Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 408: Nàng Là Chén Trà Của Ta




Ngọc Châu bị dọa hết hồn, chân run lẩy bẩy, chạy vội đến nấp sau lưng Từ Chỉ Tình, chỉ ló đầu ra, vừa vui mừng vừa lạ lùng:

- Tiểu thư, tiểu thư, đồ chơi này biết nói, hơn nữa thanh âm giống tiếng nói của Lâm tướng công như đúc. A, người nhìn kìa, hắn đi được kìa! Trời ơi! Hắn lại đi tới chỗ mình nữa kìa?! Con búp bê vải này dễ thương chưa!

Lâm Vãn Vinh nghe thế trợn trắng mắt ra, tiểu nha đầu này chắc có vấn đề về mắt rồi, ngươi đã thấy có một con búp bê nào ngọc thụ lâm phong như vậy chưa? Dám nói Lâm Tam ca dễ thương nữa, ngươi đúng là người đầu tiên.

Mắt Từ Chỉ Tình sáng lên, mặt ửng đỏ, nàng lạnh lùng hừ một tiếng:

- Búp bê cái gì, đó là một con quỷ sống đó. Nha đầu này càng ngày càng không hiểu việc, đây là khuê phòng của ta, làm sao lại để một nam tử xa lạ xông vào? Mau kêu người đuổi hắn ra ngoài đi.

- Ngươi… ngươi thật là Lâm tướng công? Không phải búp bê?

Ngọc Châu vẫn chưa tin, đưa tay lên chỉ chỉ, chớp mắt hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Ngươi đã gặp qua búp bê oai phong như vậy bao giờ chưa? Nếu không tin thì ngươi sờ lần nữa đi, lần này không cho phép ngươi sờ vào những bộ vị mấu chốt nữa. Yên tâm, ta không lấy tiền của ngươi đâu!

Ngọc Châu la lên, hai tay áp vào hai gò má đỏ bừng không dám lên tiếng. Dám ở trước mặt tiểu thư nói láo lếu như vậy, nếu bảo hắn không phải Lâm Tam, tuyệt đối chẳng ai tin.

Lâm Vãn Vinh từ từ đi tới vài bước, đỡ lấy con búp bê giống hệt như mình, nhìn từ trên xuống dưới, khẽ gật gù:

- Lão huynh, xem tới xem lui, ngươi vẫn là oai phong nhất!

- Ngọc Châu, còn nói linh tinh với hắn làm gì?!

Thấy hắn cứ tự nhiên như đang ở nhà riêng, Từ Chỉ Tình cố nén cười, hừ nhẹ một tiếng:

- Mau đuổi tên khinh bạc này ra ngoài, lỡ phụ thân và di nương bắt gặp.

Lâm Vãn Vinh nháy mắt, đúng là chuyện buồn cười nhất mà ta được nghe, cha ngươi sớm đã bán ngươi rồi e rằng ngươi chưa biết mà thôi. Từ Chỉ Tình thấy hắn nháy mắt cười đùa, hình như muốn ám chỉ mình cái gì đó, trong lòng nàng rộn ràng, cố nén vẻ ngượng ngùng nhỏ giọng bảo:

- Ngọc Châu, ngươi còn đứng đó làm gì.. mau… mau đuổi hắn đi ra.

Ngọc Châu không dám trái ý Từ Chỉ Tình, buông thõng hai tay, nói lý nhí:

- Lâm… Lâm công tử… đây là tú lâu của tiểu thư. Nàng, nàng bảo công tử đi ra ngoài.

Lâm công tử trợn mắt đáp:

- Đi ra ngoài? Ngọc Châu muội muội, ngươi nói sai rồi phải không?! Ta từ đâu mà tới đây?! Ta ngồi trong kiệu vào phủ nói chuyện với Từ Đại Nhân, không biết vì sao bị người ta đưa tới nơi này, vừa mới xuống kiệu còn chưa nói được một câu, đã bị đuổi ra rồi. Việc này tựa hồ quá không có đạo lý rồi. Ngươi phải biết rằng, từ đầu tới đuôi, ta chưa từng làm sai cái gì mà!

Ờ, nghe tựa hồ cũng có chút hữu lý, mới vừa rồi mình và tiểu thư còn chưa biết rõ thị phi, đã đem cỗ kiệu của Lâm công tử vào đây, rốt cuộc thì không thể trách hắn được!

