Đạo Quân

Chương 346: Bỏ Đi Oan Ức (2)




Thương Triều Tông đáp: “Ta có thể nói chỉ mới bắt đầu sơ bộ mà thôi, vẫn còn đang chiêu mộ và chọn lựa binh lính thích hợp. Nhưng vấn đề bây giờ chính là, kỵ binh nhiều thì cần chiến mã nhiều, mà việc mua sắm chiến mã lại là một rắc rối. Thiên Ngọc Môn đã phái người đi mua chiến mã dư của nước Tề, chỉ là…” Hắn ta lắc đầu nói.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Không đủ tiền?”

Lam Nhược Đình đáp thay: “Trong chuyện này, tiền chỉ là vấn đề tiếp theo. Chiến mã đối với bất kỳ một quốc gia nào mà nói, cũng đều là tài nguyên quân sự quan trọng. Không có quốc gia nào không chú ý đến việc vận chuyển chiến mã đến nước khác, trên đường đi sẽ thiết lập các trạm. Vấn đề lớn nhất ở đây, nước Tề sẽ đích thân khống chế việc quản lý vận chuyển chiến mã sang nước khác, tương đối nghiêm khắc. Điều này khá phiền toái. Bên phía Thiên Ngọc Môn truyền đến tin tức, bọn họ dường như đang gặp phải trở ngại không nhỏ, sợ hoàn thành không được. Còn tình huống cụ thể, Thiên Ngọc Môn không có nói rõ.”

“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, ra vẻ đã hiểu, cũng không hỏi gì thêm. Thiên Ngọc Môn kiếm được không ít tiền của bên này, cũng nên để bọn họ vất vả một chút.

Công vụ của đám người Thương Triều Tông bề bộn, quận Thanh Sơn còn có rất nhiều việc còn chưa hoàn thành, cần phải xử lý, cũng không rảnh rỗi như Ngưu Hữu Đạo. Cho nên, bọn họ cũng không ở đây quá lâu, sau khi nói vài câu liền cáo từ.

Nhưng bọn họ vừa mới nhắc Thiên Ngọc Môn, người của Thiên Ngọc Môn đã đến.

Bành Hựu Tại đích thân đến, cũng không đến quận thành mà trực tiếp chạy đến đây luôn.

Thiên Ngọc Môn đến cũng không nằm ngoài dự liệu của Ngưu Hữu Đạo, bởi vì hắn đã cho ngừng cung cấp rượu.

Hai bên gặp nhau trên vách núi. Vừa gặp, Bành Hựu Tại đã mắng: “Tiểu tử, ngươi ngừng cung cấp rượu là có ý gì? Ngươi muốn đổi ý hay sao?”

Rượu bán rất tốt. Tiền này đang dễ kiếm, ai nghĩ đến bên này đột nhiên ngừng cung ứng. Nên biết rằng, Thiên Ngọc Môn đã nhận tiền đặt cọc của một số khách hàng. Đến lúc đó không có rượu giao ra, đắc tội cũng không phải một hai người. Người có thể mua rượu với giá đắt như vậy cũng không phải người bình thường, sẽ rất phiền phức.

Ông ta lập tức dẫn người đến đây giải quyết vấn đề. Dựa vào nhân thủ bên này, cũng không có cách nào dùng sức mạnh với Ngưu Hữu Đạo. Người của ba phái Lưu Tiên Tông ở đây cũng không phải ngồi không.

Nhắc đến chuyện rượu, đám người Phí Trường Lưu đứng bên cạnh đều biết rõ, Ngưu Hữu Đạo đang tranh thủ lợi ích cho bọn họ.

“Bành chưởng môn đừng gấp, trước uống ngụm trà giải nhiệt đã.” Ngưu Hữu Đạo ra hiệu mời dùng trà.

“Ngươi bớt làm bộ đi.” Bành Hựu Tại vung tay: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, đàm phán lúc trước có còn hiệu lực hay không?”

Ngưu Hữu Đạo quét mắt nhìn Bạch Diêu bên cạnh: “Chẳng lẽ Bạch Diêu không báo lại cho quý phái điều kiện của ta sao?”

Bành Hựu Tại đáp: “Ngươi bớt nói nhảm đi, ngươi đã nói giá bao nhiêu thì trả giá bấy nhiêu, ai cho phép ngươi muốn đổi thì đổi?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Tuy là nói như vậy, dù sao các ngươi ăn thịt cũng phải để người khác húp miếng canh chứ? Bọn họ cũng vì làm việc cho Vương gia…”

Bành Hữu Tại nhìn đám người Phí Trường Lưu, lập tức cắt ngang: “Bọn họ làm chuyện gì cho Vương gia? Lấy được địa bàn, chết cũng là đệ tử của Thiên Ngọc Môn ta. Bọn họ chạy đến kiếm lời còn chưa tính, chuyện chấn nhiếp bên ngoài cũng do Thiên Ngọc Môn chúng ta phụ trách. Ngươi hỏi bọn họ đã làm gì cho Vương gia? Cái gì cũng chẳng làm, nhưng một nửa quận Thanh Sơn đã đưa cho bọn họ. Thiên Ngọc Môn ta nói lời giữ lời, chuyện đã đồng ý thì phải thực hiện. Bây giờ ngươi muốn kiếm thêm? Thiên hạ có đạo lý như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Giúp Vương gia trấn thủ địa bàn, hiệp trợ Thiên Ngọc Môn ngươi, chẳng lẽ không tính là việc?”

