Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 86: Chúng ta lại bỏ lỡ như vậy




Đúng lúc này, Như phu nhân xuất hiện ở cửa hoa viên, nàng ta thấy Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca ở cùng một chỗ, kinh ngạc với ghen tị, vội vàng sửa sang quần áo một chút, bước nhanh tới cười khan nói: “Gia, để cho thiếp thân phải tìm, nước ấm đã chuẩn bị xong cho ngài…”

“Thanh Dương Vương tin tưởng hắn, ta cảm thấy chúng ta có thể tin tưởng hắn, hắn không phải là người xấu…” Tần Mục Ca cười ảm đạm, cúi người với Hiên Viên Triệt, “Phu nhân đến tìm đại tướng quân, ta sẽ không quấy rầy, cáo lui.”

Hiên Viên Triệt muốn nói gì đó, lại bởi vì Như phu nhân ở đây cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là nhìn Tần Mục Ca rời đình nhỏ, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn của mình.

“Gia, người đã rất lâu không có để ý qua thiếp thân, tối nay thiếp thân muốn cùng với người…” Như phu nhân yểu điệu quyến rũ nói, chuẩn bị tới gần ôm Hiên Viên Triệt.

“Mấy ngày này ta rất mệt, mà ngươi không cần cho ta thêm phiền não.” Mặt Hiên Viên Triệt không chút thay đổi xoay người rời đình nhỏ, bước nhanh về phía viện của mình, lại không quay đầu liếc nhìn Như phu nhân một cái.

Như phu nhân thấy mắt Hiên Viên Triệt cũng không nhìn nàng ta nhiều, trong mắt ghen tị và ý oán hận như song lớn, mấy ngày nay, chính xác mà nói từ khi Tần Mục Ca trở mình trước mặt thái hậu, Hiên Viên Triệt sắp xếp đuổi Ý phu nhân, thái độ với nàng ta cũng xuống dốc không phanh, trước tuy là thờ ơ, nhưng ít nhất cũng sẽ thường thường an ủi một chút, mà mấy ngày nay đến cả lời nói tối thiểu cũng không có, càng đừng nói thân mật!

Trái lại Tần Mục Ca, đối xử bây giờ và trước kia khác nhau như thế. Trước kia đại tướng quân xưa nay ngay cả nói cũng dường như không có, đi viện của nàng cũng ít ỏi, mà bây giờ, hắn không chỉ có mời nàng đến phủ ở, mà còn hỏi han ân cần, thái độ cũng là hoà ái dễ gần. Chẳng lẽ tro tàn muốn bùng cháy?!

Suy nghĩ đến vị trí chính thê muốn chạm tới lại rớt, Như phu nhân oán hận nói: “Hồ ly dụ dỗ người này đã bị phu quân hưu còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn * hắn, sao ta đồng ý bỏ qua với ngươi?! Hãy chờ xem!”

--

Sáng hôm sau, Tần Mục Ca thu dọn thỏa đáng, vừa đi tìm Hiên Viên Triệt, hôm nay nàng tính tiến cung thăm Mộ Dung Huyên, nghe nói tình hình của hắn cơ bản cũng hồi phục, nhưng mà không có tận mắt nhìn thấy, dù sao cảm giác vẫn có chút không nỡ.

Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Khinh Hàn còn có Lãnh Thanh Phong đã chuẩn bị tốt, đợi nàng đến.

Từ xa Lãnh Thanh Phong đã vẫy tay với nàng, mà như vậy giống như biết vốn không phải ngắn ngủi hơn mười ngày, mà là giống như quen biết thật lâu.

Hiên Viên Triệt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng kia, nhưng mà trong mắt lại lóe ra bóng dáng nho nhỏ của Tần Mục Ca, mãi đến khi càng ngày càng gần, hắn mới cố ý hay vô ý thoáng chuyển tầm mắt đi một chút.

Ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng ý sâu vô hạn, hắn mỉm cười chào hỏi với Tần Mục Ca, nói: “Hôm này sắc mặt Tần tư thư thật tốt… Càng xinh đẹp ra…”

“Vương gia quá khen, liễu yếu đào tơ, sao dám nhuộm mắt vương gia tôn quý?...” Tuy Tần Mục Ca biết dung mạo của mình không tệ, nhưng mà được người đàn ông trực tiếp tán thưởng như vậy dường như vẫn là lần đầu tiên, có chút không thích ứng được, cho nên gương mặt hơi phiếm hồng.

Trong lòng Hiên Viên Triệt không khỏi oán thầm một hồi với Mộ Dung Khinh Hàn, một vương gia nói chuyện thật là có hơi cợt nhã, * tính tình quả thật khác biệt với người khác!

--

Bốn người ra cửa phủ, Mộ Dung Khinh HÀn kêu xe và bản thân một xe, mà Lãnh Thanh Phong thì vui vẻ cùng xe với Tần Mục Ca.

“Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta từ trong cung ra ngoài ta dẫn tỷ đi dạo chơi có được hay không?” Trên mặt Lãnh Thanh Phong xinh đẹp thanh tú quyến rũ cười nhẹ nhàng: “Nơi này ta thật là còn chưa từng đi dạo như thế…”

“Làm sao ngươi và Thanh Dương Vương quen biết, dường như không phải quen biết sơ,” Tần Mục Ca nghĩ đến lời nói của Hiên Viên Triệt nói với mình, trong lòng cũng tò mò mãi, cho nên hôm nay tính hỏi thăm thật tốt với Lãnh Thanh Phong một chút – hắn gọi mình là tỷ tỷ, không hề có nghĩa mình chính là tỷ tỷ của hắn, hoặc là muốn làm tỷ tỷ của hắn, vi phạm nguyên tắc chuyện không thể làm của mình, “Còn có, Nhược nhi là ai? Bộ dạng ta giống với nàng ta?”

Đương nhiên trong lòng mình cũng có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà không có đáp án, chỉ có bản thân phải từ từ tìm, rất có thể, Lãnh Thanh Phong này chính là chiếc chìa khoá.

Vẻ mặt Lãnh Thanh Phong ngừng lại một lát, nhìn không chớp mắt Tần Mục Ca, sau một lúc lâu mới cười ảm đạm nói: “Ta và Thanh Dương Vương cũng chỉ là quen sơ mà thôi, cũng không quen biết, trong miệng hắn Nhược nhi hình như là một người trong rất nhiều nữ nhân của hắn – ngươi có biết hắn * thành tính, Trang@d#d#l#q#d@bubble bộ dáng như vậy lại có tiền, nghe nói còn có một chút tài nghệ có thể lừa gạt nữ nhân như vậy, cho nên nữ nhân quỳ gối dưới vạt áo của hắn nhiều đếm không xuể… Người nào yêu hắn người đó xui xẻo…”

“Chỉ là vừa gật đầu, ngươi đã đồng ý với hắn đến để chữa bệnh cho hoàng thượng, hắn có thể tin tưởng ngươi sao? Gạt người…” Tần Mục Ca bày tỏ không tin, liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Lãnh công tử không thành thật như vậy, ta cũng không thể làm bạn bè với ngươi rồi.”

“A? Ta đâu có không thành thật? Ta đã nói thật, ngươi đừng hiểu lầm ta….” Lãnh Thanh Phong bỗng chốc bối rối, vội vội vàng vàng *lo lắng giải thích với Tần Mục Ca, tỏ rõ chân thành của mình, “Ta vốn mặc kệ hắn, chính là đi theo hắn có thể quang minh chính đại tới tìm ngươi, cũng có thể quang mình chính đại tiến vào phủ đại tướng quân ở, lúc này ta mới đồng ý với hắn chữa bệnh cho hoàng thượng, bằng không ta mới lười phải quản việc đâu đâu này…”

“Ngươi và nhóm sát thủ trong lúc đó ta gặp phải là quan hệ gì, là ngươi phái sát thủ sao?” Tần Mục Ca nói đến điểm quan trọng, biểu tình cũng hơi kiềm chế lại, không khí trong xe ngựa dường như có đổi khác, có chút nặng nề.