- Tiểu thư…

Ngọc Châu đưa mắt nhìn Từ Chỉ Tình cầu cứu, chẳng biết phải nói như thế nào nữa.

Từ Chỉ Tình cũng biết tiểu nha hoàn Ngọc Châu làm sao là đối thủ của tên Lâm Tam trơn như mỡ này được. Đừng nói là nàng ta, đến cả mình nếu tự thân ra trận, cũng sợ chỉ chống đỡ được vài hiệp đã muốn thua rồi. Thấy ánh mắt Lâm Tam nhìn mình chằm chằm, tim Từ tiểu thư đập nhanh hơn, cúi đầu xuống hừ khẽ một tiếng:

- Ngọc Châu, ngươi hỏi hắn, hắn đến tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không đáp được, ngươi cứ việc đuổi hắn ra ngoài!

Ngọc Châu lè lưỡi, cười hì hì nói:

- Lâm tướng công, công tử nghe rồi đó? Tiểu thư nhà ta hỏi công tử, công tử tới tìm nàng có chuyện gì? Nếu không có việc gì, vậy mời công tử ra khỏi....

Lâm tướng công hít một hơi, mặt đầy vẻ đau khổ:

- Thật sự là thế đạo gian nan, lòng người lạnh nhạt, không ngờ hiện nay, đến cả làm người giao lễ cũng khó khăn đến thế, còn bị người ta hạch hỏi đủ điều. Tiểu muội muội, ngươi nghĩ xem, ta vất vả lắm mới tìm hiểu được sinh nhật một người, lại ngàn gian vạn khó chuẩn bị lễ vật sinh nhật gửi tặng nàng, còn phải lén lút tránh mặt song thân của nàng. Vậy mà còn bị người ta nghi ngờ đủ điều, nếu đổi lại là ngươi, trong lòng ngươi có dễ chịu không?

Quả thật không dễ chịu, Ngọc Châu khẽ gật đầu, Từ Chỉ Tình đỏ mặt đến tận cổ, cúi đầu nhỏ giọng mắng một tiếng:

- Tên bại hoại này, khi dễ người ta, ta tin ngươi mới là lạ. Ngọc Châu, ngươi hỏi hắn, làm sao biết được sinh nhật ta?

Ngọc Châu duyên dáng cười khanh khách quay sang lặp lại:

- Lâm tướng công, tiểu thư nói ngươi là một tên bại hoại, khi dễ người ta. Còn hỏi ngươi, làm sao biết được sinh nhật nàng?

Từ Chỉ Tình khẽ gắt một hơi, sắc mặt đỏ bừng:

- Nha đầu chết dẵm kia, ai bảo ngươi đem lời của ta nói hết ra như vậy?!

Thời đại này, sinh nhật và tuổi của nữ tử là một bí mật không thể nói ra ngoài, chỉ có sau khi cưới xong mới có thể nói về sinh nhật nên đương nhiên Từ tiểu thư muốn hỏi rành mạch. Lâm Vãn Vinh cũng chỉ cách Từ Chỉ Tình vài bước, người này nghe người kia nói rất rõ ràng. Nhưng Từ tiểu thư da mặt quá mỏng nên hết lần này tới lần khác lại thông qua nha hoàn truyền lời, Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm, cười hắc hắc đáp:

- Sinh nhật ấy hả, là ta tới Hộ Bộ tra sổ sách đó. Đúng là đồ gia hỏa, quyển sách này… vừa cao… vừa dày, ta cứ thế mà tra cứu, mất hết ba ngày ba đêm không ngủ mới ra.

Thấy hắn vung hai tay khoa trương minh họa, Ngọc Châu cười không ngừng, Từ Chỉ Tình cũng cố nhịn, tuy biết rõ người này nói láo, nhưng lại không muốn truy cứu. Phụ nữ nào cũng rất trọng thị việc này, luôn luôn muốn có cảm giác được quan tâm chăm sóc.

Thấy tiểu thư đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh, Ngọc Châu nghé vào tai Từ Chỉ Tình, khẽ cười hỏi:

- Tiểu thư, còn muốn đuổi hắn ra ngoài nữa không?

