Đạo Quân

Chương 121: Phải Đi




Lam Như Đình khoát tay. “Đạo gia nói không sai, Thương Ấu Lan có địa vị cực cao ở Triệu quốc dĩ nhiên sẽ không làm chuyện có hại đến lợi ích của Triệu quốc.Có điều quốc lực các nước đều sẽ có này lên kia xuống, về sau khi Triệu quốc yếu thế, Hoàng đế Triệu quốc cũng chính là trượng phu Thương Ấu Lan từng phái một nhi một nữ đến Yến quốc làm con tin. Đôi nhi nữ này đều là con của Thương Ấu Lan. Nhi tử bây giờ chính là Hoàng đế Triệu quốc Hải Vô Cực, nữ nhi tên là Hải Như Nguyệt. Khi đó Hải Như Nguyệt tuổi không lớn lắm. Lúc họ làm con tin ở Yến quốc có quan hệ giao hảo với Ninh vương khi đó, ở kinh thành Yến quốc rất được Ninh vương chiếu cố. sau khi Hải Như Nguyệt trở về Triệu quốc vẫn luôn giữ liên lạc với Ninh vương. Có điều nội bộ quốc gia có xây dựng quân đội riêng ít nhiều đều có. Tiêu Hoàng thích sứ Kim Châu Triệu quốc chính là một trong số chư hầu đó. Lúc đó để trấn an Tiêu Hoàng, Hoàng đến Triệu quốc đã gả Hải Như Nguyệt cho nhi tử yếu ớt nhiều bệnh Tiêu Biệt Sơn kia của Tiêu Hoàng. Sau khi Tiêu Hoàng qua đời, dĩ nhiên Tiêu Biệt Sơn là người kế thừa phụ nghiệp. đợi đến lúc Hải Vô Cực đăng cơ thành Hoàng đế nước Triệu, một lòng ham mạnh, muốn ra tay với chư hầu cảnh nội Triệu quốc. Tình thế Tiêu Biệt Sơn nguy cấp, lúc này binh phong Ninh vương đang thịnh, uy chấn thiên hạ, đối mặt với bức bách của huynh trưởng, Hải Như Nguyệt có liên lạc với Ninh vương, hy vọng Ninh vương nể tình cũ mà giúp đỡ một phen. Yến quốc cũng không muốn nhìn thấy Hải Vô Cực hoàn toàn khống chế Triệu quốc, một Triệu quốc thống nhất quyền lực uy hiếp quá lớn đến Yến quốc, thế là Ninh vương thuận theo thỉnh cầu của Hải Như Nguyệt, áp cảnh với đại quân Triệu quốc làm Hải Vô Cực không thể không rút lực lượng về phòng ngự, bởi vậy khiến vợ chồng Tiêu Biệt Sơn, Hải Như Nguyệt thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.” Xoay tay lại chỉ chỉ Kim Châu đối diện quận Thanh Sơn.

Ngưu Hữu Đạo như có điều suy nghĩ, nói: “Vương gia có ý muốn mượn nhân mã Kim Châu lấy quận Thanh Sơn?”

Thương Triều Tông gật đầu: “Năm đó Hải Như Nguyệt thề sẽ báo đáp phụ vương, phàm là thỉnh cầu đủ khả năng sẽ không chối từ, chỗ ta có một bức huyết thư Hải Như Nguyệt viết, nếu nàng bội ước thì cũng phải phỏng đoán xem ta có công khai bức huyết thư có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến thanh danh của nàng không. Chỉ mong nàng có thể bày ra tư thái tiến công phối hợp với ta. Nàng cũng chẳng cần phải bỏ bao nhiêu sức, chắc hẳn nàng sẽ không cự tuyệt, chắc Triệu quốc cũng sẽ không phản đối.

Triệu quốc sao lại không muốn nhìn thấy nội bộ Yến quốc chia năm xẻ bảy. Chỉ cần binh phong của nàng tạo áp lực với Nam Châu, tất nhiên Nam châu sẽ tập trung nhân mã ứng đối, đấy chính là cơ hội tốt đẹp để ta cướp quận Thanh Sơn. Chỉ cần ta cướp được quận Thanh Sơn, Hải Như Nguyệt lại bày ra trạng thái phối hợp, để Yến quốc hiểu rõ, chỉ cần triều đình dám tiến đánh ta, Hải Như Nguyệt sẽ xuất binh tương trợ, triều đình dĩ nhiên sợ ném chuột vỡ bình. Còn Thiên Ngọc môn thấy ta có sức ảnh hưởng đối với bên Hải Như Nguyệt, chỉ cần ta có thể chiếm đóng được mảnh đất quận Thanh Sơn này, Thiên Ngọc môn há có thể không ủng hộ ta!”

Ngưu Hữu Đạo hồ nghi nói: “Hải Như Nguyệt có sức ảnh hưởng ở Kim Châu lớn như vậy sao?”

Lam Như Đình cười nói: “Chắc Đạo gia có chỗ không biết, Tiêu Biệt Sơn ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, cũng không sống được quá lâu, đã chết bảy tám năm trước. Tiêu Thiên Chấn nhi tử Tiêu Biệt Sơn vẫn còn vị thành niên. Bây giờ thực quyền ở Kim Châu kỳ thực nằm trong tay Hải Như Nguyệt, bên vương gia đã phái người bí mật liên hệ, chắc không bao lâu sẽ có câu trả lời chắc chắn.”

