Đạo Quân

Chương 345: Bỏ Đi Oan Ức (1)




Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo giật giật vài cái: “Ngươi đúng là người đi đến đâu cũng không quên trồng rau. Nghe nói người còn thường xuyên lên lớp dạy học cho bọn chúng?”

Viên Cương biết hắn đang lo lắng chuyện gì: “Ngài yên tâm đi, bây giờ ta chưa dạy cho chúng những thứ có thể gây phiền phức cho bên này, chỉ là có một số đứa trẻ nhà nghèo chưa từng đi học, những kiến thức căn bản vẫn phải dạy, dốt quá cũng không tốt. Tối thiểu cũng phải biết đọc biết viết, nếu không, đi ra ngoài người ta viết gì cũng không biết thì sao được?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta biết ngươi là người tốt, nhưng cũng đừng quá chú tâm đối với đám tiểu tử này. Bên ngoài vẫn còn nhiều thứ đáng chú ý hơn, vạn nhất có việc thì cũng biết cách đối phó. À, việc thu thập và chắt lọc thông tin tình báo ở Ngũ Lương Sơn, ta đã giao cho ngươi đấy nhé.”

Viên Cương gật đầu: “Yên tâm đi, ta vẫn không lơ là chuyện này.”

“Ngươi tự nắm chắc tiến độ là được, chúng ta qua chỗ Ngũ Lương Sơn xem một chút đi.” Ngưu Hữu Đạo vỗ vai hắn ta, sau đó quay người đi.

Hắn đúng là có chút bó tay với Viên Cương. Trong thế giới tu sĩ vi tôn, hắn ta lo làm mấy chuyện thất loạn bát tao đó làm gì? Tinh lực chẳng đặt đúng chỗ gì cả.

Viên Cương thủ thế với đám người bên dưới, để bọn họ tự tập luyện, còn hắn ta thì đi theo đằng sau Ngưu Hữu Đạo.

Có rất nhiều hang động được mở ra trên một vách núi, chính là địa bàn của Ngũ Lương Sơn, thỉnh thoảng nhìn thấy có đại bàng bay ra bay vào.

Chưởng môn Ngũ Lương Sơn Công Tôn Bố bước ra đón tiếp. Ngưu Hữu Đạo có ý muốn dạo quanh xem một chút, Công Tôn Bố liền dẫn hắn đi tham quan.

Ngưu Hữu Đạo không quan tâm đ ến khu sinh hoạt lẫn tu luyện của bổn phái, cái mà hắn muốn xem chính là phương diện tình báo.

Trong hang động có mấy gian phòng nuôi đại bàng. Ngưu Hữu Đạo đã tốn rất nhiều tiền để mua một lượng lớn đại bàng, thỉnh thoảng có đệ tử Ngũ Lương Sơn gửi tin tức đến.

Tin tức truyền đến sẽ được đưa đến một gian thạch thất khác. Sau khi tin tức được ghi chép lại rõ ràng, chúng sẽ được chuyển đến một gian thạch thất khác nữa để tiến hành chọn lọc và cất giữ, dễ dàng cho việc tìm đọc.

Viên Cương quản lý nơi này. Quy trình tình báo cũng do một tay hắn ta định ra. Hắn ta biết Ngưu Hữu Đạo muốn cái gì.

Sau khi cùng với Công Tôn Bố rời khỏi sơn động, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nói một câu: “Lục Thánh Trung đã bị Thiệu Bình Ba bắt ở Bắc Châu rồi, chuẩn bị áp giải về bên này.” Hắn chỉ nói đại khái tình huống, bởi vì có một số việc cũng không cần bên này phải biết.

Công Tôn Bố nghe xong, mặt đen lại. Trong môn liên tiếp có đệ tử phản bội, bảo ông ta làm sao mà chịu được.

“Để ta phái người đi thanh lý môn hộ.” Công Tôn Bố tức giận nói một câu.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: "Không cần đâu, quan sát cẩn thận rồi nói sau. Huống chi Bắc Châu có Đại Thiền Sơn, Ngũ Lương Sơn của ngươi chẳng làm gì được người ta đâu, có đến cũng tự rước lấy nhục mà thôi. Ta nói với ngươi một tiếng, chính là để ngươi hiểu rõ. Chuyện này tạm thời ngươi đừng nói cho người khác biết, ta muốn xem tình huống như thế nào.”

“Đạo gia, gia có gia pháp, môn có môn quy.” Công Tôn Bố nhắc nhở một câu.

Người bên này đều gọi Ngưu Hữu Đạo là “Đạo gia”, Ngũ Lương Sơn phụ thuộc người ta, xưng hô khác dường như không quá phù hợp. Ông ta cũng theo người ta mà sửa lại, chỉ là tuổi tác của ông đã cao, lại gọi hắn một tiếng “Đạo gia”, đúng là có chút là lạ, khó gọi quá.

“Môn quy cũng chỉ vì muốn tốt cho môn phái. Chỉ cần có lợi cho Ngũ Lương Sơn, cớ sao mà không làm?”

Công Tôn Bố im lặng.

Đúng lúc này, Hắc Mẫu Đơn bay đến, bước nhanh về phía trước, bẩm báo: “Đạo gia, nhóm người Vương gia đến, muốn gặp ngài.”

Ngưu Hữu Đạo liền cáo từ, nhanh chóng rời đi. Hắn không muốn để Thương Triều Tông chờ lâu.

