Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 18




Chuyển ngữ: Mic

Trải qua mấy ngày yên ắng, vết thương của Song Cửu đã xác định không đáng ngại, An Bình mới xử lý chuyện của Tiêu Tĩnh—tạm giữ ở kinh thành, thu lại binh phù, cấm túc trong phủ, không được tiếp xúc với người ngoài.

Tin tức truyền ra, triều đình xôn xao. Giám quốc của chúng ta quả thật yêu thương thị vệ không chút keo kiệt nha.

Tiêu Nghĩa Đức và Triệu Vương hôm đó liền cùng nhau vào cung thỉnh cầu, nhưng vừa tới cửa Ngự thư phòng đã nghe một tràng choang choang choang choang tiếng đồ vật bị đập vỡ, kế đó Viên Hỉ lảo đà lảo đảo lao ra, nét mặt hoảng sợ quỳ ở thềm cửa: “Điện hạ, nô tài đáng chết, Ngài bớt giận đi, gần đây cứ luôn tức giận như vậy, không tốt cho cơ thể đâu.”

Tiêu Nghĩa Đức và Tiêu Linh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều run lên, cuối cùng quyết định vẫn là tạm thời tránh mũi nhọn thì tốt hơn, lại liền cùng nhau rời đi.==

Viên Hỉ liếc mắt theo bóng hai người, lúc này mới bắt đầu bò dậy, phủi phủi y phục bước vào điện: “Điện hạ,  màn diễn vừa rồi của nô tài thế nào?”

An Bình ngồi sau án thư yên yên tĩnh tĩnh phê tấu chương, làm như không thấy đống mảnh vỡ đầy trên đất trước mặt, đầu cũng không hề ngước, nói: “Ngoại trừ lúc đập đồ hơi ồn một chút, những cái khác đều rất tốt, bổn cung sau này sẽ có trọng thưởng.”

“Tạ điện hạ.” Viên Hỉ vui rạo rực thu dọn đống hỗn độn đầy đất.

Không lâu sau, An Bình phê xong tấu chương cuối cùng, bưng trà lên hớp một ngụm tỉnh táo tinh thần, nói với Viên Hỉ: “Chuẩn bị một chút, từ cửa hông xuất cung, tới Thục vương phủ một chuyến.”

Viên Hỉ lo lắng nói: “Song Cửu còn đang điều dưỡng, điện hạ tạm thời đừng xuất cung đi.”

“Không sao,” An Bình phất phất tay, đứng dậy bước ra ngoài: “Tới bên ngoài sẽ có người đi trước bảo vệ.”

Trong Thục vương phủ, Tiêu Tĩnh đang bực bội ngồi trong sảnh, không bao lâu liền thấy một người hầu hấp ta hấp tấp chạy vào bẩm báo Triệu vương tới rồi.

Hắn hơi ngạc nhiên, An Bình rõ ràng đã ra lệnh cấm hắn không được tiếp xúc với người ngoài, Tiêu Linh sao lại tới?

Còn chưa nghĩ xong thì Tiêu Linh đã nhanh chân chạy vào, sau khi trái phải nhìn hắn thì bảo người hầu đóng cửa lại, lúc này mới lại gần hắn nói: “Chuyện binh phù, bổn vương đã biết rồi, An Bình điện hạ lần này làm có hơi quá.”

“Hừ, đừng nhắc tới nữa.” Tiêu Tĩnh tức giận ngồi xuống: “Nếu như thật sự chỉ làm bị thương tên thị vệ kia thì cũng thôi đi, lại còn khăng khăng liên quan tới chuyện con a đầu đó gặp hành thích lúc trước, bây giờ nó đã cho rằng bổn vương đối với nó có địch ý, liền một mực chắc chắn thích khách là do bổn vương sai khiến, bằng không sao có thể lấy công phu sư tử ngoạm muốn binh phù?”

“Nhưng mà như vậy,” Tiêu Linh nhíu mày: “Thế này thì có gì tốt chứ?”

“Trừ phi tìm ra kẻ chủ mưu sau màn thực sự, bằng không binh phù nhất định sẽ không giữ được.” Tiêu Tĩnh càng nghĩ càng tức, sắc mặt cũng trở nên xanh mét.

“Aizzzzzzz, hôm đó cũng là ngươi sơ ý quá, vốn đã là người khó chơi rồi, ngươi còn kèn cựa với con bé nữa.”

