Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 28




Viên Điềm che kín mít, trốn đông trốn tây mà đi tới quán cà phê Mộ Minh.

Ở trong một góc cửa hàng, cô ta tìm được người đàn ông kia.

Người đàn ông mang theo kính râm, hắn ta quay đầu, rất là không kiên nhẫn nhìn về phía người phụ nữ tìm tới mình.

“Không phải đã nói không gặp nhau nữa sao?”
Viên Điềm giọng căm hận nói: “Tôi nói cho anh biết, trên tay tôi có chứng cứ.

Anh không giúp tôi, chúng ta cứ chờ chết chung đi!”
Người đàn ông cười lạnh: “Lúc trước đã nói rõ ràng, 6000 vạn đều cho cô, 3 năm, cô muốn cắn ngược lại tôi sao?”
Viên Điềm chỉ vào di động: “Video giám sát trên mạng là như thế nào? Chẳng lẽ không phải tại anh sao?!”
Nam nhân chột dạ mà dời đi tầm mắt, nhưng như cũ không thừa nhận: “Không liên quan đến tôi, tôi không biết.”
Viên Điềm tức đến cười: “Không liên quan đến anh, ai tin?”
Người đàn ông cũng bắt đầu tức giận: “Vậy lịch sử tin nhắn của cô chẳng lẽ thật sự chỉ là dùng để uy hiếp Khương Lam hả? Cái đó không phải cô lưu trữ đề phòng tôi sao!”
Viên Điềm: “Dùng cái lịch sử tin nhắn kia bóc trần anh đối với tôi có lợi gì, đả thương địch 1000, tự tổn hại 800!”
Người đàn ông lắc đầu, cười lạnh: “Trên thế giới này, đồ ngu ngốc đả thương địch 1000, tự tổn hại 800 nhiều.

Biết đâu cô là một trong số đó!”
Viên Điềm càng nghĩ càng giận, cô ta chất vấn người đối diện: “Cái lịch sử tin nhắn đó trừ việc có thể chứng minh tôi không có mang thai, còn có ích lợi gì chứ anh nói đi!!!”
Nam nhân gỡ xuống kính râm, ánh mắt sắc bén gần như muốn đâm thủng Viên Điềm: “Chỉ cần có thể chứng minh cô không có mang thai, liền có biện pháp giúp Khương Lam tẩy trắng, tôi cùng lão tổng cho cô 6000 vạn hại hắn là vì cái gì? Chẳng lẽ chính là vì bôi nhọ hắn, rồi lại tẩy trắng hắn? Cầm 6000 vạn như ném đá trên sông chơi sao?! Cô không ngu, chúng tôi cũng không ngu.”
Đúng vậy, bọn họ đều để lại nhược điểm của đối phương.

Người đàn ông cũng mặc kệ lý do công ty làm như vậy, dù sao có thể đem Khương Lam ném xuống bùn lầy, hắn ta rất vui.

Cho nên, lịch sử tin nhắn của Viên Điềm là chứng cứ có thể giúp Khương Lam tẩy trắng, cái này sẽ làm người đàn ông đối diện thất bại trong gang tấc, chỉ điểm này thôi cũng đủ làm hắn ta nổi trận lôi đình.

Đương nhiên, người đàn ông cũng giữ lại chứng cứ chứng minh Viên Điềm căn bản không có bị đánh, cái này là vì phòng ngừa Viên Điềm phản bội.

Chứng cứ bọn họ lưu lại, đều sẽ đả thương mình, cho nên vẫn luôn bảo tồn thật tốt.

Đến khi, có người hack máy tính của họ, trộm đi mấy thứ này.

Hai người trừng mắt nhìn đối phương, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.

Trong không khí khẩn trương này, đột nhiên truyền đến một âm thanh máy móc: “Đúng là đồ ngu ngốc, loại vật thế này sớm nên tiêu hủy.”
Nghe được thanh âm, người đàn ông hoảng sợ mà nhìn về phía Viên Điềm: “Cô hãm hại tôi?!”
Cô ta cũng hoảng sợ mà kêu: “Tôi không có!!!”
“Cô ta đúng là không có, tôi đây chỉ là hack điện thoại mấy người nhìn địa điểm cùng thời gian 2 người hẹn nhau mà thôi.” Máy móc thật khách khí mà giúp Viên Điềm giải vây, nhưng trong thanh âm mang theo trêu chọc.

