Cô Gái Mù Kì Duyên

Chương 5




Nơi này là cảnh trong mộng, cũng là thế giới hắc ám tồn tại trong nội tâm An Dĩ Nhạc.

Huyễn Dạ Thần Hành đi trên đường dày đặc âm khí, gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới, lá rụng đầy đất, mỗi một nhánh cây trên đường đều trụi lủi, nhìn rất tiêu điều lạnh lẽo, không có sinh khí.

Sau đó, anh thấy một căn nhà, một cái cửa sổ đóng chặt, hơn nữa không có cửa chính.

An Dĩ Nhạc ở ngay bên trong, cô đang cuộn tròn ở chính giữa phòng, nhắm mắt lại, như là đang ngủ.

Huyễn Dạ Thần Hành nghiêng người vào trong phòng, không đếm xỉa tới tầng tầng ngăn cách có tính tượng trưng kia.

“Xin chào.” Anh đến gần An Dĩ Nhạc.

“Anh là ai?” An Dĩ Nhạc mở mắt, nhìn anh, ánh mắt đề phòng.

Trong mơ cô ấy nhìn thấy! Huyễn Dạ nghĩ trong lòng, mắt của cô mù có phải cũng là một loại trốn tránh hay không?

“Tôi là Truy Mộng, hội viên của câu lạc bộ linh lực.” Anh tự giới thiệu, vẻ ngoài tao nhã cùng lời nói ôn hòa không mang theo áp lực gì.

‘Truy Mộng?” Cô nghiêng đầu nghĩ, “Tôi...... Hình như đã nghe qua tên này ở đâu đó.”

“Có thể là Tia Chớp nói cô biết.” Anh chậm rãi ngồi xuống đối diện cô.

“Tia Chớp......” Cô nghĩ đến một bóng dáng mơ hồ.

“Cô không nhớ cậu ta sao?”

“Không......, chỉ tôi là không nhớ nỗi mặt anh ấy.” Cô hoang mang nói.

Bởi vì cô là người mù a! Huyễn Dạ ở trong lòng trả lời cô, có điều, hiện tại không nên nhắc tới việc này.

“Cô làm gì trong này?” Anh nhìn chằm chằm mặt cô, lại đưa ra vấn đề.

“Nghỉ ngơi.” Cô trả lời xong lại muốn nhắm mắt.

“Vì sao phải nghỉ ngơi?”

“Bởi vì...... Tôi không loạn động, sẽ không có việc gì xảy ra.” Cô thấp giọng nói.

“Ai nói với cô như vậy?” Huyễn Dạ Thần Hành ngẩng đầu nhìn cảnh ảo do cô thiết kế, nhà vô cùng lớn, cũng rất xinh đẹp, nhưng bốn phía lại có cảm giác âm trầm, hơn nữa phảng phất như tùy thời sẽ có thứ gì đó từ sau bức tường chạy ra.

“Tôi nghĩ vậy, chỉ cần tôi không nhúc nhích, bọn họ sẽ không đối phó tôi, sau đó mọi người đều còn sống......”

“Bọn họ là ai? Mọi người lại là những người nào?”’

“Bọn họ...... Là người xấu, mọi người chính là ba, mẹ, Dĩ Duyệt cùng...... Gedi......” Cô có chút bất an.

“Nhưng mà, ngoại trừ người xấu, bọn họ đều đã chết, không phải sao?” Huyễn Dạ nhắc nhở cô.

“Đã chết?” Cô khẽ co lại, ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Đúng vậy, cho dù cô bất động, bọn họ cũng đã chết.” Tuy rằng có chút tàn khốc, nhưng vẫn cần nói ra.

“Không......” Cô bỗng nhiên đứng lên, sau đó cúi đầu nhìn hai tay mình, bắt đầu sợ hãi kêu, “Trời ơi! Là tôi làm hại! Đều là tôi! Nếu tôi không biết Roger, nói không chừng ba mẹ cùng Dĩ Duyệt sẽ không có chuyện! Bọn họ......”

