Đạo Quân

Chương 128: Lấy Thơ Kết Bạn




Lâm phu nhân nhanh chóng chạy ra cùng, hỏi: “Thiếp mời của quận chúa, người khác muốn mà không có, cớ sao phải sầu lo như vậy?”

Lâm Thượng Pha lắc đầu thở dài: “Kinh thành mới thật sự là nơi danh sĩ phong lưu, hội tụ bác học chi sĩ, quận chúa người ta có gì chưa từng thấy chứ, một nơi nhỏ thế này thì lấy đâu ra người tinh thông thi từ, lấy thơ kết bạn dù nhìn thế nào cũng chỉ là cái cớ. nàng không thấy động tĩnh gần đây của huyện Thương Lư sao? Phú hộ người ta gần như đều bị lục soát mấy lần, vị vương gia kia rõ ràng đang vơ vét của cải, gia cảnh chúng ta cũng hoi giàu có, cái thiếp mời này chỉ e là bữa tiệc hồng môn!”

Lâm phu nhân lập tức căng thẳng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lâm Thượng Pha thở dài nói: “Còn có thể làm sao? Bị để mắt tới, sợ là chạy cũng chạy không được...”

Tô phủ tường trắng ngói xanh, cũng được coi là danh môn hiếm có trong huyện thành, lão gia tử Tô Đức Khang cũng được coi là người có học vấn nổi danh ở huyện Thương Lư, trước kia từng đọc sách ở kinh thành, nghe nói là đồng môn với vị Đại tướng nơi biên cương nào đó khi còn trẻ, tổ tiên cũng từng có người làm đại quan triều đình, giờ gia nghiệp cũng coi như dư trạch của tổ tiên.

Trong số người viễn nghênh Thương Triều Tông lần trước có Tô Đức Khang, ông vốn ngồi trong xe ngựa, kết quả là nhìn thấy một tràng diện máu tươi không nói, cuối cùng cũng được trở về, tuổi đã cao còn bị ép đi đường xa như vậy, suýt chút nữa thì vứt mất mạng. Vạn hạnh trong bất hạnh, còn sống sót trở về, Tô phủ cũng được coi trong số ít nhà không bị tra xét, hữu kinh vô hiểm.

Trên tay quản gia cầm tấm thiếp mời, bồi Tô Đức Khang đi qua đi lại trong đình viện, hỏi một tiếng: “Lão gia, vị quận chúa này tổ chức lấy thơ kết bạn này là có ý gì?”

Quải trượng chọc chọc xuống đất, Tô Đức Khang hừ lạnh: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra, đơn giản là sát nghiệt quá nặng muốn thu mua lòng người, cố ý làm bộ một chút cho người khác xem!”

Quản gia: “Lão gia, vậy đi hay là không đi?”

Tô Đức Khang suy nghĩ một chút, cũng thở dài một tiếng: “Ta cũng trong tình thế khó xử! Không đi, tính mạng già trẻ cả nhà đều đáng lo! Đi ấy à, Dung Bình quận vương này rõ ràng là một loạn thần tặc tử, mưu đồ làm loạn, một khi đại quân triều đình đánh tới chắc chắn sẽ sụp đổ, đến lúc đó Tô gia chúng ta coi như bị dán cái mác làm bạn với nghịch tặc, làm không tốt cũng sẽ bị thanh toán luôn...”

Huyện thành Thương Lư gần chạng vạng tối vì mười mấy tấm thiếp mời tung ra mà hơi bạo động.

Tĩnh Mặc hiên, Lục Thánh Trung đứng ở cổng liên tục khách sáo chắp tay cuối cùng đã đuổi hết được hàng xóm đến xem náo nhiệt xung quanh.

Nguyên nhân dĩ nhiên là vì tấm thiếp mời kia, những người xung quanh cửa hàng nhìn thấy quan binh cưỡi ngựa đến đưa thiếp mời cho Lục Thánh Trung, nghe quan binh nói xong là thiếp mời của quận chúa phát thì gã ta đã rước lấy những tiếng than sợ hãi và thán phục của người vây xem.

Sau khi được thanh tịnh trở về sau quầy, Lục Thánh Trung mới mở tấm thiếp mời kia ra nhìn kỹ, cuối cùng thu tấm thiếp mời vào trong tay áo như không có chuyện gì.

Lúc màn đêm buông xuống, hai chiếc đèn lồng trước cổng gã ta chỉ thắp một cái.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau có khách tiến vào cửa hàng, ở trong đó một lúc rồi rời đi...

Sáng sớm hôm sau, Ngưu Hữu Đạo vừa mở cửa, không ngoài sở liệu, Thương Thục Thanh đã đứng chờ ngoài cửa.

“Đạo gia, chào buổi sáng.”

“Quận chúa, chào buổi sáng.”

Không cần nói nhiều, Ngưu Hữu Đạo mở tất cả cửa sổ ra để chứng tỏ sự quang minh chính đại, sau đó tự giác ngồi trước bàn trang điểm.

Thương Thục Thanh cũng thuận theo tự nhiên đi tới sau lưng hắn, bắt đầu giúp hắn chỉnh lại tóc.

Bình thường, mỗi lần Thương Thục Thanh tới đều sẽ nói chuyện gì đó, lần này thì lại im lặng mãi chưa lên tiếng, cho đến lúc giúp Ngưu Hữu Đạo vấn xong tóc vẫn chưa nói gì.

Cuối cùng vẫn là Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm người trong gương hỏi: “Quận chúa không định hỏi gì sao?”

