Đạo Quân

Chương 195: Bạch Ngọc Lâu (1)




Đi vào lâm viên xuyên qua lầu dưới, đi tới bên ngoài phòng khách ở gian khác trên lầu đối diện, tiếp tục nhìn chung quanh một lần, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau khi cửa mở, chuồn vào trong.

Mở cửa đón gã vào không phải ai khác, chính là Thôi Viễn.

Cửa khép lại, hai người gặp mặt nhau cùng ngồi xuống, Thôi Viễn hỏi: "Có chuyện gì ư?"

Lôi Tông Khang thấp giọng nói: "Ngày mai hắn sẽ xuất phát rời đi."

Thôi Viễn nhíu mày: "Chẳng phải ngươi nói hắn muốn ở lại đây nửa năm ư?"

Lôi Tông Khang trả lời: "Thôi gia, ta cũng không hiểu hắn nghĩ như thế nào, hắn nói muốn đi, ta có thể cản hắn ư?"

Thôi Viễn: "Muốn đi đâu?"

Lôi Tông Khang: "Không biết."

Thôi Viễn: "Ngươi không thử hỏi chút nào ư?"

Lôi Tông Khang: "Người này rất kín miệng, lòng dạ có hơi sâu, Hắc Mẫu Đơn hỏi, cũng không hỏi ra manh mối gì."

Thôi Viễn cân nhắc một lát, vỗ vỗ vai gã, "Được! Ngươi về trước đi, có chuyện gì thì kịp thời báo cho ta biết."

Lôi Tông Khang khẽ gật đầu.

Trước khi ra ngoài Thôi Viễn lại quan sát chung quanh một lần, sau khi xác nhận không có ai, sau lưng vòng tay ra sau lưng, Lôi Tông Khang nhanh chóng rời đi, Thôi Viễn thì trở vào phòng.

Lôi Tông Khang về lại phòng mình không được bao lâu, chờ một lát Thôi Viễn lại ra cửa, nhanh chóng rời khỏi quán trọ…

Tầng cao nhất của quán trọ, trong một căn phòng, chưởng quầy khoanh chân ngồi nhập định tu luyện, không phải lúc nào hắn ta cũng canh giữ mọi lúc mọi nơi ở sảnh lớn, cũng có thời gian của riêng mình.

Cốc cốc! Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, chưởng quầy chậm rãi thu công mở mắt ra, nói: "Vào đi!"

Lão Cẩu mở cửa đi vào, lại gần thông báo: "Chưởng quầy, vừa rồi tên Lôi Tông Khang kia lại lén lút chui vào phòng của Thôi Viễn, sau khi quay về, Thôi Viễn cũng rời khỏi quán trọ, người được phái đi theo dõi hồi báo, nói Thôi Viễn trở về cửa hàng của Lưu Tiên tông ạ."

Chưởng quầy thả hai chân xuống, chắp tay đi vài vòng trong phòng, híp mắt nói: "Tên Hiên Viên Đạo và Lưu Tiên tông này cùng nhau cấu kết làm bậy rốt cuộc là muốn làm gì?"

Hiện giờ hắn ta lo lắng chính là những gì mà tổng quản Hướng Minh đã nói, không chừng tên Hiên Viên Đạo này là đang cố ý tiếp cận thành chủ, lén lén lút lút sau lưng không thông báo không biết có phải là hướng về phía thành chủ hay không, nếu thật vậy mà nói, cho hắn ta một trăm lá gan hắn ta cũng không dám nuốt số tiền 10 vạn kim phiếu kia vào bụng. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy không có khả năng, hướng về phía thành chủ mà nói, còn dám lén lén lút lút gặp mặt tại quán trọ Yêu Nguyệt, đầu óc tương đương với có bệnh rồi.

Lão Cẩu nói: "Chưởng quầy, ta thấy không giống như là Hiên Viên Đạo đang cấu kết làm bậy với Lưu Tiên tông đâu, càng giống như là đám người Hắc Mẫu Đơn đang lén lút mượn danh Hiên Viên Đạo cấu kết làm bậy với Lưu Tiên tông đó."

"Hửm!" Chưởng quầy bỗng nhiên xoay người, quay đầu lại hỏi: "Làm sao mà biết?"

Lão Cẩu đáp: "Chưởng quầy, người nghĩ xem, nếu thật sự là Hiên Viên Đạo muốn cấu kết làm bậy với Lưu Tiên tông, còn cần dùng Lôi Tông Khang làm trung gian ư? Đâu phải mọi người không biết Hắc Mẫu Đơn bọn họ đã đứng chung một chỗ với Hiên Viên Đạo, cần gì vẽ vời cho thêm chuyện, hai bên trực tiếp thông đồng không được à? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của tên Lôi Tông Khang kia, hình như cũng cố ý tránh chạm mặt với Hiên Viên Đạo và người của Lưu Tiên tông, Lôi Tông Khang là sau đó mới một mình chạy tới gặp người của Lưu Tiên tông. Theo ta thấy, hình như Hắc Mẫu Đơn và người của Lưu Tiên tông đang lén lút mưu đồ bí mật gì đó sau lưng Hiên Viên Đạo đấy.”

Chưởng quầy chậm rãi gật đầu, "Nói có lý!"

Sau khi hắn ta suy nghĩ tới suy nghĩ lui một lúc, bỗng xoay người nói: "Lão Cẩu, ngươi đến chỗ Hiên Viên Đạo bên kia chào hỏi một tiếng, cứ nói ta muốn mời hắn uống trà, chỉ mời một mình hắn thôi!"