“Đây không phải lỗi của cô!” Anh lớn tiếng ngăn cô.

“Không! Anh không hiểu...... Là tôi! Sau khi xảy ra chuyện, nếu tôi không nói muốn báo thù, Gedi cũng sẽ không...... Sẽ không chết...... Ông trời! Vì sao tôi không chết đi chứ? Vì sao?” Cô có chút kích động.

Đây là mấu chốt! Huyễn Dạ Thần Hành tìm ra mấu chốt việc cô tự nhốt mình.

Thật sâu tự trách vây khốn cô.

“A! Đều là tôi! Là tôi......” Cô kinh hoàng vô thố đi tại chỗ, tay luôn chà lau trên quần áo. Theo cảm xúc của cô dao động, bốn phía của căn nhà lại vang lên tiếng cách cách quái gở, sau đó những vết nứt trên tường lại chảy ra nước mắt đỏ màu máu, càng ngày càng nhiều, tất cả máu đều chảy về vị trí của cô.

Cô thấy mảng lớn màu đỏ kia, sợ tới mức kêu to: Không! Đừng! Đừng đổ máu nữa! Đừng!”

Huyễn Dạ thiếu chút nữa mắt trợn trắng, cô cũng thật có sức tưởng tượng, tạo ra hinh ảnh ghê rợn đủ so sánh với với phim kinh dị rồi.

“Đây đều là giả! An Dĩ Nhạc, cô chỉ cần đi ra ngoài sẽ phát hiện nơi này căn bản không có người chết, cô không có việc gì.” Anh kéo tay cô đi ra ngoài, đi đến cửa sổ, mới phát hiện cửa sổ này đóng đinh, một mình anh rời khỏi dễ như trở bàn tay, có điều đây là trong mộng của cô, bản thân cô đồng ý đi ra ngoài mới được.

“Anh muốn làm gì? Tôi không thể đi ra! Đi ra ngoài mọi người liền xong rồi!” Cô điên cuồng gào thét muốn vùng thoát khỏi tay anh, trốn trở về giữa phòng.

Huyễn Dạ Thần Hành sắc mặt trầm xuống, dứt khoát đẩy cô ra, thấp giọng nói: “Giờ cô định làm như thế nào? Vĩnh viễn đợi ở trong này, hay là đợi hung thủ tìm ra cô rồi hủy diệt?”

“Cái gì?” Cô nhìn anh, ánh mắt mê loạn.

“Cô còn gì để mất chứ? Chuyện tới nước này, cho dù cô có động như thế nào cũng sẽ không ai gặp chuyện. Cô có thể cùng kẻ thù của cô quyết đấu, thay người chết báo thù.”

“Báo...... thù?” Cô kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, tiếp tục công việc của cô, An Dĩ Nhạc.”

“Nhưng mà, tôi cái gì cũng không thể làm......” Cô quay đầu nhìn máu đã sắp chảy đến mắt cá chân của cô, hoảng sợ lắp bắp nói.

“Cô đã quên cô tìm một người giúp cô sao? Cô ở câu lạc bộ linh lực mua hy vọng, không phải sao?”

“Câu lạc bộ linh lực? Tia...... Tia Chớp!” Trong đầu cô phút chốc hiện lên một người như vậy, một hình ảnh mơ hồ về người biết khống chế điện, lạnh lùng, lại rất đáng tin cậy.

“Đúng vậy, Tia Chớp đang chờ cô, đi ra ngoài đi, câu ta vẫn rất lo lắng cho cô.”

“Anh ấy...... Lo lắng cho tôi sao?” Trong phòng bỗng nhiên sáng lên, máu đều biến mất. Ở thế giới này, cô cũng không cô độc.

“Đúng vậy, cậu ấy chưa từng quan tâm một người như vậy, nhất là nữ, cho nên tôi cho rằng cậu ta rất thích cô.” Huyễn Dạ trong lòng cười trộm, gợi ý ở trong mộng hơn phân nửa sẽ có hiệu ứng tăng mạnh, này không xem như lầm đường chứ?