“Bổn vương vốn chỉ uống nhiều hơn mấy chung, lại bị giận quá hồ đồ……….”

Lời nói chợt bị ngắt ngang, người hầu cách cánh cửa ở bên ngoài bẩm báo, giọng đầy cảnh giác: “Vương gia, có khách đến.”

Hai người đều ngẩn ra, Tiêu Linh gật gật đầu với hắn, vội vàng chạy tới sau bức bình phong bên cạnh. Ngay sau đó, có người đẩy cửa đi vào, vận nam trang màu trắng, tay cầm quạt, gương mặt nhã nhặn.

“Hừ, bổn vương tưởng là vị khách quý nào, thì ra là Duệ công tử à.”

An Bình không chút để ý ngữ khí trào phúng của hắn: “Đúng ha, hiện giờ hoàng thúc bị cấm túc trong phủ, ngoại trừ bổn cung, lẽ nào còn có thể có người tới bái phỏng?”

Tiêu Tĩnh bị nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng.

“Bỏ đi, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, hôm nay bổn cung tới đây, chỉ vì một chuyện.”An Bình không chút khách khí đi tới ghế trên ngồi xuống, gấp quạt lại, ý cười dạt dào: “Xin hoàng thúc hãy giao binh phù ra đi.”

“Cái gì?” Tiêu Tĩnh nổi giận: “Chân trước nói phải giao binh phù, chân sau đã tự mình tới đòi, nhưng lại không có thủ dụ của bệ hạ, điện hạ cho rằng đây là mua đồ à?”

An Bình chống má ngẫm nghĩ một lúc, nét mặt thành khẩn nói: “Nếu không, Người ra giá đi?”

“…………………..”orz

“Được rồi, hoàng thúc, Người cũng biết hoàn cảnh hiện giờ của mình, không muốn gánh tội sát hại Giám quốc thì sớm giao binh phù ra nhanh chút đi.”

“Điện hạ đây là đang uy hiếp bổn vương?”

“Không dám, mà uy hiếp gì chứ, phải nói là thương lượng, việc xấu trong nhà không đồn ra ngoài, bổn cung cũng không muốn đem chuyện này làm ầm lên.”

Tiêu Tĩnh híp mắt: “Điện hạ đúng là bám dai như đỉa.”

An Bình khẽ mỉm cười, mở quạt nhẹ nhàng phe phẩy: “Người xưa có dạy: chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy.”

“……………………..”

Hai người giằng co hồi lâu, Tiêu Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn từ trong ngực lấy ra binh phù trước giờ không rời, ngữ khí khó chịu: “Tạm thời giao cho điện hạ bảo quản mà thôi, đợi bổn vương chứng minh mình vô tội, vẫn xin điện hạ vật về cố chủ1.”

1 Nguyên văn: Hoàn bích quy Triệu.  thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ

An Bình đứng dậy, bước tới trước, không chút khách khí cầm lấy binh phù rồi liền hướng bên ngoài mà đi: “Hoàng thúc xin cứ tự nhiên, bổn cung chờ.”

Tiêu Tĩnh tức giận vô cùng, vung tay lên, chén trà trên bàn liền rơi xuống đất, kế đó những đồ vật khác trong lửa giận của hắn cũng cùng chung số phận.

An Bình bước đi trong tràng âm thanh chói tai ấy, đầu cũng không thèm ngoảnh lại leo lên xe ngựa, cười nói với Viên Hỉ: “Học hỏi đi, xem thử Thục vương nhà người ta đập đồ thế nào!”

“……………….”

Mãi đến lúc không còn món nào có thể đập được, Tiêu Linh mới từ sau bình phong bước ra, nét mặt cũng ấm ức khó chịu, như thể đã nhẫn nhịn đến cực điểm: “Điện hạ sao có thể bức tới nước này chứ, Thục vương tạm thời nhịn đi, chuyện này bổn vương nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”

Tiêu Tĩnh cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh, gương mặt lộ vẻ cảm kích: “Vậy xin cảm tạ Triệu vương trước.” Hắn nhìn trái nhìn phải, vẫy vẫy tay với Triệu vương: “Triệu vương xin hãy theo bổn vương tới thiên sảnh nói chuyện riêng chút, bổn vương mới mời về một vị trợ thủ, hẳn là đã đến rồi.”