Lão Cẩu hơi sửng sốt, "Chưởng quầy, không phải người muốn nhắc nhở hắn đó chứ? Chúng ta không cần thiết nhúng tay vào việc này đâu, tóm lại chúng ta nhìn chằm chằm được rồi, không để cho bọn họ ầm ĩ sinh sự trong quán trọ của chúng ta là được, những chuyện khiến thì mặc kệ bọn họ đi, chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy, việc không liên quan đến chúng ta mà."

Chưởng quầy lạnh nhạt nói: "Hôm nay Hiên Viên Đạo đã gặp mặt thành chủ."

"Ấy…" Lão Cẩu ngơ ngẩn, hoài nghi hỏi: "Tên Hiên Viên Đạo này có lai lịch ra sao ạ? Thành chủ gặp hắn làm gì?"

Chưởng quầy đáp: "Chuyện của thành chủ là chuyện ngươi có thể hỏi tới sao? Không nên hỏi thì đừng hỏi, ta tự có tính toán."

Làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm đây? Có một số việc hắn ta không tiện nói rõ, lo lắng Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện gì đó ở quán trọ Yêu Nguyệt, con mẹ nó hắn đưa 10 vạn kim phiếu kia là dùng để chặn miệng của mình. Nếu thật sự làm ra chuyện gì đó, hắn ta không gánh nổi trách nhiệm ấy đâu, quay đầu chuyện Ngưu Hữu Đạo ầm ĩ sinh sự rơi vào trong tay người của phủ thành chủ, nếu chuyện này bị lan truyền ra mà nói, thì hắn ta sẽ rất lúng túng, đây chính là 10 vạn kim tệ, không phải một số tiền nhỏ, nói là tiền thưởng hình như có hơi sai!

Hắn ta định bụng trước tiên thăm dò hướng gió xem sao, nếu tình huống không đúng mà nói, hắn ta lập tức nộp 10 vạn kim phiếu kia lên cho Hướng Minh.

"Dạ!" Lão Cẩu khẽ gật đầu, không dám hỏi nhiều, quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương đã ngủ rồi, hôm nay tất cả mọi người nghỉ hơi sớm, ngày mai phải xuất phát, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nói là ngủ rồi, thật ra thì đều ngồi khoanh chân nhập định tu luyện.

Có Linh Nguyên Đan giúp đỡ, Viên Phương rõ ràng nhận thấy được tiến độ tu luyện tăng nhanh.

Đạo lý rất đơn giản, lúc tu luyện ngoại trừ tự bản thân có thể hấp thu linh khí đất trời ra, còn có thể đồng thời hấp thu linh khí bên trong Linh Nguyên Đan, tiến độ không tăng nhanh mới lạ đấy.

Còn tiến độ tu luyện của Ngưu Hữu Đạo thì càng nhanh hơn, người khác là hấp thu linh khí chuyển hóa thành bổn nguyên hữu dụng, còn hắn thì trực tiếp hòa hợp bổn nguyên của Đông Quách Hạo Nhiên mình có.

Sau khi tu vi đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, hắn rõ ràng cảm giác được tốc độ dung hợp bổn nguyên của Đông Quách Hạo Nhiên đột nhiên tăng tốc, dọc theo con đường ấy đến nay, đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù thứ ba còn lại phân nửa đã bị hắn luyện hóa thành của mình toàn bộ, giờ đang luyện hóa đạo thứ tư.

Luyện Khí kỳ cùng luyện hóa với hai đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù thì có thể đạt tới cảnh giới sánh bằng Luyện Khí đỉnh phong, Ngưu Hữu Đạo đã nhận ra dung lượng tích trữ của cảnh giới Trúc Cơ kỳ vượt xa Luyện Khí kỳ. Điều này cũng chẳng có gì lạ, có thể giải thích được, nếu tương tự với Luyện Khí kỳ thì mới lạ đấy. Nhưng vấn đề là, Ngưu Hữu Đạo đánh giá sơ qua, không biết sau khi luyện hóa 30 đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù còn lại bên trong người thì tu vi có thể đạt tới cuối Trúc Cơ kỳ hay không, nhưng đạt tới trung kỳ chắc là không thành vấn đề.

Đông Quách Hạo Nhiên đã từng là cao thủ Kim Đan kỳ, thế nhưng lúc ấy truyền pháp đã thân chịu trọng thương, tu vi hao tổn quá lớn, không cách nào truyền cho hắn toàn bộ tu vi Kim Đan kỳ.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, một thân tu vi hoàn chỉnh như Đông Quách Hạo Nhiên, vậy thì đại biểu không có việc gì, đoán chừng cũng cũng không chuyện truyền pháp này.

Chuyện thế gian, cái gọi là được cái này thì mất cái kia, đơn giản chính là như vậy!

Cốc cốc, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Hai người mặt đối mặt ngồi khoanh chân trên giường đồng thời mở hai mắt ra, không biết đêm hôm khuya khoắt ai lại chạy tới gõ cửa?

Không để cho người trực tiếp tiến vào, Viên Phương đứng lên, chạy đến cửa ra vào mở cửa nhìn xem cuối cùng là thế nào, sau khi trở về báo cáo: "Đạo gia, là tiểu nhị của quán trọ, trước đó từng nhìn thấy bên cạnh quầy ở sảnh lớn, hắn ta nói có chuyện tìm ngài."

"Ừm, mời vào đi." Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, hắn tin dưới tình huống bình thường cũng không ai dám gây chuyện ở quán trọ Yêu Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.