“Tia Chớp...... Thích tôi?” Cô đỏ mặt. Sẽ sao?

“Cô không muốn xác minh xem à? Tỉnh lại đi, cô còn rất nhiều việc phải làm.” Anh nói xong liền nắm tay cô.

Căn nhà trong phút chốc hóa thành hư ảo, trên mặt cô tràn đầy tin tưởng. “Tôi...... Tôi có thể thay mọi người báo thù.”

“Đúng vậy.” Huyễn Dạ Thần Hành vừa thấy may mắn vì nhiệm vụ đạt thành, ai ngờ chỉ chớp mắt, liền thấy An Dĩ Nhạc té ngã, hai tay run run sờ phía trước.

“Ô...... mắt của tôi...... mắt của tôi nhìn không thấy......” Cô kinh hoảng kêu to.

“Chỉ cần cô muốn, cô có thể thấy được, An Dĩ Nhạc, là cô che hai mắt của mình lại.” Huyễn Dạ Thần Hành một châm thấy máu nói.

“Bản thân tôi?” Cô quơ quơ tay trước mắt mình. “Không! Tôi không có! Tôi muốn thấy mà! Nhưng tôi không nhìn thấy gì cả! Tôi không muốn như vậy! Không muốn như vậy!” Giọng của cô càng lớn hơn.

“An Dĩ Nhạc......” Huyễn Dạ Thần Hành mới muốn đỡ cô, đã bị cô ngăn lại.

“Không được đụng vào tôi! Anh...... Anh tránh ra! A!” Cô xoay người đi vài bước, lại rơi vào một cái động đen lớn không biết xuất hiện khi nào.

“An Dĩ Nhạc!” Huyễn Dạ Thần Hành vội vàng đưa tay ra bắt được cô, nhưng cửa động này lại dần dần đóng chặt. Hỏng rồi! Nếu để cô ngã xuống liền càng phiền toái. Anh sợ cô sẽ tiến càng sâu vào trong tự bế.

“Cứu tôi! Tia Chớp! Cứu tôi!” Tiếng kêu la của An Dĩ Nhạc theo thân thể rơi xuống mà nhỏ dần.

“Nguy rồi! Lôi Xiết, đánh thức cô ấy! Mau!” Anh lo lắng dùng tiếng tim đập thông báo cho Lôi Xiết ở ngoài biết.

“Dĩ Nhạc! Tỉnh lại!” Tiếng nói trầm thấp của Lôi Xiết hợp thời xuất hiện, theo giọng nói, một tia chớp cũng đánh vào trong mộng, đánh nát cửa động sắp đóng kín kia.

“Tia Chớp......” An Dĩ Nhạc trong lúc cấp bách quơ loạn hai tay trong không trung.

“Tôi ở đây!” Một bàn tay to trong bóng đen tiếp được tay cô, ngăn cô rơi xuống.

Sau đó, cảnh trong mơ dần dần nhạt đi, ý thức của cô sẽ tỉnh.

Huyễn Dạ Thần Hành thở ra, rời khỏi giấc mộng của cô, trở lại cơ thể mình, mở mắt, liền thấy Lôi Xiết ngồi bên người An Dĩ Nhạc, gắt gao cầm hai tay cô.

“Tia Chớp......” Từ trong mộng bừng tỉnh, An Dĩ Nhạc dựa vào trong lòng anh khóc.

“Không có việc gì.” Anh vỗ lưng cô. Rốt cục cũng thả tâm.

Huyễn Dạ Thần Hành cúi đầu mỉm cười, không tiếng động ra khỏi phòng, thuận tiện lôi Tước Lợi Nhi rình coi ở ngoài cửa đi luôn.