Đám người Thương Triều Tông đang đứng gần sân huấn luyện của thuộc hạ Viên Cương.

Lúc này, một đám tiểu tử đang chạy vượt chướng ngại vật, nhảy qua bức tường cao làm bằng ván gỗ, nhảy vào hố sâu rồi leo ra, băng qua cầu độc mộc, bò qua mấy tấm lưới…

Mông Sơn Minh cũng đến, đang ngồi trên xe lăn nhìn chăm chú tình hình huấn luyện trên sân, biểu hiện dần dần ngưng trọng.

Ánh mắt Thương Triều Tông cũng hiện lên sự chú tâm.

Hai người xuất thân thống binh dường như đã nhận ra được manh mối nào đó.

Lam Như Đình và Thương Thục Thanh vẫn ổn. Trên thực tế, một trong những nguyên nhân có thể khiến cho Mông Sơn Minh ngồi xe lăn đến đây là vì nghe Thương Thục Thanh bên này nói, Viên Cương nuôi một đám thiếu niên, dường như đang luyện binh, chỉ là không thao luyện đao thương, càng không tập luyện trận pháp, phương thức luyện binh có chút kỳ lạ.

Tại sao lại có phương pháp cổ quái như vậy? Vì thế Mông Sơn Minh đã cố ý chạy đến xem.

“Mông bá bá, người đã từng nhìn thấy kiểu luyện binh như thế chưa?” Thương Triều Tông hỏi một câu.

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Ta chưa từng thấy qua.”

Thương Triều Tông nói: “Nếu không, chúng ta cũng lựa một vài người sang hỗ trợ cho bên này một chút?”

Hắn ta không dám khinh thường cách làm của bên này, cảm giác cách làm đó có thể mang lại tác dụng mới mẻ.

Mông Sơn Minh nói: “Chúng ta cũng không biết bọn họ luyện để làm gì. Luyện pháp này không thích hợp ra chiến trường trùng sát cứng đối cứng giữa hai bên địch ta. Động tác của đám tiểu tử đó còn rất vụng về, hiển nhiên bọn chúng chỉ vừa mới bắt đầu, cũng chỉ thao luyện cơ bản, còn không biết về sau có tác dụng gì nữa hay không?” Ông chỉ nhìn lướt qua đã nhìn thấy rất nhiều điểm yếu trong đó.

Thương Thục Thanh đang nhìn chung quanh, đột nhiên lên tiếng: “Ca, Đạo gia đến.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đang dẫn một số người đi đến.

“Vương gia giá lâm, tại hạ không tiếp đón từ xa. Mông tiên sinh, Lam tiên sinh.” Ngưu Hữu Đạo hành lễ. Về phần Thương Thục Thanh thì thôi, ngày nào y cũng ở đây, cũng không cần khách sáo.

Hai bên chào hỏi nhau một phen, Thương Triều Tông hỏi Viên Cương: “Viên huynh, ngươi đang luyện binh sao?”

Viên Cương: “Cứ xem là thế.”

Thương Triều Tông cười nói: “Thật ra đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy phương thức luyện binh này. Nếu không, để ta phái một số người đến đây để học hỏi một chút?”

Viên Cương đáp: “Vương gia, ta chỉ luyện chơi thôi, không thích hợp va chạm ngoài chiến trận. Chiến trận chém giết, còn không bằng thao luyện bên kia của Vương gia. Nói đến đây, Mông tiên sinh là người trong nghề, có cơ hội ta còn muốn nhờ Mông tiên sinh chỉ điểm đám tiểu tử này vài đường.” Ánh mắt Viên Cương hiện lên sự chờ mong, bởi vì hắn ta đã nghe uy danh của vị tướng này.

Viên Cương không dám khinh thường một đại danh tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường. Loại người như vậy, tất nhiên có chỗ độc đáo của mình. Ở một số phương diện, hắn ta không cho rằng kinh nghiệm đời trước của mình có thể so sánh được với vị này.

Mông Sơn Minh khẽ gật đầu: “Chỉ cần ngươi không chê lão già tàn phế ta là được.”

Lúc này, Viên Cương khó có lúc ôm quyền, chắp tay cúi đầu cảm ơn.

Một đám người đẩy xe lăn chở Mông Sơn Minh dạo bước chung quanh sân thao luyện, vừa đi vừa trò chuyện.

“Vương gia đến đây, không biết có gì phân phó?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.

Lam Nhược Đình đáp thay: “Đạo gia, là như vầy, ngươi cũng đã từng đến bí địa bên kia, lão tiên sinh Công Tôn Thiết Ngưu mang theo một đám đệ tử rời núi, muốn chế tạo binh khí cho Vương gia. Đất trống ở đây của Đạo gia còn nhiều, pháp sư cũng không ít, có thể chiếu cố một chút, cũng tương đối an toàn. Cho nên, chúng ta muốn chọn một nơi ở đây để khai lò, không biết ý của Đạo gia như thế nào?”

“Ta thì không thành vấn đề.” Ngưu Hữu Đạo đồng ý ngay: “Không biết việc huấn luyện Anh Dương Vũ Liệt Vệ bên phía Vương gia tiến triển như thế nào?”

Sau khi thành lập đường dây liên lạc trực tiếp với Hải Như Nguyệt, người phụ nữ đó luôn hỏi về việc này. Cho dù bà ta không hỏi, hắn cũng có chút chú ý, nhưng dường như không thấy động tĩnh nào lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.