Nếu là Hiên Viên Triệt nói chính xác, Lãnh Thanh Phong này và thích khách trong lúc đó có quan hệ, như vậy hắn rất có thể chính là dáng vẻ diễn kịch, hắn đến gần mình và Hiên Viên Triệt nhất định có mục đích.

Lãnh Thanh Phong vừa nghe, biết Từ Dật Thần đã để lộ một chút tình huống của mình cho Tần Mục Ca, còn nói bao nhiêu thì không biết, trong lòng hắn lập tức trở nên tức giận, chỉ là trước mặt Tần Mục Ca không tức giận được.

Vì thế, hắn đặt tay lên ngực trái của mình, chậm rãi nói: “Ta thề trước trái tim mình, cho nên bây giờ lời nói của ta không có một câu nào giả, ngươi nhất định phải tin tưởng ta…”

Tần Mục Ca quan sát một chút sắc mặt của đối phương, gật đầu – tạm thời giả vờ tin tưởng bộ dáng của hắn thật, còn có thể tin tưởng hắn hay không, chờ nghe xong rồi lại nói.

“Những thích khách này có chút quan hệ với ta, ít nhất là ta biết bọn hắn, nhưng bọn hắn không phải ta phái tới, ta biết có người bỏ tiền muốn bọn hắn lấy tính mạng Hiên Viên Triệt, nhưng ta tìm ngươi và việc này không có một chút quan hệ, dù sao ngươi vẫn phải tin tưởng ta, tỷ tỷ…”

Lãnh Thanh Phong lộ ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, giống như bị oan ức rất lớn, mở to mắt trông mong nhìn Tần Mục Ca, chờ đợi nàng trả lời.

Tần Mục Ca rất bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: “Thật sự không có liên quan với ngươi? Nhưng ngươi chọn tìm kiếm lòng của ngươi ư.”

Lãnh Thanh Phong gật đầu giống như con gà mổ thóc: “Ta là ta, bọn hắn là bọn hắn, ta tìm tỷ tỷ của ta, bọn hắn là tìm Hiên Viên Triệt, không giống nhau.”

“Là ai muốn lấy tính mạng của đại tướng quân, liệu có thâm thù đại hận gì?” Tần Mục Ca dựa vào thành xe, thử dò hỏi một câu.

Lúc này Lãnh Thanh Phong lại khẽ lắc đầu nói: “Tỷ tỷ, giang hồ có quy củ của giang hồ… Chỉ là tự đại tướng quân nên biết ai muốn mạng của hắn? Ngươi không biết sao? Lúc Hiên Viên Triệt này còn trẻ đã từng ở quốc gia khác trong một đoạn thời gian rất ngắn, hơn nữa ta còn biết hắn cũng không phải là người Cao Xương cũng không phải là người quốc gia kia, có chút lai lịch, ngươi có thể đi hỏi chính hắn…”

Lãnh Thanh Phong ném vấn đề cho Tần Mục Ca, chẳng qua vì không cho Tần Mục Ca đá trúng trên tấm sắt, hắn có lòng tốt bổ sung thêm: “Chẳng qua, Hiên Viên Triệt rất kiêng kị qua lại với hắn, nhưng dù sao ngươi không cần dễ dàng hỏi han, nếu không hắn sẽ tức giận…”

Tần Mục Ca nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc, chính mình sống cùng Hiên Viên Triệt một khoảng thời gian, đến bây giờ lại không biết Hiên Viên Triệt không phải người nước Cao Xương, chả trách hắn không có cha mẹ huynh đệ tỷ muội, nghe nói có một nghĩa phụ (cha nuôi), chỉ là đối phương không ở kinh thành, lui tới cũng không phải rất nhiều, như vậy vấn đề tới đây, hắn từ đâu tới đây? Cha mẹ huynh đệ tỷ muội có khoẻ mạnh?

Một mình hắn ở Cao Xương như thế nào dốc sức làm đến địa vị hiện tại? Nghe tới thật sự là rất miệt mài.