An Dĩ Nhạc đem tất cả thương tâm cùng tự trách giấu trong lòng hóa thành nước mắt, lẳng lặng chôn ở trước ngực Lôi Xiết khóc thống khoái. Trong vòng tay anh, nghe hơi thở trên người anh, cô mới chính thức thoát khỏi mộng ma, tìm được nơi có thể an tâm mơ tưởng.

Vạt áo của Lôi Xiết bị nước mắt của cô dính ướt, chất lỏng lạnh như băng kia lại giống như sấm tiến vào mạch máu anh, khiến anh huyết mạch cuồn cuộn sôi trào.

Nước mắt phụ nữ, thật sự là vũ khí mạnh mẽ a!

Chậm rãi, cảm xúc của cô bình ổn, ngượng ngùng rời khỏi bờ ngực của anh, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, áo của anh......”

“Không sao.” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng hồng của cô, trong lòng hơi kích động.

“Tôi...... Tôi ngủ bao lâu?” Cô vuốt vuốt tóc, nghĩ mình vừa mới tỉnh ngủ.

“Thật lâu, lâu đến làm cho người ta nghĩ cô tựa hồ không muốn tỉnh lại.” Anh bất chợt nghĩ đến thân thể xinh đẹp cùng cánh môi mềm mại của cô, đáy lòng nóng lên.

“Tôi......” Cô cúi đầu, không biết nói gì.

“Cô mơ thấy gì?”

“Mơ?” Cô sững sờ một chút, tình cảnh trong mộng còn rõ ràng trước mắt, chân thật làm cho cô phân không rõ là mộng hay là thật.“Một giấc mộng đáng sợ.” Cô che ngực.

“Tôi cũng nghĩ vậy, cô bị chính giấc mơ của mình vây khốn, là tôi nhờ Truy Mộng gọi cô tỉnh lại.” Anh muốn cô biết ảo mộng cùng sự thật thường không có giới tuyến.

“Truy Mộng? Đánh thức tôi?” Cô mờ mịt ngẩng đầu.

“Truy Mộng cũng là hội viên câu lạc bộ linh lực, sở trường của anh ta chính là tiến vào trong mộng người khác làm việc.”

“Phải không? Khó trách tôi ở trong mộng thấy anh ta......” Nói đến hai chữ ‘nhìn thấy’, cô cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi ngừng lại. Cô rõ ràng nhìn không thấy, nhưng mà, gương mặt người đàn ông xa lạ trong mộng kia lại hiện ra rõ ràng.

“Cô nhìn thấy anh ta?” Lôi Xiết cũng thấy ngoài ý muốn.

“Ừm, một người thật nhã nhặn, tóc đen mắt đen, anh ấy luôn thúc giục tôi rời khỏi giấc mộng.” Cô nghiêng đầu hồi tưởng.

Vì sao An Dĩ Nhạc có thể thấy được Huyễn Dạ Thần Hành? Lôi Xiết cảm thấy kì lạ, cô là bằng cảm giác suy nghĩ ra dáng vẻ Huyễn Dạ, hay là mắt cô căn bản không có vấn đề?

“Truy Mộng kéo tôi, liều mình muốn tôi đi ra......” Vì sao giấc mộng này lại rõ ràng như vậy? Sau khi cô tỉnh lại còn nhớ rõ mỗi một chi tiết.

“Cô càng ở lâu trong mộng liền càng nguy hiểm, Truy Mộng vào đánh thức cô là vì giúp cô, cô có hơn năm giờ tâm hồn cùng thân thể chia làm hai, việc này rất nguy hiểm.” Anh giải thích nguyên do.

“Phải không?” Cô mơ hồ biết mình không dám đối mặt với việc Gedi chết mà trốn đi, vừa nghĩ đến, lòng liền đau.

“Không thấy không nghe không nhìn, cô cho là như vậy mọi việc có thể giải quyết sao?” Anh muốn biết cô nghĩ gì.

“Nhưng mà, là tôi hại chết Gedi còn có......” Cô lại rơi lệ.

“Không phải cô! Thương tổn bọn họ, là người vẫn giấu mặt phía sau màn kia.” Anh nghiêm mặt nói.