Tiêu Linh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, gật đầu, theo hắn ra cửa đi về phía tiền sảnh, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Thiếu phó Lưu Tự ngồi bên bàn, lúc này mới hiểu rõ.

Trông thấy nhị vị Vương gia đi vào, Lưu Tự vội đứng dậy hành lễ, nhưng đã bị Tiêu Tĩnh bước lên trước giữ lấy cánh tay: “Bây giờ chuyện đã thế này, để ngươi đường đường là một Thiếu phó lại đi cửa sau mà vào, bổn vương thực sự hổ thẹn.”

Lưu Tự cười nói: “Vương gia đừng để ý, Khánh Chi và Vương gia quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, há có thể bận tâm mấy chuyện này.”

“Nói rất đúng.” Tiêu Tĩnh lúc này mới giãn nét mặt, nở nụ cười: “Hôm nay mời ngươi tới đây cũng là dựa vào giao tình giữa hai chúng ta.” Hắn nhấc tay gác lên vai Lưu Tự, trong mắt chợt phủ một tầng thâm ý: “Khánh Chi đồng ý giúp bổn vương chứ?”

Lưu Tự gật đầu: “Đương nhiên.”

Tiêu Tĩnh lúc này mới quay đầu nhìn Tiêu Linh, lớn tiếng cười: “Có nhị vị tương trợ, bổn vương nhất định sẽ giải tỏa được hiềm nghi.”

Rời khỏi phủ Thục vương, An Bình cũng không gấp rút hồi cung, mà lại thong thả đi về phía cổng thành.

Viên Hỉ cải trang mã phu ngồi bên ngoài xe nhớ tới vụ hành thích trước đó không lâu, trong lòng rất căng thẳng, nỗ lực khuyên nàng: “Công tử, chúng ta vẫn là quay về đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, nô tài có chết vạn lần cũng khó mà đền tội a.”

An Bình ngồi trong xe ung dung phe phẩy quạt, nét mặt thản nhiên.

Băng qua phố xá sầm uất, càng đi càng vắng, lúc sắp tới cổng thành thì chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vội vã gấp rút. Viên Hỉ trong lòng kinh hãi, vội quay đầu nhìn, nhưng thấy hai tướng lĩnh trẻ tuổi người mặc khôi giáp cưỡi trên lưng ngựa, chạy băng băng đến trước mặt, kế đó liền ghìm cương, im lặng chắp tay hành lễ, rõ ràng là không muốn để lộ thân phận của An Bình.

An Bình vén màn xe liếc nhìn bên ngoài, khẽ cười, dùng quạt gõ đầu Viên Hỉ một cái: “Đã nói với ngươi tự có người tới bảo vệ, giờ thì an tâm chưa?”

Viên Hỉ xấu hổ cười cười, lại nhìn hai tướng lĩnh trẻ tuổi trước mặt, phát hiện trông rất quen mắt, tỷ mỉ nhìn kỹ một phen, lúc này mới nhận ra là nhị vị công tử nhà Tần thượng thư và Tiêu ngự sử.

“Khác Miễn, Cẩm Phong, tới đây nói chuyện đi.” An Bình gật đầu với hai người, lại lấy quạt cốc Viên Hỉ một cái, người kia lập tức hiểu ý, hết sức chăm chú đảo mắt nhìn ra chung quanh, cả người tỏa ra khí tức ‘người lạ chớ tới gần’. = =

Có điều mới hơn nửa năm nhưng Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch đã thay đổi rõ rệt. Thịt thừa trên người Tần Tôn không thấy đâu, toàn thân toát ra vẻ uy vũ, cuối cùng đã tìm thấy được phong thái năm nào. Tiêu Thanh Dịch cũng không còn vẻ băn khoăn do dự lúc chạy tới trước mặt An Bình quỳ gối khóc lóc nữa, trái lại thực sự kiên cường, hẳn là đã có kết quả tốt.

Huấn luyện trong quân sớm đã tạo thành thoái quen tốt cho hai người, sau khi một trước một sau lên xe ngựa, thái độ rất kính cẩn, không nói nhiều tới nửa câu, sau khi thấy An Bình đưa tay ra hiệu mới lần lượt ngồi xuống bên cạnh.