“Đương nhiên ta biết, ta và đại tướng quân không hề thân thiết, cũng không chuẩn bị hỏi hắn việc này. Ta chỉ là hy vọng ngươi không cần nói một đằng làm một nẻo thì tốt rồi.” Từ trong lòng Tần Mục Ca kỳ thật vẫn là không yên tâm Lãnh Thanh Phong này, chẳng qua tới nhìn tầng quan hệ này của hắn và Mộ Dung Khinh Hàn, hắn không phải là một người không thể tin cậy.

-

Dọc đường nói xong, không bao lâu thì mấy người đến hoàng cung.

Xuống xe ngựa, đi qua một quảng trường thật lớn, lại vào một ngõ rộng rãi, đi qua một số cung điện lầu khuyết, trước đến tẩm cung của Mộ Dung Huyên.

Đã nhiều ngày, tình hình của hắn tốt hơn nhiều, hành động cơ bản thoải mái, nhưng vì tình hình phức tạp, cho nên hắn cũng không xuất cung, chỉ ở hoạt động trên địa bàn của mình.

Lúc đám người Hiên Viên Triệt đi vào, Mộ Dung Huyên đang nói chuyện với một cô gái ở dưới mái hiên, người này không phải người khác, chính là Mộ Dung Đoá Đoá.

Khuôn mặt Mộ Dung ĐOá Đoá thấy Hiên Viên Triệt đỏ lên, lại thấy Mộ Dung Khinh Hàn, ngạc nhiên mừng rỡ chạy đến ôm lấy hắn cười nói: “Khinh Hàn hoàng thúc, Đoá nhi cuối cùng cũng gặp người, rất không dễ dàng!”

Mộ Dung Khinh Hàn yêu thương vỗ nhẹ tay đối phương, lại cười nói: “Còn nói, ta đã đến đây nhiều ngày, cũng không có gặp mặt con …”

“Con bị thái hậu giam cầm, hôm nay mới ra ngoài! Vừa ra tới đã chạy đến thăm Tam ca ca, đang muốn đi thăm thúc, vừa may thúc đã tới rồi -- có mang đồ chơi tốt tới cho con hay không?”

Mộ Dung Đoá Đoá đưa tay mở ra.

Tính tình Mộ Dung Khinh Hàn tốt giơ ngón trỏ chỉ trán đối phương nói: “Làm sao có thể ít đi của con, trước khi hoàng thúc trở lại, lúc đến vội vàng không có đem, Tiểu Uyển ở phía sau đã nhiều ngày hẳn là nhanh đến, đến lúc đó còn nhớ muốn…”

Mộ Dung Khin Hàn vừa nói đến tên Tiểu Uyển này, khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lập tức trở nên không được tự nhiên, đầu của hắn thấp hơn một chút, che lại tất cả cảm xúc của mình, nhưng mà trong lòng bàn tay thoáng nhẹ nhàng nắm lại.

Tần Mục Ca mắt sắt, chú ý tới chi tiết này của hắn, khăn gấm trong lòng bàn tay cũng không khỏi nắm chặt lại – hắn vẫn là không bỏ xuống được sao? Cho dù tan biến hiềm khích trước kia với mình, cho dù đối phương đã gả làm vợ người khác, trong lòng hắn cũng vẫn như cũ không bỏ xuống cô gái kia sao? Đó là cô gái như thế nào? Là có bề ngoài khuynh thành khó có thể với tới, hay là bóng lưng tuyệt vời đặc biệt quyến rũ khiến người mong mỏi, có thể có được năng lực lớn như vậy, để cho đường đường nam nhi bảy thước mãi không thể buông được?

Mộ Dung Đóa Đoá vừa nghe Triệu Hiểu Uyển, thì ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tần Mục Ca.

Đương nhiên Tần Mục Ca biết ý nghĩ của nàng ta, chỉ kiềm chế vẻ mặt không đi đáp lại, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Huyên mỉm cười chậm rãi đi tới.

Nếu không gặp, hắn vẫn như cũ có hơi tiều tuỵ, dường như cũng gầy đi một chút, chẳng qua tinh thần không tệ.

“Hoàng thúc…” Mộ Dung Huyên hành lễ xong với Mộ Dung Khinh Hàn, Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca lại hành lễ cho Mộ Dung Huyên.