“Nhưng…”

“Cô như vậy đem tội đeo vào người mình có gì tốt? Hung thủ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cho dù cô có tự trách đến chết cũng là vô bổ.” Anh bắt lấy vai cô, trầm giọng nói.

“Nhưng vừa nghĩ đến hung thủ tàn nhẫn, tôi liền...... Tôi sợ...... Trước kia tôi không dám nói ra, sợ vừa nói đi ra liền càng khiếp đảm, nhưng...... Tôi thật sự...... Thật sự rất sợ......” Cô run giọng nói xong, thừa nhận bất lực trong lòng, bàng hoàng cùng sợ hãi.

Trong lòng anh căng thẳng, nhịn không được muốn an ủi cô, nhưng tay cứng đờ trước tóc của cô, anh kinh ngạc thấy mình lại muốn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Shit! Anh phút chốc rút tay về.

An Dĩ Nhạc đương nhiên không phát hiện hành động của anh, tiếp tục nói: “Tôi biết anh sẽ giúp tôi, nhưng mà...... Nhưng mà Gedi chết làm cho tất cả dũng khí của tôi đều biến mất.”

Cô chỉ là cảm thấy bất an, mỗi khi nghĩ đến từ nay về sau cô tại thế giới này chỉ còn cô độc một mình, sợ hãi của cô liền tự nhiên mà sinh ra.

Những lời này của cô sẽ không phải là làm nũng với anh chứ? Lôi Xiết nhíu chặt hai hàng lông mày, đối với sự chuyển biến của quan hệ hai người mà giật mình.

Cô trở nên có điểm ỷ lại anh, tựa hồ từ khi linh hồn cô đóng chặt cũng là lúc nắm lấy anh không buông, cô đã coi anh là trụ cột, chỉ trải qua một đêm, cô lại tin tưởng anh đến tình trạng này. Như vậy đã trái với quy tắc của câu lạc bộ linh lực, hội viên câu lạc bộ linh lực không thể cùng khách yêu nhau.

“Cô...... về Đài Loan tìm người thân của cô đi, đừng ở lại nước Mỹ.” Anh bỗng nhiên nói.

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Chuyện này cho dù cô không ở nơi này tôi cũng sẽ thay cô làm xong, tôi cho rằng cô tốt nhất rời khỏi nơi này.” Anh bình thản nói.

“Trở về Đài Loan?” Anh đuổi cô đi? Không biết vì sao, nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy rất hoảng sợ, giống như bị đẩy vào vực sâu, sắc mặt lại lần nữa tái nhợt.

“Mắt cô nhìn không thấy, ở nơi này sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm mà thôi, chi bằng trở về Đài Loan tìm người thân, chờ tôi thay cô báo thù, cô lại đến nghiệm thu thành quả là được.” Anh cố ý xem nhẹ biểu tình của cô, bỏ qua không nhìn cô.

“Anh chê tôi vướng bận sao?” Vào lúc cô thống khổ nhất anh đều ở bên cô, thậm chí anh còn kéo cô từ giấc mộng đáng sợ về thực tế, có anh, cô mới có cảm giác an toàn. Mặc dù cô biết anh sẽ không vĩnh viễn ở cùng cô, nhưng cô sớm coi anh là nơi để dựa vào, cô vẫn cho rằng, ít nhất trong khoảng thời gian thuê anh, anh sẽ không bỏ mặc cô.

Nhưng mà, hiện tại anh lại muốn đuổi cô đi?

“Cô thật sự vướng bận. Bởi vì cô, nhiệm vụ này đã chậm trễ lâu lắm rồi, tôi làm việc luôn không thích kéo dài, nói thật, phần lớn thời gian của tôi đã hao tốn ở bên người cô.” Bộ dáng nhu nhược bất lực của cô không ngừng trêu chọc lòng anh, còn như vậy, ngay cả anh cũng không biết bọn họ sẽ diễn biến thành cái dạng gì, cho nên đem mình cùng cô tách ra có lẽ là biện pháp tốt.

