Đào Hoa Lạc Xích Hoả

Chương 4: Săn phu quân




Tể tướng nghe ta nói xong nhìn ta rồi lại nhìn Phụ thân chỉ có nam nhân kia vẫn chăm chú nhìn ta không chuyển tầm mắt, Phụ thân ta chau mày nhìn ta giọng không kiềm chế được:

-Tịch Nhi vô lễ, ai cho phép con lên tiếng

Ta quỳ trước mặt Tể Tướng không hề đứng dậy cũng không nhìn Phụ thân một mực cuối đầu

-Tịch Nhi….

Phụ thân ta tức giận lớn tiếng, ta vẫn không rung chuyển vẫn cuối đầu, nhất định ta phải hủy bỏ hôn lễ này ta không thể cứ nhắm mắt đưa chân như vậy được

- Tịch Nhi xin Tể Tướng chấp thuận cho hôn lễ này được hủy bỏ

Tể Tướng nhìn ta không một chút biểu cảm nào biến hóa người nhìn nam nhân ta không nhìn lấy một lần kia nói

-Hôn lễ này của con và Ung Phủ là do năm xưa chính Phụ thân con cầu xin ta, Ung Kỷ cũng rất quí mến con vì sao con lại nhất định muốn hủy bỏ lẽ nào Ung Phủ ta con cảm thấy không xứng đáng?

Phụ Thân ta nghe Tể Tướng nói vội quỳ một chân xuống chắp tay:

-Tể Tướng bớt giận là ta dạy tiểu nữ không tốt để nó ăn nói hồ đồ làm ngài hiểu lầm, hôn lễ ta năm xưa chủ động đề nghị với ngài chắc chắn vẫn phải diễn ra nếu không Lương Phủ ta sao còn mặt mũi nhìn Ung Phủ.

Tể Tướng lúc này vẫn không hề lấy lời nói của cha ta làm tin tưởng người nhìn Ung Kỷ còn hắn ánh nhìn từ đầu đến cuối vẫn hướng về ta, ta khó chịu nhưng biết nếu thật sự nói ra yêu cầu với Ung Phủ là chính ta đang làm hại gia đình mình, ta vội ngước mặt lên nhìn Ung Kỷ kia như cầu cứu đây là lần đầu ta nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt hắn nhìn ta có chút ngạc nhiên trong tròng mắt hắn cũng khẽ động, hắn không lên tiếng vẫn chỉ như một con rối nhìn ta bấy giờ Tể Tướng lại nói:

-Lương Tướng Quân ta nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện này sau, ngài nói chuyện kĩ lại với tiểu nữ đi, ta và Tiểu Tử sẽ chờ câu trả lời của ngài, xin phép cáo từ

Bấy giờ nam nhân kia mới thu tầm mắt lại cùng Phụ Thân hắn rời khỏi nhà ta, Phụ Thân nhìn ta không còn vẻ tức giận thay vào đó là sự thất vọng, ta thấy người nhìn ta đầy thất vọng, có lẽ đối với người ta thật sự làm người kì vọng quá nhiều, ta rất khó chịu trong lòng bỗng cảm giác rất muốn khóc, nếu ta lấy Ung Kỷ ta là ta ép bản thân mình, nếu ta không lấy Ung Kỷ là ta ép Phụ thân cùa ta vào đường cùng, nếu thật sự hôn lễ này bị hủy bỏ Tể Tướng sẽ bỏ qua tội đùa giỡn của Lương Phủ ta sao? Càng nghĩ ta càng rối.

-Con về phòng đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm hôm nay của mình đi.

