã thanh niên cầm bầu rượu trong tay chỉ Viên Cương, không ngừng cười ha hả, bỗng vung tay quát lên: “Tránh ra!” Đồng thời kéo tỳ nữ đến gần con ngựa, muốn đẩy Viên Cương ra.

Viên Cương đột nhiên chộp vào tay gã thanh niên, bắt trúng cổ tay, bóp chặt một cái, gã thanh niên đau đến nhe răng nhếch miệng, vô thức buông lỏng tỳ nữ ra.

Thả cánh tay của gã thanh niên ra, Viên Cương thuận tay kéo tỳ nữ kia đến, bảo vệ nàng về lại gần chiếc thuyền.

Thấy Viên Cương động thủ, hai đồng bọn của gã thanh niên sao có thể ngồi nhìn được, lập tức quất roi ngựa vọt tới, sau đó vung roi điên cuồng.

Viên Cương thuận tay ngăn tỳ nữ sau lưng, mặc cho ba gã kia quất tới cũng không hoàn thủ.

Gã thanh niên bị bóp cổ tay nổi giận lao đến, bình rượu trên tay đập vào trán Viên Cương.

Bình rượu vỡ vụn, nước rượu chảy dài trên mặt Viên Cương.

Viên Cương đột nhiên đưa cánh tay đập tới, nhưng không phải đánh đối phương, mà là nện vào một cây liễu to bằng cánh tay cạnh bờ sông.

Rắc! Cây liễu bị bẻ ngang, một nửa rớt xuống hồ bên cạnh.

Tần Miên trong thuyền nói thầm một câu: “Sức mạnh thật lớn!”

Ba gã thanh niên đang định đánh tiếp đột nhiên sợ ngây người, bàn tay giơ lên không dám động đậy.

“Đừng ép ta phải động thủ.” Viên Cương lạnh lùng nói một tiếng.

Đúng lúc này, âm thanh cọc cọc truyền đến. Hơn mười con ngựa đang vọt đến bên này. Khi đến nơi, tất cả ghìm ngựa dừng lại, dẫn đầu là một người thanh niên dáng người khôi ngô, mặt mọc đầy râu quai nón, quát lớn hỏi Viên Cương: “An huynh, chuyện gì xảy ra vậy?”

Trong khoang thuyền, Tần Miên nhắc nhở Tô Chiếu: “Hô Diên Uy đến rồi.”

Khí thế của đám người cưỡi ngựa rõ ràng không tầm thường. Ba gã thanh niên dường như cũng nhận ra đám người này, thấy người đến lại xưng huynh gọi đệ với cái tên không thức thời trước mặt, cả ba đều luống cuống, tay đang nâng lên vội hạ xuống. Gã thanh niên trắng trợn cướp đoạt tỳ nữ cuống quýt chắp tay: “Công tử Hô Diên, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Nhìn động tác của ba người vừa rồi, rồi lại nhìn quần áo rách rưới đầy vết roi của Viên Cương, ánh mắt Hô Diên Uy mở to như con báo. Ai quan tâm ngươi hiểu lầm hay không hiểu lầm, cũng mặc kệ chuyện gì xảy ra, y chỉ tay, phẫn nộ quát: “Đánh cho ta, đánh cho đến chết cho ta.”

Bảy tám người sau lưng y lập tức xông lên.

“A!” Thanh niên đang xin lỗi hét thảm, bị người ta đạp một cái lăn xuống đất, hai người khác cũng bị đánh ngã.

Một đám người vây quanh ba người, kêu một cái là đấm đá huých đánh loạn lên, đánh cho ba người kêu cha gọi mẹ, thực sự là đánh cho chết.

Cách đó không xa, bách tính tụ tập xem trò vui, có người thầm thở dài hít hà, có người không đành lòng nhìn thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.