Người đàn ông cúi đầu đi tìm nơi phát ra tiếng, thật mau liền ở dưới góc bàn tìm được một cái loa mini.

Hắn ta run rẩy nhìn cái loa này, từ bên trong truyền đến một tiếng cười nhẹ, tuy rằng trải qua máy móc che dấu, lại khó nén khí phách: “Vừa rồi tôi quên nói với các người, cuộc đối thoại vừa nãy đã được tôi chuyển phát sóng trực tiếp, không biết trên mạng nghe có vui vẻ không ta~”
Người đàn ông lập tức hoảng sợ lại cuống quít mà trừng lớn hai mắt, cái loa kia phảng phất thấy chưa đủ, lại thêm một câu: “Nhưng không sao, có câu người không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.

Nghĩ đến các người cũng không có gì phải sợ, đúng không Phạm ảnh đế?”
Không sai, người đàn ông đúng là Phạm Thư Sâm, đàn anh của Khương Lam.

Hắn ta nổi tiếng sớm hơn Khương Lam, nhưng chưa đến một tháng, Khương Lam nổi tiếng hút hết fans của mọi người.

Thế quả thực thế không thể đỡ, rất nhiều tài nguyên tự nhiên nghiêng về phía Khương Lam.

Khương Lam một mình chắn đường bao nhiêu người, chỉ có đám người năm đó bị hắn đè ép qua mới biết.

Nhớ tới chuyện cũ, Phạm Thư Sâm vừa sợ vừa hận, chèn ép Khương Lam lại không phải chỉ có hắn ta, rõ ràng là chuyện một bức tường nát mọi người đẩy.

Cả người Phạm Thư Sâm ta đều run rẩy, sau khi Khương Lam đổ xuống, hắn ta cầm được tài nguyên như Khương Lam hồi đó, năm trước mới tiến vào vòng điện ảnh, bước lên ngôi vị ảnh đế.

Tất cả đều rất tốt, rõ ràng vốn dĩ đang rất tốt đẹp...!
Nhưng mà hiện trường phát sóng trực tiếp thật sao? Hắn ta hoảng sợ mà vân vê ngón tay.

Nỗi sợ hãi thật nhanh được chứng thực, điện thoại của Phạm Thư Sâm truyền đến tin nhắn của người đại diện, chỉ có ba chữ: cút về đây.

Hắn ta cũng không dám nhiều lời, đứng dậy đeo kính râm, đẩy ra người phục vụ rồi thất tha thất thểu chạy đi.

Viên Điềm cũng khiếp sợ mà nhìn mini loa nhỏ bằng đầu ngón tay trên bàn, cô ta hoảng sợ muốn xin tha.

Nhưng Viên Điềm biết điều đó cũng vô dụng nếu đoạn đối thoại của cô ta với Phạm Thư Sâm thật sự truyền lên mạng.

Viên Điềm quả thực không dám nghĩ tiếp.

Lúc này, loa lại truyền ra thanh âm: “Đúng rồi, Viên tiểu thư, 10 phút trước Khương Lam tiên sinh vừa mới tìm thấy người đánh cô 3 năm trước, còn lấy được một đoạn video theo dõi khá thú vị.

Ngày đó cô cầm túi đồ của hắn ra cửa, đã bị một người đánh.

Người kia nhìn có chút giống Phạm ảnh đế nha.”
Lại có tiếng cười khẽ: “Đáng tiếc, nếu lúc trước các người không có bảo tồn bất kì chứng cứ gì, lúc ấy tiêu hủy hết mấy thứ này, hiện tại chỉ sợ thật sự không có người có thể chứng minh Khương Lam trong sạch đâu~!”
“Nhưng mà” thanh âm kia dừng một chút, việc này cũng đủ doạ Viên Điềm choáng váng - “Làm việc ác luôn phải trả giá lớn, à, đã quên nói cho cô, Khương Lam hình như muốn khởi tố cô cùng Phạm Thư Sâm.

Vị lão tổng sau lưng Phạm tiên sinh còn ngồi vững được sao? Hơn nữa, đoạn video hiện trường phát sóng trực tiếp này, các người xem, có phải chứng cứ vô cùng xác thực không?”
Đồng tử Viên Điềm co rụt lại, chỉ cảm thấy hô hấp đều khó khăn, ngực đau từng đợt ập đến.