Thấy Tần Mục Ca, ánh mắt Mộ Dung Huyên sáng lên, lập tức khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Hiên Viên, Tần tư thư mau miễn lễ…”

Mọi người trước sau nối đôi nhau vào nhà chính, phân trên dưới ngồi xuống.

Quan vị Tần Mục Ca nhỏ nhất, cho nên nàng liền đứng trước người hầu.

Chẳng qua, không có cho người khác nói chuyện, Lãnh Thanh Phong lôi kéo nàng muốn nàng ngồi ở bên cạnh mình.

Tần Mục Ca vội vàng giẫy giụa từ chối – Lãnh Thanh Phong này là nhân sĩ giang hồ, thật sự là không hiểu quy củ trong triều đình!

“Tần tư thư, cơ thể của ngươi vừa mới tốt hơn một chút, mau ngồi xuống.” Lời nói Mộ Dung Huyên lập tức làm cho Tần Mục Ca ngồi xuống.

Lúc này Tần Mục Ca mới chậm rãi ngồi bên cạnh Lãnh Thanh Phong.

“Ngươi là tư thư? Mau từ quan đi, như vậy sống cũng tự do một chút…” Lãnh Thanh Phong bỉu môi ở bên tai Tần Mục Ca nhỏ giọng oán trách nói.

Tần Mục Ca nhàn nhạt cười, Lãnh Thanh Phonh này có đôi khi thật sự là một đứa bé, đáng yêu tột cùng.

“Đã nhiều ngày cơ thể tốt hơn nhiều, cũng có thể bắt đầu xử lý một chút việc rồi.” Mộ Dung Khinh Hàn hàm chứa nụ cười nhạt nhoà, nhìn Mộ Dung Huyên, tiếp tục nói, “Chờ nghỉ ngơi một chút, ba người chúng ta đi thư phòng tán gẫu một lát.”

Mộ Dung Huyên khiêm tốn gật đầu.

Tần Mục Ca yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, ngoại trừ nói mấy câu bên ngoài với Lãnh Thanh Phong, cũng không nói thêm cái gì, nàng thấy ánh mắt Thất công chúa Mộ Dung Đóa Đóa thường thường cứ lướt đến trên người Hiên Viên Triệt, trong lòng không khỏi tiếc thay cho đối phương, nàng xuẩn tâm nảy mầm, nhưng thêm tiếc cho Hiên Viên Triệt cuồng dại, đoán chừng cũng không có tiếp nhận tình cảm khác – như vậy xem ra, thật sự là mình hại hắn, thật không ngờ mặt ngoài hắn hay lạnh nhạt, thực tế lại là người đàn ông cuồng dại như vậy.

“Tỷ tỷ đang nhìn gì? Đại tướng quân?” Lãnh Thanh Phong thấy ánh mắt Tần Mục Ca nhấp nhánh vụt sáng không ngừng lướt qua trên người Hiên Viên Triệt, trong lòng không khỏi tò mò lại khó chịu, liền nhỏ giọng tới gần Tần Mục Ca hỏi một câu.

Nhưng đúng lúc Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt còn có Mộ Dung Huyên dừng lại trò chuyện, cho nên âm thanh hắn tuy rất nhỏ, lại như cũ bị Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt chờ nghe được.

Nhất thời, trên người Tần Mục Ca nhiều hơn mấy ánh mắt!

“Ta nào có?!...” Tần Mục Ca vạch đen đầy mặt, mình chỉ là thấy ánh mắt Thất công chúa không ngừng nhìn Hiên Viên Triệt, cho nên có cảm mà phát ra suy nghĩ vài thứ, đâu có cố ý nhìn Hiên Viên Triệt ?!

Trong mắt Hiên Viên Triệt thoáng lộ ra không hiểu sóng lớn, nàng đang nhìn lén mình ? Vì sao?

Mộ Dung Huyên thấy mặt Tần Mục Ca hơi đỏ, đang muốn thay nàng nói gì đó, Thất công chúa bên kia hàm chứa nụ cười, nói với Mộ Dung Khinh Hàn: “Hoàng thúc không biết, thiếu chút nữaTần tư thư gả cho người?...”