Ta chắp tay cuối đầu với người rồi quay về phòng, ta không thể tuân lệnh người cũng không thể để người phải khó xử, thật sự ngồi suy nghĩ đến đầu cũng đau nhưng lại nghĩ không ra được cách nào tốt hơn

-Tiểu Thơ, người ăn chút gì đi, từ chiều đến giờ chắc người đã đói rồi

Ta nhìn một khay thức ăn mà Tiểu Hán mang lên đặt trên bàn, lòng lại không thấy đói, ta đứng lên nhìnTiểu Hán còn đang ngơ ngác

-Tiểu Hán, ta ra lệnh cho ngươi ăn hết mâm thức ăn này, ta ra sân luyện cung ngươi cứ ngồi ăn hết cho ta không cần đi theo ta

Không chờ hắn trả lời ta cầm ống đựng tên đi ra mảnh vườn phía sau, ta kéo cung dồn hết tức giận bắn vào con bù nhìn phía xa ta bắn liền mười mũi tên, tất cà đều không trúng.

Nguyệt Tước Điện

-Điện Hạ, ngày mai theo như cấp báo từ chiến tuyến, Bệ Hạ muốn người đích thân tới doanh trại đóng ở phía Đông Mãn Quốc để cầm quân theo dõi, Trần Tướng Quân có báo là một toán quân Mãn bị quân ta đuổi đánh chạy vào hướng về Kinh Thành nhưng chúng không thuộc địa hình bên ta nên xác xuất lạc đường và thú dữ tấn công sẽ rất lớn, phía còn lại quân địch vẫn không có thêm động tĩnh nào khác

Mạch Cơ xem công văn mắt không nhìn nghe Đồng Đăng tấu thư, cuối cùng hắn bỏ công văn xuống nhìn người kia dặn dò:

-Được rồi bản vương hiểu,ngươi lui đi chuẩn bị cho kĩ ngày mai chúng ta sẽ xuất phát

Đồng Đăng cuối đầu chắp tay rồi rời đi, cùng lúc đó hắn nghe công công từ ngoài hô lớn:

-Thái Tử Phi xin được tham kiến Điện Hạ

Mạch Cơ vẫn nhìn vào công văn không chớp mắt nói lớn:

-Cho nàng ấy vào.

Cửa mở một thân ảnh kiều diễm xinh đẹp bước vào đôi mắt đen e lệ nhìn người đang chăm chú xem công văn không ngước lên kia mỉm cười nhỏ nhẹ

-Ung Diệp tham kiến Điện Hạ

Nàng ta nhẹ nhàng cuối chào

-Thần thiếp thấy người bận rộn lại lo ngại cho sức khỏe người nên đặt biệt manh canh hầm đến cho người tẩm bổ

Nói rồi nàng bưng mâm từ tay nô tỳ của mình đặt trên bàn bên cạnh Mạch Cơ

-Diệp Nhi, nàng đang mang thai những tháng này nên tịnh dưỡng cho tốt, nói nô tỳ mang qua cho ta được rồi, nàng đi lại nhưng vậy không tốt

Ung Diệp mỉm cười e thẹn tay đặt lên chiếc bụng còn chưa nhô lên kia, mắt vẫn nhìn người nói:

-Diệp Nhi mới mang thai vẫn có thể đi lại được, với lại thần thiếp chỉ là lo cho sức khỏe của người nên mới mạo mụi đến thăm, người dùng canh rồi nghỉ ngơi sớm thần thiếp xin lui trước không làm phiền điến Điện Hạ nữa.

Lúc này Mạch Cơ mới ngước lên nhìn thân ảnh thước tha đi dần rồi biến mất sau khung cửa nhếch môi cười, Ung Tể Tướng con gái chưa kịp lớn đã dâng sớ xin ban hôn cho Thái Tử, sau đó Mạch Cơ viện cớ nước nhà còn đang chiến tranh liên miên nên tạm thời sẽ không nhắc đến hôn lễ này nhưng không ngờ một hôm yến tiệc của Triều Đình vị Tiểu Thơ con gái rượu của Ung Tể Tướng lại trực tiếp leo lên giường của Mạch Cơ, sau hôm đó một tháng thì Tể Tướng lại dâng sớ rằng con gái ngài ta và Thái Tử đã trót làm chuyện không nên khi hôn lễ chưa diễn ra báo hại con gái ngài ta có Long thai nên xin Hoàng Đế làm chủ, Mạch Cơ còn không dò ra thâm ý của lão cáo già kia hay sao, nếu con gái lão làm Hoàng Hậu thì Ung Phủ với sự liên kết từ khắp môi nơi chính là một con hổ không ai muốn đụng vào còn có thể lập đổ cả Hoàng Đế nếu muốn.

