Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 17: Cưỡi ngựa




Mỵ Dung thay bộ áo tay lỡ màu xanh sáng, cổ áo hơi trễ xuống để lộ gáy và lưng, váy tối dài đến tận mắt cá, bước đi lòa xòa.

Đi hết một đoạn dài mới tới phòng lớn, Cao Lỗ đã đợi sẵn ở đó, ngoài ra còn có Thục Thế Huân.

Nàng đi lên trước gật đầu với hắn rồi đến bắt chuyện với Quan Lang rằng: ''Huân đã đợi tôi lâu chưa?''

Quan Duệ Lang hiền hòa cười, lắc đầu.

Hai người đi dạo hàn huyên. Cao Lỗ không đòi hỏi chỉ im lặng theo sau.

- ----

Thời gian vui vẻ thường nhanh trôi, cũng đã tới lúc Quan Duệ phải trở về. Mỵ Dung đứng một bên nhìn chàng nhảy lên ngựa, tới tận khi chàng ngồi vững lại lưu luyến vươn tay ra, hai mắt đong đầu tủi thân, da diết: ''Huân ơi!''. Ngôn Tình Tổng Tài

Thế Huân cũng luyến tiếc, chàng cúi thấp ôm lấy Mỵ Dung một lần cuối, hôn lên tóc nàng.

''Thần Lạc sẽ dành điều tốt đẹp nhất cho Vân.''

Hết câu thì thả Mỵ Dung xuống đất, roi mây quất ngựa chạy biến ra khỏi cổng thành, một làn khói bụi trắng xóa bốc lên rồi mờ dần, mờ dần.

Tựa như một lúc Mỵ Dung mới hoàn hồn mà thu mắt. Nàng hết sức. Dựa vào lòng Cao Lỗ mà thở dài.

Im lặng.

''Đã chuẩn bị xong cả rồi, Mỵ Nương có thể ra lệnh bất kì lúc nào.''

Mỵ Dung xoay vai ra ngoài, gật đầu như thường, nói: ''Bây giờ. Đi thôi.''

Cao Lỗ nắm tay, dắt nàng đi.

Thời gian đi đường mất chừng độ ba ngày. Đường xa không bằng phẳng, nếu muốn đi nhanh không thể đem theo vật tư cồng kềnh.

Mỵ Dung đến gần đoàn người ngựa đã được chuẩn bị sẵn, gật đầu với ra hiệu. Cao Lỗ hiểu ý lập tức thông cáo: ''Các triệu các xảo chuẩn bị tốt cả, chúng ta có thể lên đường.''

Hết câu muốn đỡ Mỵ Dung lên ngựa thì bị nàng từ chối: ''Không cần, hôm nay tôi muốn Trọng làm người hộ tống.''

Ai cũng tỏ ra sửng sốt, riêng Cao Lỗ thì nghệt mặt ra, lắp ba lắp bắp: ''Nhưng mà... Mỵ Nương...''

''Ý tôi đã quyết khôi không nên xen vào.'' Nàng đanh mặt.

Cao Lỗ không cam lòng nhưng chỉ có thể cam chịu, trơ mắt nhìn Trọng ôm Mỵ Nương của mình lên ngựa.

Đây đã là lần thứ hai trong tuần trăng này hắn bị cướp mất công việc. Lạc Thần phù hộ không cần có lần thứ ba.

(Được, ta đáp ứng lang rồi.)

- ----

Đoàn người khởi hành đến vùng duyên hải sông nước, một bộ tộc gần biển giàu khoáng sản và cảnh sắc.

Mỵ Dung mang theo ba mươi nô bộc cả nam cả nữ, bắt đầu hành trình tiến dần đến Thủy Bộ.

Các nữ bộc không thể cưỡi ngựa đều được các nam bộc hộ tống. Cao Lỗ và Nguyên Trì thúc ngựa ở đằng trước thỉnh thoảng lại ngoái về phía sau nhìn Mỵ Dung đang lắc lư nằm trong vòng tay của Trọng.