Bỗng có một đoạn âm Chi chi chi phát ra, mini loa đột nhiên toát ra một luồng khói trắng, loa tự động tiêu hủy ở trước mặt cô ta.

Viên Điềm ngây ngốc nhìn cái loa bốc khói, cho đến khi mini loa biến thành một đống sắt vụn, cô ta thét chói tai: "A a a a a!"
Một ngày kia, là ngày thu cuối cùng của «Bảo bối của nhà ta 3», mọi người đang ở trên mạng thảo luận tập sắp chiếu trong hôm nay.

Đột nhiên bọn họ phát hiện bên dưới góc phải màn hình máy tính xuất hiện ra một cái cửa sổ, tên Viên Điềm cùng Phạm Thư Sâm chuyện chưa được tiết lộ.

Đề mục này tên có bao nhiêu kinh hãi a, phía dưới còn có dòng chữ đỏ biểu thị hiện trường phát sóng trực tiếp.

Xuất phát từ Phạm Thư Sâm danh khí, cùng Viên Điềm “danh khí”, không ít người tò mò nhấn mở.

Vừa tiến vào giao diện, bọn họ liền nghe được giọng nói không kiên nhẫn của Phạm Thư Sâm.

[ Không phải đã nói không gặp nhau nữa sao?
Lúc trước đã nói rõ ràng, 6000 vạn đều cho cô, 3 năm, cô muốn cắn ngược lại tôi sao?
Tôi cùng lão tổng cho cô 6000 vạn hại hắn là vì cái gì? ]
Nhiều fans của Phạm Thư Sâm tức giận tiến vào, muốn nhìn một chút ai dám lấy thần tượng của mình lăng xê.

Nhưng bọn họ lúc này, ngây ra như phỗng.

Mà sau khi hiện trường phát sóng trực tiếp kết thúc, có nhiều dân mạng đều không tin chuyện này.

Nhưng không đến 2 phút, Khương Lam đột nhiên ở Weibo Phạm Thư Sâm cùng Viên Điềm, tỏ ý muốn 2 người chờ đơn khởi tố.

Rõ ràng rành mạch treo ở nơi đó, các fan không khỏi hoài nghi, huống chi giọng của Phạm Thư Sâm không có khả năng đám fans của hắn ta nghe không ra.

Nháy mắt, trên mạng âm thanh thảo phạt Phạm Thư Sâm một cái lại một cái.

- ----- Đm! Phạm Thư Sâm, mẹ nó mẹ nó mẹ nó, bà đây lúc trước thoát fans Khương Lam chuyển qua đu anh, kết quả là anh làm hại Khương Lam.

–– Ô ô ô ô ô, Thư Sâm anh mau ra đây đáp lại, em không tin mấy người đó, em tin anh.

Chỉ cần nói anh không có làm, em liền tin.

–––– Mấy người mắng Phạm Thư Sâm đi tìm chết, Phạm Thư Sâm còn không có đáp lại đâu, ai biết có phải hay không hãm hại a?
––– Chậc, có phải Khương Lam muốn dẫm lên hắn thượng vị hay không a?
––––––– Lầu trên đừng có xàm ch*, Lam Lam nhà chúng tôi hiện tại còn cần dẫm người khác sao? Đừng tưởng rằng Khương gia không ai!
––– Khương Lam chính là bị người hãm hại, đời này dù ngã xuống đáy cốc, cũng sẽ không lựa chọn hãm hại người khác.

–– Đúng vậy, Phạm Thư Sâm này quả thực chính là bằng chứng rành rành rồi, chỉ có fan não tàn mới đi tẩy trắng.

––––– Ai lại kéo Lam Lam nhà bà xuống nước, bà đây đánh chết các người!!!
Trên mạng mỗi ngày sự tình thiên biến vạn hóa nhiều như vậy, đây chỉ là một đóa hoa đặc biệt lại có ảnh hưởng lớn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biến mất trong biển Internet.

Nhưng không thể không nói, ở trên mạng, ở giới giải trí, ở thế giới này, Khương Lam, Viên Điềm, Phạm Thư Sâm đều vì chuyện đó để lại một dấu ấn sâu đậm.

Về cuộc chiến tranh của bọn họ, chỉ vừa mới mở màn.

Ở một góc khác, Thu Lan Huyên mang theo Liễu Nhiên chạy tới sân bay, bà kéo hành lý đi gửi vận chuyển, thuận tiện đem vé máy bay đều lấy.