Ung Tể Tướng quá thâm ý rồi!

Ta len lén mở cửa sau đi về phía Sư đang uống nước kia tháo dây dắt nó về phía xa nhẹ nhàng cẩn thận không phát ra một tí âm thanh nào, sau đó khi đến chỗ tương đối an toàn ta lên Sư phi nhanh về phía cánh rừng phía Đông, Phụ Thân sau chuyện hôm qua ra lệnh giam ta trong phòng cho ta đóng cửa suy nghĩ đến khi nào xong trả lời với người người mới thả ta ra, ta muốn đi săn muốn đi ra ngoài thư giãn chứ không phải ngồi lì trong phòng suy nghĩ vể hôn lễ chết tiệt kia.

Phi ngựa một mạch vào sâu bên trong rừng ta lắp cung thắng cương đi từ từ phòng làm thú rừng nghe tiếng vó ngựa sẽ hoảng sợ. Lạ thật ta càng đi sâu vào càng không thấy một con thú rừng nào, ta thắc mắc thì nghe tiếng va chạm binh khí rất lớn, ta tò mò, bộ ở đây có thổ phỉ hay sao. Đến gần một cây nhỏ ta thắng cương cột Tiểu Sư vào rồi nhẹ nhàng núp sau một bụi cây nhìn khung cảnh trước mặt

Xác người nằm chết la liệt chất chồng lên nhau một bãi chiến trường, ta nhìn về phía hai người còn đang đấu kiếm kia, hình như là một người mặc giáp giống với giáp mà Phụ thân ta mặc nhưng là giáp mạ vàng máu me và người của hắn đầy vết chém làm mờ cả màu vàng của giáp, hắn loạng choạng chống đỡ tên kia hình như là người lạ ta chưa thấy kiểu trang phục của hắn bao giờ, lúc đó ta có một chút hoảng sợ nhưng nhìn tên mặc giáp vàng kia hình như sắp chịu không nổi rồi ta không suy nghĩ thêm liền đứng thẵng người dương cung về phía tên còn lại bắn, mũi tên của ta xuyên qua bụng hắn làm hắn gục tại chỗ ta thấy tên mặc giáp vàng nhìn về phía ta máu me làm hắn trông đáng sợ hơn hắn nhìn ta đầy kinh ngạc sau đó ngã xuống.

Ta vội vàng đi qua từng đống từng đống xác người máu me đi về phía hắn ta nhìn quanh xác định không còn ai còn sống ngồi xuống cạnh hắn dung tay để lên mũi hắn

Còn thở

Ta nhìn hắn, một gương mặt thật kinh động lòng người, dù máu nhuộm đỏ cả mặt hắn ta vẫn nhìn thấy vẻ anh tuấn phi phàm ấy lông mi ta thoáng chớp một cái, ta quay về hướng Sư dắt nó lại gần hắn, dùng thân hình nhỏ của mình cố gắng vác hắn lên ngựa, ta đi bộ tay dắt Sư hắn nằm trên ngựa ta vừa đi vừa phải nhìn sợ đang đi hắn rơi mất, Xung quanh ta không hề có một ngôi nhà nào hết ta đánh liều nghĩ tới việc đưa hắn về Phủ ta sẽ giấu hắn trong phòng của mình, hắn mắc giáp giống cha ta có lẽ là một vị tướng nào đó của Triều Đình ta không nghĩ hắn là người xấu, chờ hắn khỏe ta sẽ tính sau, không hiểu sao khi đó ta lại nghĩ vậy đến khi ra khỏi suy nghĩ đó ta đã đứng ở chuồng của Sư, ta thở dài có lẽ là ý trời.