Bọn họ chả hiểu vì sao đột nhiên trước lúc khởi hành Mỵ Nương đột nhiên đổi ý chọn Trọng làm người hội tống cho mình.

Rốt cuộc Cao Lỗ cũng không nhịn được nữa, để ngựa của mình đi song song với ngựa của Trọng, không thân thiện nói với chàng: ''Đưa nương cho tôi. Triệu chạy ngựa không an ổn. Nàng rất khó chịu.''

Trọng nhìn ánh mắt kiên định của hắn, lòng hơi lung lay.

Đúng là chàng không có kinh nghiệm trong việc hộ tống, dù Mỵ Dung không phàn nàn thì hắn cũng biết mình thúc ngựa rất khó chịu.

Nhưng tự tôn không cho hắn làm điều đó.

Lúc này thiếu nữ trong ngực Trọng gian nan mở mắt, nàng vùng ra khỏi tay chàng toan muốn lao sang chỗ Cao Lỗ.

Cao Lỗ nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Mỵ Dung xốc sang chỗ mình dưới sự kinh ngạc của Trọng.

Nàng quay lưng ra ngoài, đầu đặt lên vai Cao Lỗ, nửa quỳ nửa ngồi trên hai chân chàng.

Trọng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Dung: ''Lỗ... Tôi... Buồn nôn...''

Nghe rõ ràng, hắn ghìm cương ngựa, ôm nàng nhảy xuống.

Ngay lập tức Mỵ Dung lảo đảo ngã xuống lùm cây, nôn thốc nôn tháo.

Mọi người loạn hết cả lên.

Những nữ bộc theo hầu cũng lần lượt xuống ngựa. Người lấy nước, kẻ chuẩn bị khăn tay hầu hạ Mỵ Dung.

Khung cảnh ồn ĩ nhốn nháo.

Cao Lỗ không chê bẩn, nhận lấy khăn tay tiến lên giúp nàng lau khóe miệng.

Vị chua chát ngai ngai nồng đậm trong cổ họng không sao xua hết dù đã súc miệng vài lần.

Nàng co mặt thành chùm, Cao Lỗ nhìn thấy chỉ biết mím môi cau mày.

Nguyên Trì sắp xếp chỉ huy để mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi. Sau đó sốt sắng đi tới chỗ Mỵ Dung, thấy nàng đã an ổn được Cao Lỗ ôm trong lòng mới bình tâm lại.

Thật làm cho người ta hết hồn.

Chàng liếc xéo sang Trọng đang đứng một bên không ai để tâm, trách cứ: ''Nếu không biết hộ tống thì triệu có thể nói, sao lại cậy mạnh để nương khó chịu.''

Giọng nói ấy chậm rãi nhưng lại gọi Trọng bằng xưng hô của nô bộc. Chàng biết mình đuối lý không nói nên lời.

Lúc này Mỵ Dũng đã tỉnh táo ba phần, lời của Nguyên Trì nàng đều nghe rõ, chầm chậm lên tiếng khuyên ngăn:

''Tôi biết Trì lo cho tôi nhưng lúc đi là tôi cố tình bảo lang ấy làm thế, có trách thì Trì cũng nên trách tôi mới phải.''

''Mỵ Nương...'' Nguyên Trì còn muốn phản bác nhưng thấy Cao Lỗ lắc đầu, chàng chỉ đành vo tròn nắm đấm nhẫn nhịn.

Lạc Thần anh minh, không đời nào một người đàn ông Âu Lạc thực sự lại bị người ban cho kĩ năng cưỡi ngựa tệ hại như vậy.

Trọng chắc chắn là người đầu tiên.

Hoặc là...

Trong suốt cuộc hành trình sau đó Mỵ Dung đều được Cao Lỗ giữ chặt trong tay, đến Nguyên Trì muốn chạm vào một chút cũng không có cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.