Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 25: Cầu




Mỵ Dung bật dậy, mồ hôi ướt hết trán.

Không khí xâm nhập vào tủy sống lạnh toát.

Ác mộng, đây là ác mộng!

Thật kinh khủng!

Nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn khỏi giấc mơ, ngồi trên giường thở dốc từng đợt, bất chợt đánh mắt lên hướng đền thờ Thần Lạc ở đằng xa mà nuốt nước bọt.

Mặt đất, tường bao của cung U Linh bị bóng tối trùm lên, sương mù từ đỉnh núi tràn xuống lạnh lẽo thấu xương. Ánh sáng lập lòe của đèn đóm lay lắt giữa đêm.

Ly cầm ngọn nến đi trên hành lang chốc chốc lại che tay giữ lửa hay đảo mắt nhìn quanh xem xét. Xảo ấy vừa mới tuần tra một vòng xong, chuẩn bị quay đầu để trở về.

Đúng lúc đi qua phòng của Mỵ Dung, Ly bắt gặp Mỵ Nương của nàng ngồi lững thững trên giường hệt như một cái bóng, đương quay lưng nhìn lên trời.

Mặt trăng như có linh tính rọi sáng trưng căn phòng, xua đi nỗi lo sợ của nàng.

Tiếng "loạt xoạt" của dép cói đánh động đến Dung làm nàng quay đầu nhìn lại, thấy Ly đang cầm đèn chắp tay chào mình.

Vì nàng quay đầu ngược với phía ánh sáng lên khuôn mặt trở nên tối tăm không nhìn ra biểu cảm. Ly thấy hình như Mỵ Nương đang cười nhưng lại không giống lắm.

"Ly đến đúng lúc lắm."

"Chuẩn bị xe bò đi, tôi định ra khỏi thành."

Giờ này thành ốc yên tĩnh lạ thường, chẳng qua là thỉnh thoảng có một hai lính canh đi tuần.

Mỵ Dung trùm một cái áo choàng lớn màu nâu xỉn, được Ly đỡ lên xe bò kéo, vòng theo hướng tây mà ra khỏi thành.

Nhà sàn quanh vùng này đều tối om, chỉ có mỗi căn to nhất là còn sáng đèn, chắc là chủ nhân của nó vẫn còn bận rộn với công vụ.

Ly kéo dây thừng, hai con bò kéo xe hiểu ý, bước thêm hai bước thì đừng hẳn lại. Xảo ấy nhảy xuống xe rồi vòng ra sau đỡ nàng xuống.

Áo choàng rơi trên đất, Mỵ Dung chỉnh trang lại bản thân mỗi chân hướng về nơi có ánh sáng.

Nhà sàn rộng rãi, nền cao ngất, vượt đầu một người lớn, cầu thang gỗ ngoại cỡ, hơn hẳn những nhà bình thường, trước cửa treo ngô và ớt khô chung với chuông đồng để chống trộm.

Ánh sáng tỏa ra từ nến sáp và đống lửa đốt giữa nhà. Trên đó đang nấu một nồi cháo thịt lợn, dưới đất bài giấy tờ và bút.

Mành che đan bằng vỏ sò kêu leng keng, Cao Lỗ đẩy màn xong ra ngoài, nhìn thấy bóng người kỳ lạ đứng ở giữa nhà thì nghi hoặc.

Tầm này còn ai đến chơi nữa ư?

"Mỵ Nương?" Hai mắt chàng mở to hết cỡ, trông giống hệt mấy con ếch xanh hay gặp được khi trời mưa.

Mỵ Dung hẩy mũ vải che hết nửa khuôn mặt ra sau đầu, hai mắt cong cong trông cái bát trên tay Cao Lỗ cười ra tiếng: "Lỗ ăn khỏe thật đấy!"

Ánh sáng mờ nhòe nhưng chắc chắn màu đỏ rực trên má lỗ là thật.

Hắn xấu hổ rồi!