Thương Thục Thanh hỏi lại: “Đạo gia sẽ nói cho ta biết sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Kỳ thật cũng không có giấu diếm các người.

Làm việc đều là người của các người mà.”

Thương Thục Thanh: “Nhưng vẫn hồ đồ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Mỗi ngày đều làm phiền quận chúa thế này đúng là ngại quá, để ta mời quận chúa xem một vở kịch nhé, thế nào?”

Đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh chớp chớp, cười nói: “Được!”

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khu rừng, dưới chân núi ngoài thành, những người nhận được thiếp mời hôm qua có kẻ ngồi xe bò, có kẻ ngồi kiệu, có kẻ đi bộ đến.

Lục Thánh Trung đi bộ đến, đội một chiếc mũ mềm, ánh mắt thỉnh thoảng lại đánh giá xung quanh. Đêm qua nghe ngóng chút phong thanh được biết, người nhận được thiếp mời không chỉ có một mình mình nên gã ta khá buông lỏng cảnh giác.

Lúc này tất cả những người nhận được thiếp mời đều đứng đợi trong một trường đình dưới núi, người đến cầm thiếp mời trong tay, chào hỏi lẫn nhau. Huyện thành chỉ có một chút như vậy, có thể nói dù chưa tới mức quen thân với nhau nhưng phần lớn cũng đều đã từng gặp mặt. Cũng chỉ có Lục Thánh Trung là tương đối khác biệt, xa lạ với tất cả mọi người. Sau khi mọi người biết là chưởng quỹ mới của Tĩnh Mặc hiên thì không tránh được có người khỏi nguyên chưởng quỹ đi đâu rồi. Dĩ nhiên Lục Thánh Trung đem lý do đã sắp xếp trước ra để thoái thác.

Trong quá trình chờ, vẻ mặt của đám người khác nhau. Có người nghiêm mặt không nói lời nào, có người sắc mặt ngưng trọng, cũng có người thần sắc hưng phấn, chủ đề bàn luận cũng là lấy thơ kết bạn của quận chúa lần này.

Lục Thánh Trung không quá nhiều lời, từ đầu đến cuối trên mặt chỉ là nụ cười mỉm, khách khí với tất cả mọi người. Nghe mọi người bàn luận trong lòng lại thầm nói, lấy thơ kết bạn? Không có bài thơ kia của ta có thể có việc này sao?

Gã ta cũng có thể hiểu vì sao Thương Thục Thanh lại làm ra cái lấy thơ kết bạn này. Dù sao Thương Thục Thanh cũng là nữ tử chưa gả, đơn độc gặp một nam tử như gã ta không tiện.

Có điều gã ta cũng chưa rõ lấy thơ kết bạn lần này sẽ tổ chức như thế nào. Chỗ gã ta đã chuẩn bị sẵn một bài thơ khác trong hai bài Tống Diễn Thanh tặng cho gã ta, chắc chắn có thể hấp dẫn thêm sự chú ý của Thương Thục Thanh. Không biết Ngưu Hữu Đạo kia có lộ diện không, lộ diện thì có cơ hội hạ thủ không? Hạ thủ rồi có thể bình yên thoát thân không?

Ngay trong lúc gã ta còn đang suy nghĩ, một thân vệ mặc thường phục tiến vào trong trường đình, khuôn mặt tươi cười chắp tay với mọi người, nói: “Làm phiền chư vị khách quý đợi lâu, chậm trễ.”

“Không sao không sao!” Có khách nhân khách sáo nói, có người không lên tiếng.

Thân vệ kia cũng không dài dòng, đưa tay mời: “Chư vị, quận chúa cho mời, mời đi theo ta!”

Đám người lần lượt ra khỏi trường đình lại được thông báo, hạ nhân tùy hành và phương tiện giao thông đều không được lên núi, cần phải đi bộ vào, nói đây là quy củ nơi này, mọi người không còn cách nào khác. Có một số việc những người bình dân như bọn họ không thể lựa chọn, chỉ có thể tuân theo.

Trên đường, có người có nhã hứng khen nơi này cảnh đẹp, là chốn chung linh dục tú, tàng long ngọa hổ.

Tô Đức Khang tuổi đã cao nên không có nhã hứng nỗi. Mặc dù đường lên núi không gập ghềnh, cũng không có bậc thang, chỉ từ từ uốn lượn lên cao, đồng nghĩa với trèo lên con dốc, nhưng với tuổi tác của lão dĩ nhiên khó mà chịu đựng nỗi. Có điều với tình huống thế này, dĩ nhiên không thiếu những người trẻ tuổi tôn kính người già dìu đi giúp.

Đi đến ngoài sơn trang có trọng binh giới bị là đã có thể đứng trên đỉnh núi có thể nhìn khắp cả huyện thành.

Lúc đám người tiến vào sơn trang, một hán tử quỳ bên cổng khiến không ít người nhủ thầm trong lòng, không biết đã phạm phải sai lầm gì nhưng trông bộ dạng rất tiều tụy.

Đám người được đưa vào hoa viên chính của sơn trang, thân vệ lại cười nói với đám người: “Nơi này đã chuẩn bị cho mỗi người một nhã gian nghỉ ngơi, bên trong có bút mực giấy nghiên, quận chúa trước hết mời chư vị lưu lại mặc bảo, thi từ ca phú đều có thể, thời hạn nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ quận chúa sẽ đến đây gặp mặt cùng thưởng thức tác phẩm của mọi người.”

Mặc kệ mọi người có đồng ý hay không đã có một đám hạ nhân đi tới, mỗi người mời một người đi cùng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.