Đạo Quân

Chương 335: Tiểu Thư Bỏ Trốn! (1)




Đàm Diệu Hiển xấu hổ cười một tiếng: “Liễu Nhi, không dối gì nàng, lần này ta đã nhờ bằng hữu giúp, nếu không có bằng hữu này bày mưu tính kế, ta và nàng e là không thể gặp lại nhau rồi...” Y kể lại chuyện gặp nhau và quen biết Lý huynh cho Thiệu Liễu Nhi nghe, từ đầu tới đuôi không hề giấu giếm chút nào?

Lý huynh, trong lòng Thiệu Liễu Nhi hơi cảnh giác hỏi: “Huynh xác định người này có thể tin được?”

Đàm Diệu Hiển gật đầu bảo đảm nói: “Nàng yên tâm, tuyệt đối đáng tin, hắn cũng chẳng có nhiệm vụ phải giúp ta, trên người ta cũng chẳng có lợi ích gì để chiếm đúng không nào, hắn và ta chỉ là quân tử kết giao, không liên quan đến lợi ích.”

Không chiếm được lợi ích gì? Thiệu Liễu Nhi rất muốn hỏi y, ở Bắc Châu đắc tội Thiệu gia chàng nghĩ là đang đùa à? Người ta không được lợi ích gì, lần đầu quen biết sao lại phải mạo hiểm giúp chàng?

Thiệu Liễu Nhi muốn nói lại thôi, lại không tiện nói gì y, cuối cùng cơ thể chậm rãi ngã vào lòng y, mặc cho y ôm nhưng trong lòng đầy lo lắng.

Đàm Diệu Hiển cũng không ngừng cúi đầu hôn nàng, có thể nhận ra y rất vui, giống như có được thứ đồ quý giá nhất thiên hạ, cảm xúc phấn khởi.

Thiệu Liễu Nhi cũng rất hưởng thụ cảm giác y dành cho mình, có điều vì sự xuất hiện của “Lý huynh” kia làm nàng khó mà tiêu tan được, trong lòng luôn có sự sầu lo nhàn nhạt.

Nàng đang nghĩ nên khuyên y đừng tin vào bằng hữu kia của y như thế nào mà đừng khiến Đàm lang phản cảm.

Trên con đường khác trong rừng núi, Lục Thánh Trung nương theo chiếc xe ngựa lặng lẽ đi theo, lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh, chuẩn bị có gì bất thường sẽ lập tức cướp Thiệu Liễu Nhi đi, hoặc cướp làm con tin, hoặc quả quyết rời đi.

Đương nhiên, kết quả tốt nhất vẫn là hi vọng có thể thuận lợi đến Bình Lan giang, chỉ cần lên thuyền, trường giang sóng lớn, dù có truy binh bất cứ lúc nào gã cũng có thể trốn xuống nước đào thoát, trong dòng sông lớn muốn bắt được gã không dễ, điểm ấy gã tương đối nắm chắc...

Phủ thứ sử, địa lao, Thiệu Tam Tỉnh lại một lần nữa tiến vào, bên cạnh còn có một người trong chiếc áo choàng trùm đầu màu đen, không nhìn thấy rõ mặt.

Vừa đến nhà tù giam Thiệu Bình Ba, Thiệu Tam Tỉnh ra hiệu, ngục tốt mở cửa nhà lao và thủ vệ cùng tránh đi.

Trong lao, Thiệu Bình Ba đang ngồi tĩnh tọa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt nhìn sang.

Thiệu Tam Tỉnh tiến lên thấp giọng thông báo một câu. “Đại công tử, Tô tiểu thư tới.”

Thiệu Bình Ba đứng dậy, Thiệu Tam Tỉnh cáo lui rời đi, lưu lại không gian cho hai người.

Lúc này người mặc áo khoác trùm đầu đen bên ngoài mới tiến vào trong lao, ngẩng đầu, lộ ra dung nhan, đưa tao vén mũ áo choàng ra.