"Cũng tạm được." Cao Lỗ thừa nhận.

Thấy Mỵ Dung vẫn đang đứng nói chuyện với mình nãy giời, vị tướng quân trẻ tuổi buông tha cái bát, kéo tấm đệm trong tủ ra giải xuống sàn nhà, nói: "Nương ngồi đi."

Dung đi đến bên cạnh, hắn giúp nàng cái áo choàng để ngồi xuống dễ dàng hơn. Xong xuôi thì chui vào trong mành tre, nhanh chóng lấy ra một ít đồ đạc lỉnh kỉnh.

Nồi cháo đang nấu trên bếp bị bắc ra thay thế bằng một vạc sữa đục.

Lửa cháy hừng hực, tỏa năng lượng hâm nóng sữa, nhìn bong bóng dần nổi lên trong vạc Mỵ Dung vui vẻ nghiêng đầu, cả người lắc lư trái phải.

Tay không khuấy sữa của Cao Lỗ cử động, nhấc lên giữ lấy đầu nàng. Hắn không nhìn mà nói: "Nguy hiểm đấy."

Nàng nhìn vào hàng lông mi ngắn ngủn của Cao Lỗ, bĩu môi nhấc đầu ra khỏi tay chàng. Ngồi thẳng người, tỏ ra đứa nhỏ không hiểu chuyện đùa nghịch vừa rồi không có quan hệ với mình.

"Tôi không còn nhỏ nữa rồi! Lỗ biết không?" Nàng nghiêm nghị.

Cao Lỗ nhìn người trước mặt, hắn đương nhiên biết nàng đã sớm là một thiếu nữ xinh đẹp từ lâu, là Mỵ Nương cao quý của Âu Lạc, là là tín ngưỡng tốt đẹp trong lòng hắn.

Hắn rút bớt củi trong bếp ra dùng và múc sữa vào bát, sau đó đưa vào tay nàng: "Mỵ Nương, nàng uống đi, sữa dê ấm lắm!"

Mỵ Dung hai tay ôm bát sữa, uống hết một nửa.

Cao Lỗ thấy nàng uống sữa cũng đơm cháo cho mình.

Dung ôm bát sữa nhìn chàng định nói nhưng lại thôi.

Nếu nói chỉ là một giấc mơ có lẽ hắn sẽ cảm thấy đau lòng. Ngón trỏ của nàng miết miệng bát hồi lâu. Cao Lỗ đang ăn cháo nhưng lại bao quát hết hành động của nàng. Hắn đang chờ, nhưng chắc để thế này thì mãi cũng không biết được chuyện gì mất.

Cơ hội chỉ đến một lần, bỏ lỡ là sẽ hối hận cả đời.

Bát bị đặt cái "cạch" xuống. Mỵ Dung nghĩ chắc hắn đã ăn xong cũng bỏ bát sữa sang bên cạnh.

"Mỵ Nương đến nhà tôi có chuyện gì sao?"

Mỵ Dung gật đầu để khẳng định.

Chuông gió chốc chốc lại vang lên đứt quãng.

Ly ngồi trên xe bò, đốt nến, lấy cói ở trong gầm xe ra đan giỏ. Hành động thoăn thoát của xảo ấy đột nhiên dừng lại, quay lên thì thấy Lạc Hầu Nguyên Trì đã lâu không gặp, chàng đã nhìn vào trong nhà một lúc lâu.

Ly định chả thèm để tâm đến người này nữa thì có giọng nói: "Nhờ xảo chuyển lời cho Mỵ Nương, tôi sắp phải đi xa."

Sau khi nghe được Ly đáp ứng mình, Nguyên Trì đi thẳng một mạch vào màn đêm u tĩnh.

Ly ở bên ngoài chỗ xe bò thêm một lúc, quơ tay đập chết một con muỗi béo múp, ngẩng cổ nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, quyết định tìm một chỗ để qua đêm.

Xảo nhìn ra được, tối nay Mỵ Dung sẽ không về được đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.