“Đã lâu không gặp, hai người nói thử tình hình xem.”

Tần Tôn hành lễ nói trước: “Khác Miễn không có gì hay để nói, tự hỏi không phụ sự cất nhắc của điện hạ.”

An Bình hài lòng gật đầu, quay qua nhìn Tiêu Thanh Dịch, người kia bất giác mặt hơi đỏ lên, ho khan một tiếng: “Cẩm Phong hiện thời cũng không dao động nữa rồi, xin điện hạ an tâm.”

“Như vậy rất tốt, bổn cung biết sẽ không nhìn nhầm người.”

Tần Tôn nói: “Không biết điện hạ hôm nay bất ngờ triệu chúng thần đến là vì việc gì.”

An Bình ‘phạch’ một tiếng xòe quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, tư thái mặc dù ung dung nhưng thần sắc giữa gian mày lại thập phần nghiêm túc: “Với sự từng trải trong quân ngũ của hai người, chuyện này vốn không nên nhắc tới lúc này, nhưng thời cơ đã tới, cũng không thể không nắm bắt.” Ngừng một chút, nàng đột nhiên nở nụ cười: “Có điều đối với hai người mà nói, cũng coi như là một khảo nghiệm.”

Tiêu Thanh Dịch dằn lòng không được, nói: “Dám hỏi điện hạ, rốt cuộc là chuyện gì?”

An Bình cười cười, tiếp tục nói: “Bổn cung đã sắp xếp trong doanh rồi, Khác Miễn sau khi trở lại quân doanh sẽ đến chỗ Triệu lão tướng quân thống lĩnh năm ngàn binh, huấn luyện cho tốt, không được phép có nửa phần lười biếng.”

Tần Tốn sửng sốt: “Năm ngàn binh sĩ này điện hạ dự định làm gì?”

“Bổn cung đã nói với Triệu lão tướng quân là muốn dùng làm cấm vệ quân.”

“Cấm vệ quân?” Tần Tôn buồn bực, Cấm vệ quân không thiếu người nha? Nhưng đến khi hắn nhìn thấy ánh mắt An Bình thì lập tức hiểu ra, vội vàng hành lễ tuân mệnh: “Thuộc hạ lắm lời rồi, cẩn tuân chỉ ý của điện hạ.”

An Bình ừ một tiếng, lại quay qua nói với Tiêu Thanh Dịch: “Về phần Cẩm Phong, năm ngàn binh sĩ Thục vương dẫn tới ở bên ngoài thành giao cho ngươi huấn luyện.”

Tiêu Thanh Dịch kinh ngạc: “Binh mã của Thục vương……..thuộc hạ có thể tiếp quản?”

An Bình từ trong tay áo lấy ra binh phù đưa cho hắn: “Binh tướng sa trường, chỉ biết binh phù, đây là ta chiếu theo lệ, ngươi cứ an tâm mà làm.”

Tiêu Thanh Dịch khẩn trương nhận lấy, vẫn còn kinh ngạc không thôi.

An Bình gấp quạt, nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi đã là người quen cũ của bổn cung, đồng thời cũng là do bổn cung một tay cất nhắc, đây là chuyện cơ mật, sở dĩ giao cho các ngươi, cũng không phải là vì những nguyên nhân này. Bổn cung tin tưởng năng lực của các ngươi, nếu không chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, các ngươi ngồi ở nơi đây sẽ không phải dáng vẻ như thế này.”

Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch nghe thấy lập tức nét mặt tràn đầy nghiêm nghị, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác kiêu ngạo cùng kích động.

“Nhưng hai ngươi cũng phải hiểu rõ phân lượng của mình, binh mã hai bên cũng không phải người chân ướt chân ráo mới vào quân doanh, nếu muốn phục chúng, các ngươi e rằng cần phải bỏ ra càng nhiều công sức so với bình thường.” Đầu mày An Bình khẽ nhíu, cười cười: “Đương nhiên, nếu như các ngươi dự định buông tay, bổn cung cũng có thể tìm người khác, không cần miễn cưỡng.”

Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch đưa mắt nhìn nhau, cùng đưa tay hành lễ: “Nhất định không phụ kỳ vọng của điện hạ.”

An Bình gật đầu, nhàn nhã mở quạt, đây chỉ xem như vừa mới bắt đầu…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.