Dung nhan kiều mị, chói lọi, chính là biểu tỷ Tô Chiếu của Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba cười. “Chiếu tỷ, Kim Sí đi Tề quốc tốn không ít thời gian, sao tỷ đi nhanh vậy, chắc vừa vặn trên đường trở về à?”

Tô Chiếu cười nói: “Nghe nói tình hình đệ khẩn cấp, lấy đồ công dùng việc tư, sử dụng phi cầm của tổ chức làm chân chạy.”

Thiệu Bình Ba hơi nhíu mày. “Như vậy sẽ không sao chứ?”

“Cái này không cần đệ quan tâm.” Tô Chiếu nhìn hoàn cảnh trong lao một chút: “Có quen không?”

Thiệu Bình Ba: “Tâm không tĩnh, ở đâu cũng vậy.”

Tô Chiếu gật đầu: “Tình huống cụ thể, vừa rồi ta đều nghe lão Thiệu nói rồi, thật sự không ngờ Ngưu Hữu Đạo kia lại ác độc như vậy, cũng may phản ứng của đệ không chậm. Có điều nói đi thì nói lại, hai người các đệ cứ đánh nhau mãi không buông là có ý gì, Đường Nghi kia đối với các đệ có lực hấp dẫn lớn thế sao? Đệ như vậy bảo ta làm sao chịu được đây?”

Thiệu Bình Ba thở dài: “Chiếu tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều rồi, đệ không có hứng thú với Đường Nghi, cho dù không có Đường Nghi thì sớm muộn ta cũng phải giao thủ với hắn, chẳng qua vì Đường Nghi nên mới trước thời hạn thôi, người này về sau chắc chắn sẽ thành mối họa lớn trong lòng đệ.”

Tô Chiếu: “Xem ra đệ không có ý định buông tha hắn rồi, đệ luôn chú ý đại cục, rất ít vì một người mà tính toán chi li như vậy.”

Thiệu Bình Ba: “Không phải vấn đề tha cho hắn hay không, mà là hắn sẽ không bỏ qua cho đệ, tỷ tin không, nội thành Bắc Châu này, hắn vẫn có thể ra tay với đệ bất cứ lúc nào, nếu không đệ cũng không phải mời tỷ chạy từ xa về như vậy. Chiếu tỷ, có lẽ tỷ rất khó lý giải nhưng đệ hiểu, từ sau lần đầu đệ giao thủ với hắn, trong lòng hai bên đã hiểu rõ, một núi không thể chứa hai hổ, giữa đệ và hắn chỉ một người có thể sống sót thôi!”

Tô Chiếu lạnh nhạt nói: “Tha thứ ta nói thẳng, đệ không phải đối thủ của hắn!”

“...” Thiệu Bình Ba im lặng, không ngờ lại trực tiếp bị khinh thường, hắn ta nở nụ cười gượng ép: “Chiếu tỷ hiểu rất rõ hắn sao?”

Đột nhiên Tô Chiếu phì cười, che miệng cười khanh khách đến run rẩy cả người: “Lừa người thôi, ngươi coi là thật sao?”

Thiệu Bình Ba mỉm cười: “Có chuyện gì cứ nói.”

“Thật sự muốn nghe sao? Nói ra lại sợ ngươi tức giận đó. Ta đã lăn lộn ở nơi phấn son nhiều năm, có loại nam nhân nào là chưa từng thấy? Nữ nhân nói thật sẽ khiến cho nam nhân lúng túng, nam nhân sẽ không thích!”

“Cứ nói đừng ngại, ta rửa tai lắng nghe.”

Tô Chiếu dừng cười lớn, chỉ cười nhạt, nói: “Ta không biết hắn, nhưng ta vẫn hiểu ngươi phần nào. Tuy ta không thông minh bằng ngươi, nhưng coi như là người ngoài nhìn rõ đi. Căn cứ vào tin tức từ chỗ lão Thiệu, xem ra ngay từ lần đối mặt đầu tiên giữa hai người, ngươi đã thua. Người đã đến ngay trước mắt ngươi, bị ngươi đưa tới Bắc Châu rồi còn để hắn trốn thoát. Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?”