Ta cột Sư lại đi vào thám thính trước sau thấy không có ai ta liền lôi hắn vào vì hắn nặng quá nên nếu vác thì ta không vác nổi nên đành lôi xốc hắn lên hơi có lỗi nhưng khi nhìn lại y phục của mình máu vấy bẩn thì bao nhiêu sự có lỗi đều biến mất,tâm tình khó chịu, ta vẫn có gắng nhẹ nhàng đặt hắn trên giường sau đó tự mình đi lấy nước trong phòng ta may mắn là đều có thuốc và khăn sạch ta lôi ra tự mình tháo giáp ra xếp ngay ngắn lau vết thương rồi băng bó cho hắn, lúc chạm vào vết thương ta thấy hắn có chút nhăn mày nhẹ, tay cẩn thận đắp chăn cho hắn, rồi mang chậu nước dính máu đi thay, lúc bước ra ta nhìn thấy Tiểu Hán

Tiểu Hán nhìn ta thoáng sững sờ hắn liền chạy đến nhìn y phục dính máu cả chậu máu trên tay ta vội hoảng sợ quỳ rạp xuống

-Tiểu Gia Gia của ta ơi, coi như ta cầu xin người đừng làm gì dại dột, ta ta sẽ đi cầu xin Tướng Quân nhất định đừng ép buộc người, nếu người làm gì dại dột cái mạng của ta cả nhà ta nữa chắc chắn sẽ không yên đâu

Ta cầm chậu máu trên tay nghĩ nghĩ có nên đổ lên người hắn cho tỉnh táo lại hay không, ta cười cười nhìn hắn, hắn lại bị cái nụ cười này của ta dọa cho sợ, mặt mày ngày càng xấu đi

-Ta không làm gì ngốc nghếch chỉ là ta mới giết người, mới bắn chết một nam nhân, hắn ta đang ở trong phòng của ta ngươi đến rồi thì giúp ta đi nếu như Phụ thân hay Quan binh mà biết chuyện này ngươi nghĩ xem ta có bị bắt đi hay không?

Tiểu Hán bị ta dọa cho sắp ngất, bắn chết người, nghe tới đây ta thấy hắn mặt mày xanh xao mắt vô hồn có lẽ là bị ta dọa cho phát ngốc rồi, hắn nhìn ta một hồi lâu sau đó không biết đang nghĩ gì vội giật lấy chậu máu trên tay ta gật đầu nói:

-Ta sẽ mang chậu máu này đến báo cho Tướng Quân ta sẽ xin nhận tội với người, Tiểu Thơ đừng lo lắng, chỉ xin người, ta còn mẹ già và đệ đệ nhỏ, xin người giúp đỡ cho họ, ta xin ghi tạc ơn này trong lòng, còn chuyện này Tiểu Hán nhất định sẽ không để người có chuyện gì đâu.

Có lẽ là bị ngốc thật rồi, ta nhìn nhìn vẻ mặt anh hùng trượng phu nguyện chết vì đại cục của hắn, cười đến không thể nào vui vẻ hơn

-Ngươi thay cho ta một chậu nước nóng không cần cầm đến nhận tội với Phụ thân ta đâu, người trong kia là hôm nay ta trốn đi săn nhìn thấy hợp mắt liền bắn cho bị thương tùy tiện nhắt về giam giữ, khi hắn khỏe ta sẽ xin Phụ thân lấy về làm Thứ.

Càng nghe ta nói chuyện ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ rất rất khiếp sợ ta, Phu Quân có thể tùy tiện đi tìm bắn bị thương rồi mang về ư, cái câu chuyện này ta nghĩ ra cũng có thể là quá cao thâm rồi, ta thấy hắn nhìn ta lại đang nghĩ nghĩ ngốc gì đó rồi nói

-Tiểu Thơ, nếu Tiểu Hán muốn có Nương Tử thì phải săn ở đâu?

