Đạo Quân

Chương 167: Tự Đưa Nhược Điểm




Trần Quy Thạc căng thẳng nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta chính là quan viên đi sứ cho nước Yến, nếu xảy ra chuyện trong ngục này…"

Không đợi gã nói xong, Ngưu Hữu Đạo đã cất tiếng ngắt lời: "Trần sư huynh, sao càng sống càng hồ đồ vậy? Tống Long ta cũng dám giết, ngươi còn thay ta lo lắng việc này, có phải hơi thừa rồi không? Quan viên đi sứ xảy ra chuyện trong ngục thì sao? Ngươi bị giết vì chạy trốn, trong thời buổi chiến loạn như vầy, một nhân vật nhỏ không biết nặng nhẹ, còn hy vọng có ai có thể ra mặt giúp ngươi ư?"

Chạy trốn bị giết? Con ngươi của Trần Quy Thạc đột nhiên co lại, bỗng nhiên thình lình giãy giụa, xích sắt bị giãy đến rầm rầm rung động. Gã giật cuống họng lên điên cuồng hô lớn: "Người đâu! Cứu mạng! Cứu mạng…"

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn lại, nét mặt kỳ lạ. Sau đó hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm về phía lò lửa, đưa tay bắt lấy que hàn, chuyển động que hàn trong lửa than, đốm lửa bay lên từng đợt.

Hắn cũng không gấp gáp làm gì đối phương, mặc cho đối phương gào thét, vẫn đứng đó vuốt vuốt que hàn.

Gào thét nửa ngày, không thấy bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, Trần Quy Thạc căng thẳng đến thở hồng hộc. Gã đã hiểu ra, e là mình la rách cuống họng cũng sẽ không có ai đến, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt lộ vẻ gần như tuyệt vọng.

Có đôi khi chết không đáng sợ, đáng sợ là quá trình trước khi chết, càng kinh khủng hơn chính là không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ tra tấn mình như thế nào.

Thấy Ngưu Hữu Đạo rất lâu cũng không có phản ứng, gã như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, buồn bã nói: "Sư đệ, sư đệ, nể tình chúng ta từng là đồng môn, van xin đệ, xin đệ hãy bỏ qua cho ta lần này đi?"

Ngưu Hữu Đạo: "Dừng! Ai là sư đệ của ngươi? Đừng tự nhận quan hệ lung tung! Ngươi không phải người của Thượng Thanh tông, ta cũng không phải người của Thượng Thanh tông."

Trần Quy Thạc lập tức đổi giọng: "Ngưu huynh, Ngưu huynh, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân, xin ngài giơ cao đánh khẽ buông tha cho ta đi!"

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: "Ngươi có tư cách xưng huynh gọi đệ với ta à? Người giang hồ gọi tại hạ là Đạo gia!"

Cái gì mà người giang hồ gọi là? Trần Quy Thạc không để ý nhiều như vậy, hiện giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ nhiều, đổi giọng lần nữa: "Đạo gia, Đạo gia, ta biết sai rồi, xin ngài buông tha cho ta! Thực sự không được, thì ngài cho ta được chết sảng khoái đi!"

Đinh Đinh Đinh! Tay Ngưu Hữu Đạo cầm cán que hàn gõ vài tiếng vào bên cạnh lò lửa, "Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, hiểu lầm ta rồi, cái gì gọi là cho ngươi được chết sảng khoái? Người như ta đây ghét nhất là chém chém giết giết, ta không thích giết người!"

"…" Trần Quy Thạc im lặng, đây không phải trợn mắt nói dối à, ngươi không thích chém chém giết giết? Vậy ai giết Tống Long?

Chẳng qua bây giờ người ta nói cái gì thì chính là cái đó.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm que hàn dần phiếm hồng trong lò lửa, liên thanh lải nhải: "Ta nói ngươi cũng thật là, yên lành làm đệ tử Thượng Thanh tông không làm, lại muốn làm phản đồ. Có lẽ ngươi sẽ nói ta cũng giống ngươi thôi, nhưng ta và ngươi khác nhau, khác nhau rất lớn. Ngươi là phản bội Thượng Thanh tông, còn ta là bởi vì Thượng Thanh tông không chấp nhận ta."

"Ngươi nói ngươi muốn ôm đùi Tống Diễn Thanh, trèo cành cao tìm kiếm tương lai, ta có thể hiểu được. Nhưng Tống Diễn Thanh đã chết, ngươi còn có thể bỏ rơi Thượng Thanh tông chạy đến nhà họ Tống, ta nghĩ mãi cũng không ra, ngươi có giao tình gì với những người khác của nhà họ Tống ư? Đi theo nhà họ Tống có gì tốt? Cũng bởi vì thoạt nhìn nhà họ Tống là nhà giàu quyền quý? Nhà họ Tống thiếu tán tu lẻ loi trơ trọi như ngươi sao? Tu vi ngươi không cao, lại không có bối cảnh, cũng không có thứ gì đáng giá có thể lấy ra được, trên lưng còn đeo danh tiếng phản bội sư môn, nhà họ Tống sẽ trọng dụng hạng người như ngươi ư? Ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay nhà họ Tống mà thôi, có thể có tương lai gì?"

Rút que hàn nung đỏ trong lò lửa ra, Ngưu Hữu Đạo cầm trong tay đi tới chỗ Trần Quy Thạc bị trói.