“Phải không......” Cô hoảng hốt nói

“Giống đêm qua, cô vừa nghe Gedi bị giết liền lâm vào trạng thái thất thần, tình huống này với tôi mà nói thật sự là quấy nhiễu, hội viên câu lạc bộ linh lực cũng không phải là bảo mẫu, nếu cô thường như vậy, tôi làm sao có thời gian tra án? Huống chi còn phải phân tâm chiếu cố cô, thật sự là phiền toái.” Anh dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói xong.

An Dĩ Nhạc sắc mặt trắng bệch, khóe miệng hơi giật giật, dường như ngực bị người ta rút ra.

Cô làm sao có thể quên? Anh dù sao vẫn là Tia Chớp lãnh khốc cuồng ngạo a! Người đàn ông máu lạnh, mở miệng liền nói lời lạnh nhạt! Cô sao có thể bởi vì một chút đạo đức nghề nghiệp của anh liền cho rằng anh cũng có lúc dịu dàng? Sao có thể bởi vì anh cho cô mượn vòng ngực dựa vào khóc liền nghĩ đến anh có lẽ có chút thích cô?

Thích......? Là ai từng nói những lời này với cô? Là ở trong mộng sao?

Cô thật sự nên tỉnh.

“Tôi không đi Đài Loan! Nhà của tôi ở nơi này!” Cô hít hít mũi, quật cường phản đối.

“Cô không phải sợ sao? Sợ thì trốn đi, đối với người tâm linh yếu ớt như cô có vẻ tốt.” Anh trào phúng nói.

“Tôi tuy rằng sợ hãi, nhưng tôi sẽ không lùi bước. Những người đó không bao giờ có thể cướp đi cái gì của nữa, ngoại trừ cái mạng này, nếu có thể đào ra chân diện mục của bọn họ, muốn tôi chôn cùng tôi cũng chịu!” Nuốt trở lại chua xót đang dâng lên, cô buộc mình phải tự lập tự cường, đừng ỷ lại anh nữa. Nhưng mà, đau đớn trong lòng là do nguyên nhân gì? Cô nhất định là bị bệnh, chỉ là cô không biết bệnh gì.

“Cô nói bậy bạ gì đó!” Anh nghe được lời của cô liền nhíu mày, trong đầu thoáng qua tình cảnh cô giống Gedi bị bắn chết, dòng điện nóng lòng từ bàn chân chạy lên trên.

“Tôi sẽ không rời khỏi Newyork. Yên tâm, anh không cần băn khoăn về an toàn của tôi, một khi tôi chết, khế ước của chúng ta liền lập tức dừng lại, thậm chí lần sau nếu tôi lại quay về vỏ bọc, trở nên thần trí không rõ, anh có thể đem tôi đến nơi nào đó, không cần để ý đến tôi, như vậy anh sẽ không bị phiền phức đúng không?” Cô ngước mắt, kiên quyết làm cho người ta đau lòng.

“Cô......” Anh trừng cô. Vì sao cô nói những câu đáng chết này? Vì sao...... Anh nghe được liền hết hồn?

“Thật xin lỗi, hôm qua đã làm phiền anh, tôi sẽ vượt qua nỗi sợ của mình, tận lực không làm phiền anh. Tôi...... Tôi giờ sẽ trở về nhà, ngoan ngoãn ở nhà chờ kết quả điều tra của anh......” Cô nói xong liền xuống giường, sờ soạng về phía cửa, lại đụng trúng Lôi Xiết ở trước mặt.

Cô quơ quơ, đang muốn tránh ra, đã bị anh một tay bắt được.

“Thật xin lỗi...... Có thể nói cho tôi biết cửa ở nơi nào hay không?” Cô cố gắng nở nụ cười.