Nghe hắn hỏi ta bật cười lớn, Nương Tử và Phu Quân đều nằm trong rừng chờ chúng ta đến bắn về rồi nuôi là có thất đó, quả thật ta quá đề cao cái tên ngốc này rồi

-Nếu ngươi giúp ta giữ bí mật, không nói cho bất cứ ai bao gồm cả Phụ thân ta, khi hắn khỏe lại ta và hắn sẽ dẫn ngươi đi săn Nương Tử được không?

Tiểu Hán ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi, ta nhìn nhìn lại mình, quá dơ lại còn dính máu của tên kia quả thật ta cũng nên cần thay xiêm y nếu không nhìn ta với bộ dạng này nếu Phụ Thân đến đột ngột có khi lại dọa chết người

-Ngươi nói sao? Thái Tử bị quân Mãn phục kích bắt đi rồi sao?

Mạch Viên lớn tiếng đứng dậy, mặt mày lo lắng, Đồng Đăng vội vàng cuối đầu lại tấu:

-Khởi bẩm Hoàng Thượng, mặt trời lên cao trưa hôm nay, Thái Tử đã mang theo một trăm binh tiến về phía doanh trại của Trần Tướng Quân đang đóng nơi Biên Ải Mãn Quốc, người dặn thần sau khi người xuất binh một canh giờ sau Thần mới dẫn thêm binh tiến sau người vì tấu mang về từ Biên Ải Trần Tướng Quân có báo rằng trong lúc Quân Mãn đánh trận đầu một số quân đã chạy về hướng cành rừng phía Đông của ta, Trần Tướng Quân cho người đuổi theo nhưng không tìm thấy đành tiếp tục trấn giữ Biên Ải chờ Thái Tử mang quân viện trợ đến, nhưng khi thần đến tất cả binh lính mà Thái Tử mang theo hôm nay đều đã tử trận, còn nhìn thấy Tướng Quân Mãn Quốc cũng đã chết trên người hắn có một mũi tên, trong khi trận đánh hôm nay các binh lính hai bên đều dùng binh khí, mũi tên này có một đều gì đó rất lại thần khẳng định rằng mũi tên này không phải của Quân Mãn

Đồng Đăng tấu xong liền mang một mũi tên lên cho Mạch Viên xem, một mũi tên có chạm trổ hoa Đào, Mạch Viên vẻ mặt chưa hết đăm chiêu lại nghe hắn nói:

-Bẩm Hoàng Thương, đây có lẽ là một tên Thích Khách rắp tâm hãm hại Thái Tử.

Mạch Viên chau mày nhìn Đồng Đăng khó hiểu:

-Ngươi dựa vào đâu mà lại nói như vậy

Đồng Đăng lại đưa cho Mạch Viên thêm một mũi tên giống mũi tên khi như đúc còn chạm trỗ Hoa Đào rất giống nhau

-Hoàng Thượng, Thái Tử dặn dò thần không được tấu lên người, ngài muốn đích thân đều tra chuyện này, nhưng hôm nay cũng vì mũi tên này Thái Tử biến mất nên thần không im lặng được, hôm qua trong lúc đi săn Thái Tử bị một tên Thích Khách bắn mũi tên này may mắn là bị trượt nên ngài ấy không sao nhưng hôm nay cũng là người bắn mũi tên này bắt Thái Tử đi thần nghĩ nếu không truy đuổi thần e Thái Tử sẽ bị tên kia giết.

Mạch Viên gật đầu hô lớn:

-Ban cho Đồng Tướng Quân hai trăm binh lính nội trong ngày mai phải mang được Thái Tử an toàn trở về nếu không các người phải chịu tội

Đồng Đăng quỳ xuống chắp tay nhận chỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.