Nhìn que hàn đỏ rực từ từ tới gần, hơi thở Trần Quy Thạc trở nên dồn dập, thân thể dùng sức lùi ra sau, trong miệng căng thẳng nói: "Đạo gia, Đạo gia…"

Nhưng hình như Ngưu Hữu Đạo không có ý định đâm que hàn vào người gã, mà chỉ từ từ đi đến trước người Trần Quy Thạc, thong thả nói: "Người có chí riêng, vì tương lai cũng là chuyện nhân chi thường tình, có thể hiểu được! Chẳng qua nếu đã vì tương lai, thì phải tự hoạch định tương lai cho thật tốt. Người nhà họ Tống sẽ không trọng dụng ngươi, trong thời gian ngắn có thể ngươi vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng về lâu về dài, đương nhiên ngươi có thể cảm nhận được nhà họ Tống đối với ngươi là tốt hay xấu, vì sao không thử suy tính những đường ra khác, lựa chọn nhiều đường lui hơn cho chính mình!"

Hình như Trần Quy Thạc nghe hiểu ra gì đó, vội nói: "Đạo gia, ta bằng lòng theo ngài!"

"Sảng khoái! Là người thẳng thắn!" Ngưu Hữu Đạo vừa khen ngợi, vừa đưa que hàn đỏ rực trên tay lên xém chút nữa là trúng vào mặt đối phương, Trần Quy Thạc nghiêng đầu né tránh. "Ta rất thích kiểu người thẳng thắn như ngươi! Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi khó xử, ngươi quay đầu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục phục vụ cho nhà họ Tống, chờ đến khi ngươi cảm thấy an toàn, cảm thấy thích hợp đến chỗ ta bên này, ngươi hẵng tới cũng không muộn."

"…" Trần Quy Thạc im lặng, thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Sau đó Ngưu Hữu Đạo giải thích thắc mắc trong lòng gã, "Đương nhiên, cũng không thể không làm gì hết! Có lẽ sau lần này, nước Yến sẽ gọi các người về hỏi thăm tình huống. Sau khi ngươi trở về nghĩ cách ở lại trong Tống phủ, cũng đừng chạy lung tung ra ngoài, cố gắng thăm dò tình huống của Tống phủ bên kia. Về phía kinh thành ta sẽ thu xếp người liên hệ với ngươi, chờ đến khi ta cần đương nhiên sẽ chủ động tìm ngươi.”

Trần Quy Thạc vội vàng gật đầu đáp: "Vâng! Ta nghe Đạo gia."

Ngưu Hữu Đạo thờ ơ nói: "Đừng đồng ý sảng khoái như vậy, ngươi ở lại nhà họ Tống có thể quyết định hướng đi của mình ư? Ngươi xác định bản thân có thể ở lại Tống phủ ư?"

Trần Quy Thạc: "Có thể, có thể, có thể! Tống Thư, còn có vợ chồng Tống Thư, ta và Tống Diễn Thanh quan hệ thân thiết, vợ chồng bọn họ đối xử với ta cũng coi như nể mặt Tống Diễn Thanh, nhất là vợ của Tống Thư, Hồ Quý Chi, chỉ cần ta tùy tiện tìm một số đồ vật nói là di vật của Tống Diễn Thanh, chỉ cần dâng di vật này lên, đến lúc đó tiện thể nói một tiếng, có lẽ bà ta sẽ đỡ lời cho ta, vấn đề lưu lại trong phủ sẽ không lớn."

Ngưu Hữu Đạo cười, thuận miệng là có thể nói đến chuyện di vật, xem ra tên này đã sớm tính tới việc này.

Que hàn từ từ tắt hẳn, Ngưu Hữu Đạo lại quay người đi trở về bên cạnh lò lửa, đặt que hàn trở về thưởng thức lần nữa: "Nếu ta cứ như vậy thả ngươi đi, quay đầu ngươi không nhận nợ thì làm sao bây giờ? Ngươi đã chạy thoát, ta cũng không có cách nào bắt ngươi lại đúng không?"

Trần Quy Thạc: "Ta nghe hết theo Đạo gia, Đạo gia ngài nói phải làm thế nào, thì ta sẽ làm thế đó!"

"Được! Sảng khoái! Là hảo hán co được giãn được, ta đánh giá cao ngươi!" Ngưu Hữu Đạo cầm que hàn trong tay, đâm vào chỗ sâu trong lửa than: "Ta vẫn nói câu đó, người như ta không thích chém chém giết giết, mà thích mọi người hòa hòa khí khí giải quyết vấn đề. Như vầy đi, ta cũng không ép ngươi, tự ngươi nhìn rồi xử lý, ngươi tự đưa nhược điểm của ngươi cho ta, để xem nhược điểm đó có thể làm cho ta yên tâm tuyệt đối không. Chỉ cần ngươi đưa cho ta nhược điểm có thể làm cho ta hài lòng, ta bảo đảm ngươi có thể bình yên rời khỏi đây…”

Nửa canh giờ sau, Trần Quy Thạc về lại nhà giam.

Sau khi quay lại nhà giam lần nữa, Hoàng Húc Thăng bị giam ở buồng giam bên cạnh xúm lại, cách tường giam, trầm giọng hỏi: "Sao đi lâu quá vậy? Nhiều người thế này, chỉ có mình ngươi đi là lâu nhất!"

Trần Quy Thạc bất đắc dĩ trả lời: "Hoàng tiền bối, không nên nói ta một câu cũng chưa nói, nhưng đối phương biết ta và Ngưu Hữu Đạo đã từng là đồng môn, nên hỏi ta một vài chuyện có liên quan tới Ngưu Hữu Đạo." Dứt lời lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.