“Cô tính về đâu?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Về......” Nhà Gedi không thể đi, vậy nơi vốn là nhà của cô thì sao? Nơi đó cô lại càng không muốn trở về. Thoáng chốc, cô nghĩ không ra có chỗ nào để dung thân.

“Cảnh sát vì cái chết của Gedi đã bắt đầu điều tra cô, cô có thể đi nơi nào?” Anh lại hỏi, giọng nói càng mát lạnh.

“Tôi...... Tôi có thể...... Có thể......” Nói quanh co nửa ngày, cô vẫn nói không được một chỗ nào.

“Nếu không có nơi để đi, liền ngoan ngoãn về Đài Loan đi.”

“Tôi không muốn! Bà nội tôi đã già, bác có gia đình của mình, một người mù như tôi chỉ biết làm phiền người khác, tôi vì sao phải đi về để làm phế vật?” Cô rốt cuộc áp không được cảm xúc nổi giận giao tạp, lớn tiếng phản bác.

Phế vật? Đây là cái nhìn của cô đối với bản thân? Lôi Xiết không thể không sợ hãi, thì ra cô bi quan như vậy.

“Chỉ cần có thể bảo trụ tánh mạng, thân thích của cô hẳn là không ngại chiếu cố cô......”

“Anh thật sự ghét tôi như vậy sao? Không đem tôi đuổi đi xa sẽ không vui à? Có phải hay không?” Cô dùng sức hất tay anh, khàn giọng nói.

Anh trừng cô, bị vẻ thống khổ lại thương tâm trên mặt cô làm chấn động tột đỉnh. Để tay lên ngực tự hỏi, anh thật sự ghét cô như vậy sao?

Không! Vấn đề nằm ở chỗ này. Đối mặt cô, trái tim lãnh khốc vô tình của anh đã bị uy hiếp trước nay chưa từng có, cô là người đầu tiên có thể làm cho anh tâm thần không yên! Người đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua......

“Tôi chỉ hận tôi nhìn không thấy, nếu không tôi cũng sẽ không tìm tới câu lạc bộ linh lực, lại càng không tìm tới anh! Anh lo lắng từ nay về sau tôi sẽ kề cận anh không rời sao? Yên tâm! Tôi không mặt dày mày dạn như vậy, tôi sẽ nghĩ biện pháp tự mình tìm phòng ở cho mình, mà anh...... anh chỉ cần giúp tôi giết kẻ thù là được.” Cô khẽ cắn môi, đi nhanh đến bên cửa.

“An Dĩ Nhạc......” Anh bật lên tên cô.

Cô không dừng lại, dùng một loại tư thế buồn cười lại vụng về đi về phía trước, không cẩn thận đụng một cái ghế bị trượt chân, ngã trên mặt đất.

Lôi Xiết lẳng lặng đứng, không di chuyển, tòa thành chắc chắn trong lòng xiêu vẹo theo cô..... Sụp đổ!

Nước mắt của cô không tiếng động rơi trên thảm, chắc chắn anh ta đang đứng một bên xem cô xấu mặt, chắc chắn đang cười nhạt, coi một người mù nghiêng ngả lảo đảo là trò giải trí.

Giãy dụa đứng lên, cô mím môi, không cho bản thân phát ra tiếng, sờ soạng đến ghế dựa, vịn ghế đứng thẳng lên, nhưng thân thể cứ lắc lư không xong, trong bóng tối, cô ngay cả năng lực cân bằng cũng thoái hóa.

Cô tức giận đến nắm chặt tay, đánh mạnh vào hai mắt của mình. Vì sao ông trời muốn đoạt đi hai mắt cô? Vì sao?

“Cô làm gì?” Lôi Xiết chấn động, vội vàng kéo hai tay cô, vừa vội vừa tức mắng.

“Tôi lấy hai mắt của mình trút giận không được sao? Tránh ra!” Cô lớn tiếng rống nắm tay lại muốn tiếp tục đánh vào mắt mình.

“Cô điên rồi! Đừng làm chuyện điên rồ!” Anh cũng giận dữ.