“Haha!” Bành Hữu Tại cười giễu, ngồi xuống bàn, tay vỗ lên đùi một cái: “Được, nói ba cái lý thuyết với ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng lấy ra hành động thực tế. Bây giờ, bên phía Dung Bình quận vương cần rất nhiều chiến mã và trâu cày. Nước Tề là một nước có nhiều thảo nguyên, thứ không thiếu nhất chính là trâu ngựa. Phí chưởng môn, nếu các ngươi có thể mua được trâu ngựa, cũng coi như các ngươi làm việc. Chúng ta nhường lại cái lợi này cũng không nói gì. Phí chưởng môn, Hạ chưởng môn, Trịnh chưởng môn, các ngươi nghĩ sao?”

Ngưu Hữu Đạo im lặng. Hóa ra, vị này đến đây không phải hưng sư vấn tội mà là đến ném oan ức.

Lúc trước hắn nghe đám người Thương Triều Tông nói người của Thiên Ngọc Môn đang gặp rắc rối về vấn đề này. Bây giờ xem ra, đúng là độ khó không nhỏ. Nếu không, Thiên Ngọc Môn sao có thể dễ dàng nhường lại món hời như vậy chứ.

Nhưng nói đến chuyện này, làm sao ba phái có thể từ chối. Không chịu làm việc còn muốn chia tiền? Nếu như vậy, đúng là không thể nào nói nổi.

Ngưu Hữu Đạo thầm mắng, hắn bị hố rồi.

Hắn không nghĩ đến Thiên Ngọc Môn lại chơi chiêu này. Gần đây hắn chú tâm tu luyện, không để ý chuyện khác, lúc này mới bị lọt hố.

Không nắm giữ được tình huống cụ thể, hắn nhất thời không có biện pháp ứng đối, bị đánh trở tay không kịp.

“Bành chưởng môn, Thiên Ngọc Môn gặp thua thiệt ở nước Tề sao?” Ngưu Hữu Đạo cười nhưng không cười nói một câu, đồng thời nhắc nhở ba phái.

Bành Hựu Tại nhìn hắn một chút. Thiên Ngọc Môn đúng là gặp thua thiệt không nhỏ ở nước Tề, tốn không ít tiền mua một đống chiến mã, còn chưa đưa ra khỏi nước Tề đã bị người ta cản lại, trước sau còn có hơn một trăm đệ tử bị g iết chết, có thể nói là tổn thất to lớn.

Cơn giận này, muốn báo thù cũng không cách nào báo thù. Thiên Ngọc Môn muốn chạy đến nước Tề giương oai còn thiếu một chút hỏa hầu. Môn phái của nước Tề cũng không phải loại người ăn chay.

Vừa lúc bên phía Ngưu Hữu Đạo muốn nâng giá, cao tầng trong môn phái thương lượng với nhau, quyết định ném oan ức này cho ba phái.

Chuyện mà ngay cả Thiên Ngọc Môn không làm được, bọn họ cũng không cho rằng ba phái có thể hoàn thành.

“Chuyện không liên quan đến ngươi, sẽ tự các môn phái thương lượng với nhau. Ngươi ngồi bên cạnh xem đi, để ta nói chuyện với ba phái. Bọn họ đồng ý, Thiên Ngọc Môn ta sẽ nhường lại lợi ích. Không đồng ý, dựa vào cái gì mà khổ cực thì Thiên Ngọc Môn ta gánh, còn chỗ tốt thì bọn họ lấy?” Bành Hựu Tại nói một câu, gạt Ngưu Hữu Đạo sang một bên.

“Haha!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh, tiếng cười tràn ngập sự khinh bỉ.

Lúc này, da mặt Bành Hựu Tại dày vô cùng, làm như không thấy, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Ba người Phí, Hạ, Trịnh đều cau mày. Mặc dù bọn họ chưa từng đụng đến chuyện chiến mã của nước Tề, nhưng bọn họ cũng biết nó rất khó. Tuy nhiên, Thiên Ngọc Môn đã nhượng bộ như vậy, bọn họ không cách nào từ chối.

Bọn họ tạm thời tránh qua một bên, thương lượng với nhau.

Sau khi trở lại, Phí Trường Lưu nói: “Vương gia cần, chúng ta tất nhiên sẽ hết sức nỗ lực làm việc này, chỉ là ai sẽ chi tiền cho việc mua trâu ngựa?”

Bành Hựu Tại chỉ Ngưu Hữu Đạo: “Hắn đồng ý bỏ tiền ủng hộ Vương gia khôi phục dân sinh, Thiên Ngọc Môn ta há có thể ngồi nhìn, cũng đã đồng ý với Vương gia ủng hộ tiền mua chiến mã và trâu cày, chỉ cần các người có thể làm được, tiền sẽ do Thiên Ngọc Môn ta xuất.”

Điều này ông ta không nói ngoa. Đầu tiên, lợi nhuận từ rượu cũng đủ cho bọn họ có khả năng bỏ vốn. Có tiền tất nhiên là ra tay hào phóng rồi. Không có con đường gia tăng tài lộ thì làm sao bỏ số tiền đó ra được. Tiếp theo, cũng là quan trọng nhất, Thiên Ngọc Môn muốn chiếm Nam Châu làm của riêng, cũng chính là muốn có thu hoạch lớn hơn.

Nói cho cùng, mặc kệ sự việc có thể thành công làm được hay không, Thiên Ngọc Môn cũng là kẻ thu lợi, không bị ăn thiệt. Nếu không, cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ đối với ba phái như vậy.

Ba người Phí Trường Lưu nhìn nhau, cuối cùng gật đầu: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”

Hai bên đã bàn xong, dưới sự yêu cầu của Thiên Ngọc Môn, tất cả cùng nhau ký hiệp nghị.

Cũng không còn cách nào, ba phái đã đồng ý, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ có thể dỡ bỏ lệnh ngừng cung cấp rượu mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.