Thời điểm chờ máy bay, Thu Lan Huyên đột nhiên cùng Liễu Nhiên nói: “Bà Dương dọn đi rồi.”
Liễu Nhiên từ khi đến thành phố, bà Dương cách vách đối với nàng cực kì tốt.

Hằng ngày mua cho Liễu Nhiên đồ ăn vặt, mang nàng đi chơi, còn không ngừng đưa sữa chua, quả thực có thể nói còn thương nàng hơn bà nội ruột.

Bởi vậy, Thu Lan Huyên có chút lo lắng Liễu Nhiên sẽ không tiếp nhận được.

Nhưng nghe xong chuyện này Liễu Nhiên chỉ là trầm mặc, cũng không có biểu hiện ra là vui vẻ hay không vui.

Thu Lan Huyên liền lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, con không sao chứ?”
Liễu Nhiên lắc đầu nói: “Con không sao, bà ấy vẫn luôn nói là rất nhớ con trai, hiện tại, ước muốn của bà trở thành sự thật, là chuyện tốt.”
Thu Lan Huyên liền gật gật đầu, bà khẽ hôn đầu Liễu Nhiên: “Con có thể nghĩ như vậy thật là tốt.”
Liễu Nhiên đương nhiên sẽ không luyến tiếc, nàng đến từ 2000 năm sau, là một người phụ nữ vô cảm có trái tim sắt đá.

Có lẽ sẽ chỉ ở một ngày xa xôi nào đó, nhớ tới người bà từng cho mình sữa chua.

Chỉ có thể nhớ như vậy một chút đi...!
Thương cảm chỉ trong chớp mắt, Thu Lan Huyên cùng Liễu Nhiên đợi nửa giờ rốt cuộc bắt đầu chuẩn bị đăng ký.

Liễu Nhiên không nghĩ tới chính là, đăng ký xong sẽ nhìn thấy cái người bị đá ra khỏi nhà - Kha Viêm.

Lúc ấy, vị thiếu gia này được một tiếp viên hàng không mỹ lệ dẫn vào.

Cậu chỉ cõng một cái cặp sách bẹp bẹp, trong tay cầm theo máy tính.

Vẻ mặt lạnh nhạt lại cao ngạo nhìn thoáng qua chung quanh, có chút không tình nguyện mà ngồi xuống vị trí bên một cửa sổ.

Mà Liễu Nhiên cùng Thu Lan Huyên chính vừa lúc liền ở cùng một vị trí ( bên cạnh), bởi vậy, nàng thấy được hết bộ dáng thiếu đánh của Kha Viêm.

Liễu Nhiên liền cùng 437 nói: “Cái nhiệm vụ gọi là cứu vớt Kha Viêm, ta đánh hắn thì có tính là công kích không?”
437: “Ngài tại sao muốn đánh hắn?”
Liễu Nhiên lạnh nhạt mà nói: “Ta có dự cảm, hắn nhìn rất thiếu đánh.”
437: “...”

Tuy rằng trong lòng phun tào một phen, nhưng là Liễu Nhiên còn nhớ rõ chính mình phải làm nhiệm vụ.

Mà Kha Viêm sớm muộn gì cũng cùng Liễu gia gặp mặt, vì thế, nàng giả vờ vui vẻ mà hướng Thu Lan Huyên kêu: “Ai nha, mẹ ơi, kia là Kha ca ca.”
Thu Lan Huyên lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, bà nhìn sang Kha Viêm, còn tưởng rằng cũng là người của tiết mục tổ, nhanh chóng chào hỏi: “Chào cháu, dì là mẹ của Nhiên Nhiên, một tháng này Nhiên Nhiên ít nhiều nhờ cháu chiếu cố.”
Kha Viêm: “...” chiếu cố?
Liễu Nhiên liền cười nói: “Mẹ, Kha ca ca không phải người ở đài truyện hình.