Ngưu Hữu Đạo hoài nghi: “Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng một bức huyết thư chắc chắn có thể khiến Hải Như Nguyệt đồng ý hỗ trợ? Ta cảm thấy còn không bằng đòi một vài thứ thực tế gì đó thì tốt hơn, chẳng hạn tieefnhay lương, có lẽ nàng ấy sẽ dễ dàng đáp ứng hơn.” Chí ít hắn khá nghi ngờ, trong thời kỳ loạn thế chiến quốc tranh hùng như thế này, ngươi chết ta sống, giữa các nước với nhau bất cứ lúc nào cũng có thể xé bỏ hẹn ước, đừng nói là huyết thư, chò dù là huyết minh cũng chưa chắc đáng tin.

Lam Như Đình: “Thử một chút cũng không sao, nếu nàng thật sự không chịu phối hợp, vậy chúng ta chỉ có thể từ bỏ kế hoạch chiếm quận Thanh Sơn, như Đạo gia nói, cầm huyết thứ tìm nàng đổi ít tiền lương sẽ thực tế hơn.”

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau, đối phương có thể thổ lộ chuyện cơ mật với bọn hắn như vậy, cũng coi như thổ lộ tâm tình với bọn hắn.

Nếu đối phương đã dự mưu mưu có kế hoạch, đây là chuyện tốt, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy vui.

Việc này Ngưu Hữu Đạo cũng khá cảm khái. Mặc kệ kế hoạch của đối phương có thể thành hay không, Thương Triều Tông người ta có nghèo túng, nội tình xuất thân vẫn còn đó, vẫn có thể kiếm ra được con bài Hải Như Nguyệt, người bình thường cho dù không sa sút thì cũng khó có được tài nguyên như vậy.

“Bên Phượng Lăng Ba và Thiên Ngọc môn e là sẽ thúc giúc kiếm vật kia, phải ứng đối thật tốt để có thể kéo dài thời gian.” Ngưu Hữu Đạo vẫn nhắc nhở một tiếng.

Lam Như Đình nói: “Sở dĩ Thiên Ngọc môn ngầm cho phép chúng ta cưỡng chiếm huyện Thương Lư chính là vì chúng ta dùng cái cơ muốn hoàn toàn khống chế huyện Thương Lư mới dễ dàng tìm kiếm, để từ đó việc chỉnh đốn tối thiểu với huyện Thương Lư vẫn phải hoàn thành. Chỉnh đốn như vậy kéo dài khoảng ba tháng hẳn là không thành vấn đề. Mặc kệ thế nào thì bên Kim Châu kia hẳn sẽ có kết quả rồi.”

Vị mưu sĩ này cũng không phải ăn chay, bẫy liên hoàn đã làm xong, Ngưu Hữu Đạo phát hiện mình quá lo lắng rồi, sau khi hơi do dự một phen, hắn nói: “Vương gia, ta và Hầu Tử có thể phải rời đi một thời gian.”

Lời này vừa nói ra, ba người Thương Triều Tông ngạc nhiên nhìn nhau, bên này vừa cởi trần nội tâm nói cho ngươi bí mật này, ngươi muốn đi?

Thương Triều Tông Xem ảnh 1  vội hỏi: “Bản vương có chỗ nào lãnh đạm sao?”

Ngưu Hữu Đạo biết đối phương hiểu lầm ý mình, cho rằng mình muốn đi liền khoát tay nói: “Vương gia hiểu lầm, ta có chút trạng thái trong việc tu hành, cần tìm một nơi tuyệt đối an toàn bế quan tu luyện, nơi này dù sao cũng đang trú đống trên thế lực khác, ít nhiều nguy hiểm với việc bế quan của ta. Thông báo với vương gia là mong bên vương gia tìm cơ hội thích hợp yểm hộ cho ta rời đi, tránh bị người ta để mắt tới.”

Hắn không hề nói ngoa. Hắn sớm đã đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, trên đường cũng cảm giác được, nội tức va chạm càng ngày càng lợi hại, đã đến lúc sắp đột phá Trúc Cơ kỳ. Hắn không dám luyện hóa pháp truyền hộ thân phù trong cơ thể là sợ mình không áp chế nổi, nhất định phải tìm nơi an toàn bế quan. Chuyện này hắn cũng đã nói trước với Viên Cương rồi.

Viên Cương biết đây là chuyện lớn, rất quan trọng với Đạo gia nên dĩ nhiên muốn đi theo hộ pháp.

Hắn đã nói như vậy, mấy người còn có thể nói gì, có điều ít nhiều vẫn hơi lo lắng vị này một đi không trở lại. Viên Cương dễ nói, bên này đều có thể nhận ra Ngưu Hữu Đạo là một người cực kỳ lí trí, loại người này không dễ dàng bị chi phối, một mực không chịu thổ lộ tâm tình với bên này.

Mấy người sau khi giao lưu ở tầng hầm xong liền ai về nơi nấy. Không lâu sau Thương Thục Thanh lại đích thân đưa một ấm trà đến tiểu viện Ngưu Hữu Đạo ở.

Trong viện bày một chiếc bàn nhỏ, ba người cùng ngồi ngắm trăng, lúc Thương Thục Thanh châm trà, hỏi một câu: “Đạo gia, bên chúng tôi lựa chọn vài nhân thủ thích hợp, cái cách khâu vết thương cứu chữa kia, ngày mai có thể mời Viên gia...”

Ngưu Hữu Đạo tiện tay chỉ về phía Viên Cương bên cạnh: “Dạy hay không là chuyện của hắn, đừng hỏi ta.”

Thương Thục Thanh lại thử dò xét nói: “Tẩu tử ta tương đối hứng thú với cái này, cũng muốn cử vài người đến học, thậm chí có thể sẽ tự mình đến học, không biết có tiện không?”

Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ ngón cái về phía Viên Cương: “Không liên quan đến ta, nói với hắn ấy.” Dứt lời bưng chén trà lên uống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.