Từ Chỉ Tình a một tiếng, quay đầu đi:

- Đuổi ư… đợi chút nữa hãy đuổi! Ngươi… ngươi hỏi hắn đưa lễ vật này tới rốt cuộc là thứ gì? Sao lại lớn như vậy, không phải muốn để phụ thân và di nương thấy được sẽ cười ta hay sao?

Lâm Vãn Vinh nghe thế thiếu chút nữa phì cười, cũng khó cho Từ tiểu thư, lúc nào cũng phải nhớ tới một người cha như lão Từ. Hắn vỗ vỗ vào con búp bê vải to tổ bố kia, cười đáp:

- Cái này hả, tên là Lâm Tam công tử, là phát minh sáng tạo độc nhất vô nhị của ta. Tiểu thư xem hắn cao lớn như vậy, oai phong như vậy, ai thấy cũng phải yêu, toàn thế giới cũng chỉ có một cái như vậy mà thôi. Ngọc Châu tiểu muội muội, phiền ngươi hỏi Từ tiểu thư một chút, xin hỏi nàng có thích Lâm Tam công tử này hay không?

Ngọc Châu nhìn nhìn vào con búp bê kia, quyến luyến nói:

- Một chú Lâm Tam quá đẹp!! Tiểu thư, người có thích hắn không?!

Hỏi câu này, bảo ta làm sao trả lời được? Mặt Từ tiểu thư đỏ rần, tai nóng bừng, nàng kêu khẽ một tiếng, không dám ngẩng đầu lên, trộm liếc Lâm Tam, chỉ thấy hắn đang đung đưa thân hình, đắc ý nói không nên lời. Từ tiểu thư trong lòng không phục, khẽ hừ một tiếng, ghé tai Ngọc Châu nói thầm vài câu. Ngọc Châu cười khúc khích, quay sang Lâm Tam, che miệng chuyển lời:

- Lâm tướng công, tiểu thư nhà ta nói, nếu che mặt của công tử này đi, chỉ nhìn hình dáng thôi thì nàng cũng rất thích, còn nếu lộ ra chân diện mục, nàng lại rất ghét!

Nghe tiểu nha đầu này nói thế, lại thấy Từ Chỉ Tình ngượng ngùng xinh đẹp, Lâm Vãn Vinh cả người như bay bổng, liếm môi nở nụ cười:

- Thật không? Ta cũng thấy hắn rất đáng ghét đó!

- Khinh bạc!

Nha hoàn và tiểu thư đồng thời thốt, đỏ mặt lên muốn cãi với hắn, nhưng vô luận làm sao cũng không mở miệng được.

- Tiểu thư còn muốn hỏi gì nữa không? Em e là hỏi gì cũng không thắng được tướng công đâu!! Hắn, hắn rất xấu!

Tiểu nha hoàn hơi đỏ mặt, ngữ khí lý nhí, thấp giọng hỏi Từ tiểu thư.

- Hỏi, đương nhiên phải hỏi!

Từ tiểu thư mặt nóng như lửa, trong lòng ngượng ngùng nhưng không cam lòng, cúi đầu dịu dàng nói:

- Không thể để hắn đắc ý như vậy. Ngươi hỏi lại hắn, ta là cái gì của hắn mà hắn muốn đưa lễ vật này cho ta?!

Ngọc Châu gật đầu lia lịa, đúng là tiểu thư thông minh, vấn đề mấu chốt như vậy làm sao mà nàng quên được. Nàng nhìn thẳng vào Lâm Vãn Vinh, mỉm cười nói:

- Lâm tướng công, tiểu thư của ta bảo ta hỏi ngươi, ngươi giao lễ vật lớn thế cho nàng, vậy nàng rốt cuộc là cái gì của ngươi?

Vấn đề này hơi khó khăn, đáp mà quá thâm ảo sợ các nàng nghe không hiểu, đáp mà quá đơn giản lại cho rằng mình không sâu sắc. Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, hắc hắc cười đáp:

- Là chén trà của ta!