Thiệu Bình Ba trầm mặc.

Tô Chiếu thở dài: “Lần đầu hai người gặp nhau, vốn là không quen biết, không thù không oán, vì sao hắn phải bỏ chạy? Vì vừa thấy mặt hắn đã nhìn ra được sâu cạn của ngươi, đã ý thức được sẽ gặp nguy hiểm từ rất sớm. Vì thế, hắn quyết định thoát thân. Còn ngươi đó, ngời ta đã nhìn rõ ngươi rồi, mãi sau ngươi mới biết, mãi tận khi hắn chạy mới kịp phản ứng lại. Chênh lệch thế nào ai cũng có thể nhìn rõ, nhưng trong tiềm thức ngươi không muốn đối mặt, không muốn thừa nhận mình không bằng hắn thôi.”

“Người ta chạy trốn rồi còn để lại một đống bẫy dằn vặt ngươi, nhìn thì tưởng không thể làm gì được ngươi, nhưng thực ra không hề đơn giản, người bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng làm ra được. Bất chợt nó đến, lại còn rất hung mãnh, triệt để đánh cho ngươi trở tay không kịp. May Dượng Quán là một người cẩn thận, nếu không, ngươi tự vấn lòng mình xem ngươi có thể thuận lợi qua ải không? Chỉ sợ đến giờ ngày vẫn phải mệt mỏi ứng phó với quan hệ vơi di phu.”

“Không tệ, ngươi cũng lập tức trả thù hắn. Kết quả thì sao? Thật không mau, không chỉ hại Tống gia gặp họa diệt môn, còn đưa cho hắn mấy môn phái, người ta còn thuận thế ném cho ngươi mấy cái bẫy. Còn ngươi ấy, vậy mà còn hung hăng chui đầu vào bẫy của người ta!”

“Ngươi rơi vào bẫy của hắn không phải vì ngươi không thông mình, mà ngay từ đầu ngươi đã bị người ta nhìn rõ rồi. Ngươi nghĩ gì, người ta đều nắm chắc, người ta đoán được cả tâm tư của ngươi, làm sao ngươi chơi lại được với người ta? Lần này chỉ có thể là ngươi may mắn tránh được một kiếp, nếu không phải mẹ con Nguyễn thị quá ngu ngốc để xảy ra chuyejenn goài ý muốn để lộ tin tức cho ngươi, cho ngươi một cơ hội lách đi, chúng ta còn có cơ hội gặp nhau ở đây sao? Lần giáo huấn đau đớn thê thảm này, chẳng lẽ vẫn chưa khiến ngươi tỉnh lại sao?”

Cơ mặt Thiệu Bình Ba căng cứng lại.

Tô Chiếu đội đấu lạp đi tới trước cửa sổ, quay lưng lại y, nhìn ánh mặt trời bên ngoài: “Nghe nói hắn rất trẻ, xem chừng mới ngoài hai mươi?”

Thiệu Bình Ba trầm giọng xác nhận: “Đúng, khoảng đó, đúng là rất trẻ.”

Tô Chiếu chậc lưỡi lắc đầu: “Trước đây ta đã cho rằng ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, ai ngờ còn có một người mới hai mươi tuổi, còn trẻ hơn ngươi mười tuổi, lại có thể ép ngươi như vậy… Với tuổi tác này, nếu nói là thông minh ta tin, nhưng có thể đưa ra được các thủ đoạn lão làng như vậy, nếu nói là người chưa từng trải qua mưa gió, ta thực khó mà tin được. Nhưng sự thực bày ngay trước mắt, ta không thể không tin. Xem ra trên đời này quả thực có thiên tài!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.