Đạo Quân

Chương 383: Bị Ngưu Hữu Đạo Giết




“Ngưu Hữu Đạo…” Có người vui mừng kêu lên một tiếng.

Đám Sa Hạt bật lên, bao vây Ngưu Hữu Đạo đang ở trên không.

Một kiếm của Ngưu Hữu Đạo chặt đứt cái đuôi của một con Sa Hạt, sau đó đạp mạnh một cái, mượn lực lướt đến đám người ba phái.

Đúng lúc này, mặt đất lại nổ tung. Một người cao gầy cũng từ đống đất bên dưới vọt ra.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngăn gã ta lại.”

Mười mấy người ba phái nhanh chóng bay đến chặn đánh.

Người đàn ông kia lăng không đánh ra một chưởng đánh bay đám Sa Hạt rơi xuống đất, máu me đầm đìa.

Nhìn thấy một đám tu sĩ Kim Đan vọt tới, gương mặt gã ta lộ ra vẻ bi phẫn, đột nhiên giang hai tay, một thân pháp lực cuồng bạo tuôn ra, phạm vi xung quanh lấy gã ta làm trung tâm rung lên như cái sàng.

“A!” Người đàn ông cao gầy đột nhiên vung tay, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, miệng mũi tuôn ra máu tươi.

Oành! Một diện tích lớn đất nổ tung. Cát, còn có Sa Hạt bị sức mạnh cuồng bạo xé nát, bay thẳng đến hơn mười tu sĩ đang xông đến.

Người đàn ông cao gầy huy kiếm, chém ra một luồng kiếm khí ác liệt.

Đất và thi thể Sa Hạt rơi xuống, ngay cả hơn mười tu sĩ xông đến cũng chẳng khác gì. Có người lảo đảo, nhưng cũng có hai người bị kiếm khí ác liệt chém thành hai đoạn.

Những người may mắn thoát khỏi công kích cuồng bạo này thì sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông cao gầy đang giơ kiếm, không nghĩ đến người này lại kh ủng bố như vậy.

Ngưu Hữu Đạo đang chuẩn bị chạy thoát, khi quay người nhìn lại cũng bị chấn động. Nếu nhiều người cũng không chống đỡ nổi một kích của gã ta, hắn trốn được cái rắm gì chứ.

Nhưng sau một khắc, người đàn ông cao gầy lại lảo đảo, miệng mũi tiếp tục chảy máu.

Bạch. Ngưu Hữu Đạo quyết định ra tay, kiếm trong tay đột nhiên chém mạnh, hóa thành một luồng ánh sáng, quyền cước đồng thời đánh ra, gạt đám Sa Hạt đang vây công sang một bên.

Người đàn ông cao gầy giơ kiếm ngăn cản luồng ánh sáng đang đánh tới, nhưng lại bất lực ngăn cản, đủ để cho thấy gã ta đã suy yếu.

Phụt một tiếng, luồng ánh sáng đâm xuyên qua ngực, chỉ còn chừa đuôi kiếm. Đằng sau lưng b ắn ra một luồng máu, còn có thân kiếm bóng loáng.

Người đàn ông cao gầy lảo đảo lui lại mấy bước, thanh kiếm trong tay chống đất, bất lực quỳ gối trên đống cát.

Hơn mười tu sĩ ba phái sợ ngây người. Một người kh ủng bố đến như vậy nhưng lại bị giải quyết như thế?

Áo bào đen lóe lên, Ngưu Hữu Đạo bay đến, rơi xuống trước mặt người đàn ông cao gầy, nhìn kỹ trên dưới rồi hỏi: “Ngươi đã bị thương?”

Hắn hỏi không phải là mỉa mai, cũng không phải biết rồi còn cố hỏi. Hắn hỏi là vì muốn biết phải chăng trước kia gã ta đã bị thương trong đống cát rồi hay không. Bằng không, hắn không tin mình có thể giải quyết nhân vật như vậy một cách dễ dàng đến thế.

Khóe miệng trào ra máu tươi, người đàn ông cao gầy chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo. Gã ta vừa rồi đã biết mình bất lực tái chiến, vốn định dùng một kích toàn lực chấn nhiếp đám người kia, bọn họ sẽ không dám tùy tiện mạo phạm, sau đó gã ta sẽ tranh thủ thời gian chạy đi. Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo căn bản không cho gã ta cơ hội, thấy sơ hở liền quả quyết ra tay, chặn mất đường sinh lộ của gã.

Gã ta nâng một tay chỉ vào Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi…”

Bàn tay nâng lên lung lay hai lần rồi bất lực buông thỏng xuống, đầu vô lực cúi xuống trước ngực, một tay đỡ kiếm, cơ thể chưa ngã ra đằng sau, cứ như vậy mà quỳ gối trong đất cát, trong gió. Máu tươi từ miệng như những hạt châu mất dây không ngừng tí tách rơi xuống.

Biển cát vô biên, nhưng vẫn quỷ quyệt trong bóng đêm như cũ.

Trăng sáng tịch liêu, chiếu vào áo bào đen đang bay phần phật trong gió của Ngưu Hữu Đạo, còn có người đỡ kiếm quỳ trước mặt hắn.

Gương mặt Ngưu Hữu Đạo vẫn bình thản như cũ, không biết rốt cuộc người kia muốn nói gì, thật lâu sau vẫn còn đứng nhìn.