Chén trà? Không chỉ Ngọc Châu hồ đồ, đến cả Từ Chỉ Tình cũng không rõ. Nàng trầm ngâm một lúc lâu, vụng trộm đưa mắt cho Ngọc Châu, tiểu nha hoàn này lĩnh ngộ rất nhanh, ngọt ngào cười hỏi:

- Lâm tướng công, ngươi có thể nói dễ hiểu hơn một chút được không, tiểu tỳ nghe không rõ.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, cười ngại ngùng:

- Tiểu muội muội, không nói được đâu, ta là người hướng nội, thường không giỏi biểu đạt cảm tình… Với lại, có vài lời nói với ngươi cũng không thích hợp.

Phì… Từ Chỉ Tình và tiểu nha hoàn đồng thời thở khì một hơi. Ai nói Lâm Tam hướng nội, heo nghe cũng phải cười.

Ngọc Châu ghé tai Từ Chỉ Tình nhẹ giọng:

- Tiểu thư, Lâm tướng công thật sự là một một người rất thú vị, ai theo hắn, cả đời luôn luôn được vui vẻ, niềm vui bất tận.

Từ Chỉ Tình đỏ mặt nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì? Chỉ vui vẻ không mà làm được việc sao? Còn phải có bổn sự chân chính, không chơi bời, biết co biết duỗi, biết làm việc cho dân.

Ngọc Châu ngạc nhiên nhìn nàng, rồi à một tiếng dài, cười khanh khách:

- Em hiểu rồi, tiểu thư, người đưa ra điều kiện này, có phải là tiêu chuẩn chọn lựa chàng rể không?!

Từ Chỉ Tình hai má đỏ như ráng chiều, cười khì một tiếng:

- Nói linh tinh gì thế, cái gì chọn lựa chàng rể, ta thấy tiểu nha đầu ngươi mới là nóng lòng đó.

Ngọc Châu cười duyên nói:

- Nếu không phải tiêu chuẩn chọn rể, vì sao người toàn so với Lâm tướng công thế? Những điều tiểu thư kể ra chẳng phải đều là những sở trường của Lâm tướng công sao? Anh tuấn phong tình, có thể vì dân liều mạng, trên đời này ai có bổn sự có thể so được với Lâm tướng công. Cả tiểu thư lẫn lão gia vẫn khâm phục đó thôi?

Từ tiểu thư khẽ cúi đầu, trầm ngâm không nói. Đúng như lời tiểu nha hoàn, tên Lâm Tam này tuy bề ngoài nhìn thì hì hì hà hà không đứng đắn, nhưng có việc gì hắn làm mà không phải là việc kinh thiên địa, khiếp quỷ thần đâu? Đến cả việc giao quà, cũng đưa ra những thứ mới lạ, làm người ta vừa vui vừa sợ. Nàng ngượng ngùng cười, ôn nhu bảo:

- Người này có chút thủ đoạn, ngươi đến gặp hắn hỏi cho rõ ràng, tại sao ta lại là chén trà của hắn? Xem ra câu này có hơi dung tục!

Thấy hai chủ tớ các nàng thì thầm, thanh âm giảm xuống cực thấp, Lâm Vãn Vinh vểnh tai lên rất cao nhưng chẳng nghe được một chữ nào cả. Hắn đang muốn đến gần vài bước nghe lén, đã thấy Ngọc Châu ngước lên cười nói:

- Lâm tướng công, tiểu thư ta bảo, chỉ cần tướng công giải thích rõ ràng điển cố về chén trà, nàng sẽ không đuổi tướng công ra khỏi phòng.

- Nhất định phải giải thích sao?!

Lâm Vãn Vinh hỏi lại, vẻ khó khăn, thấy vẻ mặt tiểu nha hoàn đầy khẳng định, thấy ánh mắt ngượng ngùng bẽn lẽn của Từ tiểu thư, hắn hít một hơi, khẽ lắc đầu:

- Ngọc Châu muội muội, xin ngươi rót cho ta một ly trà!

Không đợi tiểu thư phân phó, Ngọc Châu đã sảng khoái làm ngay, đem một chén trà nóng đến trước mặt hắn, để hắn hớp một ngụm trà, rồi mới dịu dàng hỏi:

- Lâm tướng công, tướng công nói nhanh lên, vì sao muốn tiểu thư làm chén trà của người!

Lâm Vãn Vinh cười vẻ cao thâm, thở dài nói:

-… như vậy mới có thể giữ nàng ở lòng bàn tay của ta!

- Ủa!

