[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 6




“Tôi năm nay đã hơn mười chín rồi, nếu như không lấy chồng nữa, sẽ chỉ làm cho người trong nhà càng khinh thường hơn. Sống trên đời mà, không phải chuyện nào cũng đều có thể thỏa mãn tâm nguyện của bản thân được đúng không? Huống hồ tôi nghĩ cậu tư có lẽ đã có đối tượng kết hôn rồi, anh ấy vốn dĩ lớn hơn tôi ba tuổi, tính tình lại tốt, còn nhận được giáo dục tốt nữa. Như vậy sẽ càng được nhiều cô gái thời đại mới yêu thích trở thành cánh tay trợ giúp đắc lực cho anh ấy.”

… Giống như An Như Ý vậy.

“Nếu anh ta còn chưa có đối tượng thì sao?” Hoắc Tây Châu hỏi: “Nếu như anh ta có thể trở về trước hôn lễ của cô và Mạnh Thư Hành thì sao? Cô vẫn gả cho Mạnh Thư Hành à?”

Người phụ nữ này còn biết anh bao nhiêu tuổi, còn bảo tính tình anh tốt?

Từ nhỏ đến lớn, người khác đều nói tính tình anh lạnh lùng, vui buồn thất thường, không dễ ở chung…

“Được rồi.” Cố Vãn đứng lên, đôi mắt trong veo nhìn Hoắc Tây Châu: “Miệng vết thương của anh tôi đã xử lý xong rồi. Nhưng vì không có thuốc nên chỉ có thể băng bó đơn giản một chút. Nếu như anh tin tưởng tôi, thì cứ ở chỗ này chờ một chút, tôi ra bên ngoài tìm thuốc về được không?”

“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Hoắc Tây Châu híp mắt lại, nhìn chằm chằm Cố Vãn, như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy.

Cố Vãn kinh hãi một chút, mới đáp: “Tôi sẽ không gả cho Mạnh Thư Hành, cho dù người trong lòng tôi không trở về, hoặc là đã có đối tượng kết hôn, tôi cũng sẽ không gả cho anh ta. Còn lý do vì sao, chắc hẳn anh đã thấy cảnh vừa nãy rồi đi?”

Tầm mắt cô quét qua trên giường, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng.

Khóe miệng Hoắc Tây Châu cong lên: “Vậy cô muốn gả cho ai?”

“Anh này, dường như điều này không liên quan gì đến anh thì phải?” Vẻ mặt Cố Vãn có chút không kiên nhẫn: “Nếu anh không phản đối, tôi xem như anh đã đồng ý, tôi đi lấy thuốc ở chỗ người quen, sẽ không kinh động tới những người đang tìm anh. Nếu như anh không tin tôi, có thể bắn một phát vào sau lưng tôi.”

Nói xong, cô xoay người đi ra cửa..

… Cố Vãn là người thông minh, cô biết bất cứ điều gì cũng không thể nói quá nhiều, một vừa hai phải càng dễ khiến cho người ta tin tưởng.

Lúc cô đi đến cửa không chút tổn thương nào, cũng thuận tay đóng cửa, đi một đoạn xa mới nắm lan can bên cạnh, che lại ngực đang căng phồng của mình thở ra một hơi. Có trời biết, vừa rồi lúc đối mặt với Hoắc Tây Châu, cô căng thẳng cỡ nào, quần áo cũng bị ướt đẫm mồ hôi.

Biết rõ là anh, lại phải làm bộ không quen biết anh, đấu trí với anh, loại áp lực này thật sự hù chết người ta.

Cũng may, cô xem như đã tạm qua ải rồi.

Vì sợ bị càng nhiều người phát hiện, Cố Vãn đội mũ trùm áo khoác, đi ra ngoài từ cửa sau của khách sạn, bỏ qua mấy con hẻm nhỏ quen thuộc, đi tới một phòng khám trung y. 

Đây là sản nghiệp của nhà họ Cố, cũng là nơi cô thích nhất, chưởng quầy già vẫn luôn chăm sóc cho cô, thỉnh thoảng cô sẽ tới phòng khám để khám bệnh cho một số phụ nữ và trẻ nhỏ. Chỉ là lúc khám sẽ cách tấm màng, người khác không biết bác sĩ nữ là cô.

Nhưng mà muốn lấy thuốc trị vết thương bên ngoài, cũng không dễ dàng như vậy, chưởng quầy già nhất định sẽ hỏi thăm.

Nghĩ như vậy, tấm mắt Cố Vãn rơi xuống một cục đá bên chân, cô đi qua, nhặt cục đá này lên, quay chỗ bén nhọn nhất, “cốp” một tiếng nện ở trên trán của mình.

Tức khắc, đầu choáng mắt hoa, máu chảy xuống, che mắt của cô lại, khiến thế giới của cô biến thành một vùng đỏ máu.

Cô nhớ tới bản thân đời trước đã chịu tra tấn tàn độc đó, chút vết thương này thì đã nhằm nhò gì?

Cô bị thương ở mặt, mà thấy mấy người đuổi giết Hoắc Tây Châu làm sao truyền chuyện Mạnh Thư Hành ở bên Cố Vãn được nữa.

“Chú Đức...” Cố Vãn run rẩy đi vào phòng khám trung y.

Chú Đức chưởng quầy nhìn thấy mặt cô đầy máu, chạy nhanh tới: “Cô cả, cô đây là sao? Cô không phải đi với cậu cả Mạnh cùng nhau ngắm hoa đăng sao?”

“Ừm.” Cố Vãn nói: “Chỉ là em Vũ Đình đi gặp cậu cả Mạnh trước con, sau lại có quá nhiều người, con vô ý té ngã, lăn vào bụi hoa, hôn mê bất tỉnh… Cũng không biết em Vũ Đình với cậu cả Mạnh đi đâu nữa. Mới vừa tỉnh lại, thế mà cũng không tìm thấy một ai giúp đỡ, lo sợ cứ trở về như vậy sẽ làm ba lo lắng, lúc này mới tự mình tới phòng khám.”

“Chú Đức, chú đi lấy cho con một ít thuốc, con vào bên trong xử lý miệng vết thương một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.