“Buông tay! Đừng chạm vào tôi!”Cô tránh khỏi liền thét lên.

“Dĩ Nhạc! Đừng náo loạn!” Anh muốn chấm dứt hành động cuồng loạn của cô, nhưng cô hoàn toàn không nghe.

“Anh nói đúng, tôi thừa nhận tôi là phế vật ngay cả đi đường cũng đi không tốt, là gánh nặng......” Giọng nói tắc trong miệng tràn đầy tuyệt vọng.

“Cô không phải! Không phải!” Anh rốt cuộc nhịn không được, hai tay ôm chặt lấy cô, phút chốc hôn trụ tiếng kêu gào so với khóc còn khó nghe hơn của cô.

Cô ngây người. Tia Chớp đang làm gì?

Anh cơ hồ là cuồng liệt hôn môi cô, giống núi lửa chịu áp lực hồi lâu trong chớp mắt bùng nổ, nhiệt hỏa trong lòng vừa mãnh liệt lại vừa nóng nảy, cơ hồ đốt cháy lý trí cùng sức phán đoán của anh.

Cô không phải gánh nặng! Cô chỉ là đáng chết khiến anh không bỏ xuống được, cô cứ như vậy dễ dàng làm tan rã rào cản trong lòng anh......

An Dĩ Nhạc nhất thời hồ đồ mê muội, đôi mắt vô thần mở lớn, chỉ có thể dùng môi cảm thụ hành động bất ngờ xảy ra của anh.

Cô vốn nghĩ miệng anh giống dao hẳn là vừa sắc bén lại không có độ ấm, nhưng trái ngược, giờ phút này cô lại bị lửa nóng từ môi anh truyền vào tâm phế.

Lưỡi anh không ngừng ở trong miệng cô đòi hỏi đáp lại, trêu đùa cô, âu yếm cô, làm cho cô ngây ngô hơi run rẩy, chỉ có thể hoàn toàn bị động hé mở cánh môi, tiếp nhận khí phách cương dương của anh chiếm lĩnh.

Lần đầu tiên có người dùng phương thức như vậy hôn cô! Mà cô...... Tuyệt không ghét anh hôn, thậm chí, sự tiếp xúc thân mật này còn bất ngờ hóa giải tâm trạng đau lòng cùng bất an của cô.

Sau một lúc lâu, Lôi Xiết bỗng nhiên đẩy cô ra, thở phì phò, đối với việc mình kìm lòng không được tức giận không thôi.

Anh nhất định là điên rồi! Chết tiệt! Chẳng lẽ là hôn cô hôn đến nghiện sao?

Anh chậm rãi lui về phía sau, hai tay xoa tóc, cố gắng bình ổn sự thất thường của mình.

“Cô ở lại chỗ này, có chuyện gì cũng đừng đi!” Tức giận bỏ lại những lời này, anh cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa.

An Dĩ Nhạc còn chưa hoàn hồn, cô đã bị anh vội vàng mãnh liệt hôn choáng váng, một chút cũng không rõ anh đang làm gì. Tia Chớp không phải ghét cô sao? Nụ hôn kia lại giải thích thế nào?

Có điều, tuy rằng tìm không thấy đáp án hợp lý, cô lại tỉnh ngộ mình đối với anh sinh ra ỷ lại đồng thời, cũng lén lút yêu anh.

Yêu thương Tia Chớp luôn hung dữ với cô! Ông trời ơi!

Đây là nguyên nhân vì sao khi anh muốn cô rời đi, cô lại cảm thấy thống khổ như vậy à?!

Nhưng mà, làm sao bây giờ đây?

Có tình cảm đối với một người đàn ông chưa bao giờ thấy mặt lại chán ghét phụ nữ, có phải chuyện phi thường không xong hay không? Cô tâm hoảng ý loạn nghĩ.

Chân phát run rốt cục chống đỡ không được, cô chậm rãi ngã ngồi, che miệng, tim đập loạn đến phát ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.