Dù Sa Hạt đang chen chúc mà đến, hắn cũng thờ ơ.

Người còn sống của ba phái vọt đến, có người dàn ra xung quanh để đối kháng lại với mấy con Sa Hạt, không cho chúng đến gần.

Có người nhìn người đàn ông cao gầy đang quỳ, rồi lại nhìn Ngưu Hữu Đạo đang đứng im lặng, có chút không thể tin được.

Chỉ cần người nào không ngốc đều có thể biết được, thực lực của người cao gầy này rất mạnh. Mặc dù một kích cuối cùng đã dùng hết toàn bộ sức mạnh mới kh ủng bố như thế, nhưng đủ để chứng minh thực lực của người này, cho dù một đám liên thủ lại cũng chưa chắc ngăn được.

So với thực lực của gã ta, trên dưới ba phái bao gồm luôn Chưởng môn và Trưởng lão, đoán chừng cũng tìm không ra người có thể địch nổi.

Cũng khó trách gã ta thấy có nhiều viện thủ như vậy đuổi tới cũng không trốn, vẫn muốn truy sát Ngưu Hữu Đạo, có được một thân bản lãnh như thế, đúng là không cần sợ.

Chính vì vậy, mọi người mới không thể tin nổi, một cao thủ mạnh như thế lại dễ dàng bị giết như vậy?

Bọn họ tất nhiên biết, gã chết cũng không phải vì bọn họ hợp kích với nhau. Thậm chí vừa rồi bọn họ còn không cách nào đến gần đối phương đã bị đối phương đả thương, thậm chí còn có hai người bị chặt thành hai đoạn, có thể hình dung được thực lực người này kh ủng bố như thế nào.

Hiển nhiên, trước khi người này chui lên khỏi mặt đất đã bị trọng thương.

Nguyên nhân bị thương nặng cũng không khó tưởng tượng. Ánh mắt bọn họ nhìn Ngưu Hữu Đạo đầy kinh ngạc và khó hiểu. Dựa vào thực lực của Ngưu Hữu Đạo, có thể đánh bị thương người này sao? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, mọi người nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào khác.

“Phái người này đi chính là muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Ai có thể phái ra cao thủ như vậy để truy sát ngươi chứ?” Có người hỏi một câu.

Ngưu Hữu Đạo nghe hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Các ngươi có ai biết người này không?”

Mọi người đều lắc đầu, có người nói: “Mặc dù không phải cao thủ cao cấp, nhưng dựa vào thực lực của người này, tuyệt không phải hạng người vô danh. Nếu xếp vào Bảng Đan, cũng có thể xếp vào vị trí ba trăm thứ hạng đầu.”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay rút thanh kiếm ra khỏi người gã đàn ông cao gầy, thuận tay chém một kiếm xuống đầu đối phương, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng, chậm rãi nói: “Mang thủ cấp về, để mọi người nhìn qua, xem có ai biết hay không. Nơi này không thể ở lâu, thu dọn một chút rồi đi thôi.”

Hắn lau trường kiếm dính máu, sau đó tra vào vỏ kiếm bên trong áo bào đen rộng lớn.

Mọi người nhanh chóng thu dọn hiện trường. Nhìn thấy có người đang thu lấy thi thể của hai đệ tử ba phái, Ngưu Hữu Đạo nhìn quanh số người xung quanh, thấy thiếu mất mất người, liền hỏi: “Chúng ta tử thương như thế nào?”

Người nhặt xác thở dài đáp: “Ban đầu không có ai tử thương, nhưng vừa rồi người kia xuất hiện, một kích đánh ra, giết mất hai người của chúng ta, những người còn lại thì chỉ bị thương nặng hoặc nhẹ.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh lần nữa, hỏi: “Tù binh đâu? Có bắt được người nào không?”

Người nhặt xác đáp: “Vừa rồi bắt được một người, nhưng vì đối phó với tên kia, nên không ai để ý đến gã nữa, bỏ mặc trên mặt đất cho Sa Hạt làm thịt. Nhưng ngài cũng không cần lo lắng, trước đó chúng ta cũng đã bắt được hai người đem về Vô Biên các.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra. Mạo hiểm lớn như vậy, trả một cái giá cũng khá lớn, cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Rất nhanh, một đám người mang ủng lướt qua phía trên đám Sa Hạt, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Những thi thể còn sót lại bị mấy con Sa Hạt giành ăn, ngay cả thi thể đồng loại cũng không buông tha, xương cốt cũng muốn nhai nát. Qua một đêm, khu vực này sẽ không còn lưu lại dấu vết gì, cũng xem như chưa có gì phát sinh ở vùng sa mạc này.

Ngưu Hữu Đạo đã đạt được mục đích, mọi người cũng không cần che giấu hành tung, nhưng không ai dám để Ngưu Hữu Đạo một mình mạo hiểm nữa, kết thành đoàn bay thẳng lên đ ỉnh núi, đến Vô Biên các.

“Đại gia, ngài không sao chứ?”

Công Tôn Bố vẫn luôn lo lắng chờ ở trong đình, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

“Về rồi hãy nói.” Ngưu Hữu Đạo trong chiếc mũ đen trùm đầu nói một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.