Hai nữ tử đồng thời đỏ bừng mặt, Lâm Tam này đúng là mặt dày, lời dung tục như vậy mà cũng có thể nói ra được. Ngọc Châu đỏ mặt cười nói:

- Tiểu thư, Lâm tướng công, hãy để các vị tự mình nói ra mấy lời này, tỳ nữ truyền lời xem ra không thích hợp, khách khách…

Tiểu nha hoàn quay người, õng ẹo đi ra, Từ tiểu thư kêu theo vài tiếng, nhưng nàng không hề quay đầu lại. Trong phòng chỉ còn lại có Từ tiểu thư và Lâm Vãn Vinh, cực kỳ an tĩnh.

Thấy hắn mỉm cười nhìn mình nhưng lại không nói lời nào, Từ Chỉ Tình trong lòng thấp thỏm, màu đỏ đã lan xuống cổ, bặm miệng, sẵng giọng hỏi:

- Ngươi… ngươi nhìn cái gì?

Lâm Vãn Vinh đến gần vài bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, nghiêm túc hỏi:

- Từ tiểu thư, hôm nay là sinh nhật lần thứ mấy của nàng?

Từ Chỉ Tình nghe vậy thần sắc buồn bã, nàng chưa lấy chồng thì hôn phu đã chết, thủ tiết nhiều năm, tuổi thanh xuân đang trôi qua, thiều hoa hư độ (mùa xuân đang dần tàn), ở kinh đô không ai không biết, không ai không hiểu, Lâm Vãn Vinh vừa hỏi câu này chính là chạm vào chỗ yếu hại của nàng. Nàng rưng rưng cúi đầu, hận hận quay đi:

- Ngươi, nếu ngươi khinh ta thì cứ nói ra, ta không cần tên bại hoại nhà ngươi thương cảm!

Lâm Vãn Vinh làm như chưa nghe nàng nói gì, nhìn thẳng vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng, cảm thán một tiếng:

- Ái chà! Nhìn nàng kiều diễm này như hoa thế này, còn đẹp hơn cả hải đường ba phần, sang năm nàng sẽ mười chín tuổi, ta phải tặng nàng vật gì đây? Nhức đầu quá!

- Ngươi... thấy ghét!

Từ Chỉ Tình vừa tức vừa vui, lập tức mỉm cười, hiểu tên bại hoại cố ý dùng một cách khác để tán tụng mình thanh xuân xinh đẹp, nhưng lại hại nàng buồn bã thương tâm một trận.

Từ tiểu thư vốn là đại mỹ nữ danh tiếng thiên hạ, vẻ e ấp ngượng ngùng của nàng như một đóa hải đường hé nở, kiều diễm vô song. Lâm Vãn Vinh giữ chặt ngọc thủ run rẩy của nàng, nhỏ nhẹ nói:

- Từ tiểu thư, chúng ta đừng gây khó nhau nữa. Chúng ta đối đãi nhau cứ giống như khi cùng ở chung tại Sơn Đông chẳng phải là tốt hơn sao?!

Từ Chỉ Tình thở nhẹ một hơi, nàng là trí nữ nổi tiếng thiên hạ, cũng không đỡ được sự tấn công bằng những viên đạn bọc đường của hắn, hai má đỏ bừng, đôi tay phản kháng rút lại, sẵng giọng:

- Tên bại hoại này, công phu ngoài miệng của ngươi lợi hại, cũng không biết ngươi đã lừa được bao nhiêu nữ tử đàng hoàng rồi, ta không tin ngươi… Khi ở Sơn Đông có gì là tốt chứ, ngươi vẫn cứ khi dễ ta!

Ta đâu chỉ có công phu ngoài miệng lợi hại, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, giữ chặt tay nàng, chẳng biết xấu hổ nói tiếp:

- Từ tiểu thư, đó là nàng không biết thôi, ta đâu có khi dễ nữ tử bình thường chứ, cũng chỉ có nàng…

Nhìn tên chẳng biết liêm sỉ này, Từ tiểu thư hận không được đập vào đầu hắn vài cái, thử giơ tay lên một hồi, nhưng lại không hạ xuống được, chỉ biết hừ lạnh một tiếng:

- Nói dễ nghe một chút đi. Nhà ngươi có vợ dữ, những lời như thế này ngươi cũng dám nói sao? Lỡ vợ ngươi nghe được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.