Ba ảnh không cần ảnh nữa, cho nên theo chúng ta về nhà.”
Kha Viêm híp mắt nhìn về phía Liễu Nhiên, sau đó khó chịu mà nói: “Anh đây không phải là bị đuổi ra, mà chính anh muốn đi!”
Liễu Nhiên: “...” ngươi xem, hắn có phải vô cùng thiếu đánh hay không?:D
437: “...”
Kha Viêm lại nói: “Về sau không cần ở trước mặt anh nhắc đến ông già kia, rất khó chịu.”
Liễu Nhiên: “...”
Kha Viêm: “Đúng rồi, chúng ta không phải ở cùng một tiểu khu sao? Anh và mọi người cùng nhau đi thôi!”
Liễu Nhiên nga thanh, lại nói: “Anh chính là bị đuổi ra khỏi nhà a~!”
Kha Viêm: “Đã nói là không phải!”
Liễu Nhiên: “Nếu ca ca không phải bị đuổi ra, vậy anh mang theo hành lý không?”
Chỉ đeo một cái cặp sách Kha Viêm cười lạnh một tiếng: “Anh đây mang theo một thùng quần áo, gửi vận chuyển.”
Liễu Nhiên: “Tiền đâu?”
Kha Viêm: “...”:))
Lão già Kha Nguyên Thái chết tiệt kia nói muốn lưu đày làm cậu chịu khổ, tuyệt không phải nói chơi.

Hôm đó ổng lập tức liên hệ chủ nhân căn hộ cách vách nhà Liễu Nhiên, đêm đó liền chuyển tiền qua, nói sau hai ngày đi xuống sang tên.

Chủ nhà thật vui vẻ thu tiền, nói tùy thời đều có thể vào ở.

Vì thế, Kha Nguyên Thái ngày hôm sau liền mua vé máy bay cho Kha Viêm, sau đó thu thập mấy bộ quần áo, cho cậu hai trăm nguyên, rồi đem Kha Viêm đưa đến sân bay giao cho tiếp viên hàng không.

Không sai, Kha Nguyên Thái cho Kha Viêm hai trăm nguyên, không thừa không thiếu.

Thời điểm cậu đi, ông hoàn toàn không quay đầu lại liếc mắt một cái, Kha Viêm tức giận ở sau lưng mắng ông: “Ấu trĩ!”
Kha Nguyên Thái quay đầu lại liền trừng hắn: “Để ông đây nhìn xem một mình mày có thể sống bao lâu!”
Kha nguyên Thái chưa thấy qua người nào kĩ năng sinh hoạt kém hơn đứa út này, vậy mà còn dám nói muốn bỏ đi không trở lại, muốn chết sao!
Kha Viêm nắm chặt 200 nguyên trong tay, xoay người liền chạy hướng khu đăng kí, làm Kha Nguyên Thái tức không nhẹ: “Cấm gọi điện thoại đòi tiền!”
Kha Viêm quay đầu lại mắng: “Đói chết cũng sẽ không gọi cho ông!”
Kha Nguyên Thái: “Cút!”
Cậu liền xoay người chạy đi, tiếp viên hàng không ở đằng sau đuổi theo hụt hơi.

Kha Nguyên Thái điên tiết gọi điện cho lão bà: “Trừ học phí, một đồng cũng không được gửi cho thằng nghịch tử kia.”
Nhớ tới những việc này, Kha Viêm trầm mặc một hồi lâu, bắt đầu văn vở: “Tiền tính là cái gì! Kha gia gia nghiệp đại, mỗi một đứa trẻ đều phải trải qua gian nan.

Nhóc biết cái gì gọi là giáo dục khắc khổ sao?”
Có câu "thua người không thua trận", đều là trọng sinh, cậu cũng không muốn ở trước mặt cái người chỉ sống lại trong cơ thể 6 tuổi này biểu hiện ra hoang mang.

Liễu Nhiên thật đúng là không biết cái gì gọi là giáo dục khắc khổ, vì thế nàng vẻ mặt thuần lương lắc đầu: “Không biết.”
Kha Viêm: “Chính là, tuy rằng chỉ có 200 nguyên, nhưng anh đây sẽ sống càng tốt.”
Liễu Nhiên: “Anh biết một từ này không?”
Kha Viêm “Từ gì?”
Liễu Nhiên “Người không rời nhà.”
Kha Viêm: “...” người không rời nhà em gái cô!
200 nguyên còn dám kêu gào lớn tiếng như vậy, Liễu Nhiên cười: “Anh biết từ sân bay đi đến tiểu khu của chúng ta mất bao nhiêu tiền không?”
Kha Viêm lắc đầu, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Liễu Nhiên giơ hai ngón tay, vẻ mặt đắc ý: “Vừa đủ 200 nguyên.”
Kha Viêm: “...”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.