“A…?” Mộ Dung Khinh Hàn rất bất ngờ, lông mày hắn nhíu lại, rất nhiều hứng thú nhìn Mộ Dung Đóa Đóa hỏi: “Tần tư thư thiếu chút nữa gả cho ta? Sao lại thế này? Chuyện lúc nào?”

Tần Mục Ca thật không ngờ Mộ Dung Đóa Đóa lại ở chỗ này nhắc lại chuyện xưa, nhất thời không biết muốn nói chút gì để giảm bớt xấu hổ và lo lắng của mình, nàng hơi mở to hai mắt, nhìn Mộ Dung Đóa Đóa muốn nói lại thôi.

Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt sa sầm có thể vặn ra được nước, vẻ mặt bình tĩnh nhưng thoáng hiện ra ý lạnh.

Sắc mặt Mộ Dung Huyên không thay đổi, dịu dàng ngăn lại Mộ Dung Đóa Đóa nói: “Đóa nhi, trước mặt hoàng thúc đừng vội nói lung tung.”

Lúc trước, Mộ Dung Đóa Đóa cũng sẽ nghe lời im miệng, nhưng hôm nay không biết làm sao, nàng ta với lời nói ý cảnh cáo rõ ràng của Mộ Dung Huyên lại ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí đề cao âm thanh một chút trả lời: “Lúc trước vốn gả cho hoàng thúc nên là Tần tư thư, nhưng mà âm kém dương sai (lẫn lộn, lầm lẫn), sau cùng là Triệt Hiểu Uyển, Triệu tiểu thư gả qua…”

Từ trong lòng Tần Mục Ca thoáng buông thả một chút, tàm tạm, Mộ Dung Đóa Đóa này mặc kệ xuất phát từ suy xét gì vạch trần vụ này ra ngoài, nhưng mà nàng ta không có nói ra chuyện mình đánh tráo ở trước mặt mọi người, coi như là may mắn của mình.

Ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng một mảnh sâu xa, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tần Mục Ca, hỏi: “Tần tư thư, thật sự là như thế này sao? Ta chỉ nghe nói Tần tư thư gả cho đại tướng quân, trước đâ không lâu vì hiểu lầm tách ra, thật không biết trong lúc đó bổn vương và Tần tư thư còn có sâu xa này – nhưng, vì sao sau cùng gả cho bổn vương lại là Tiểu Uyển mà không phải ngươi? … Là nảy sinh nhầm lẫn gì?”

Giọng điệu của hắn không giận không vui, vẻ mặt cũng thật bình tĩnh, nhưng mà lòng Tần Mục Ca lại giống như rơi vào vực sâu!

Hiên Viên Triệt không có bất kỳ biểu cảm gì nâng mắt thoáng liếc nhìn Thất công chúa Mộ Dung Đóa Đóa, ý vị sâu xa, không có nhiệt độ.

Lòng Mộ Dung Đóa Đóa không khỏi co rụt lại một cái, mình sai lầm rồi sao? Vì sao moij người lại có vẻ mặt kỳ quái như vậy? Mình lại không có nói sai! Tần Mục Ca đã tách ra với Hiên Viên, nhưng lại vướng mắc dây dưa như vậy, rốt cụôc là xảy ra chuyện gì?

Có phải nàng ta muốn hợp lại hay không, muốn một lần nữa trở lại ôm ấp của Hiên Viên Triệt? Nếu nói vậy, nhưng mình không đồng ý, hiện tại hoàng thúc đến đây, nếu biết trước kia nàng ta nên gả cho hắn mà không phải là Hiên Viên Triệt, không nhất định sẽ dẫn nàng ta về, như vậy, bên cạnh Hiên Viên ngoại trừ Như phu nhân không lên được mặt bàn kia, cũng không có bao nhiêu nữ nhân vướng tay vướng chân.

Mình muốn trở thành thê tử (vợ) của hắn!

Suy nghĩ Tần Mục Ca thiên hồi bách chuyển, muốn nói như thế nào mới có thể bảo toàn chính mình lại không liên luỵ Hiên Viên Triệt? Mình không gả cho Mộ Dung Khinh Hàn, lại kết hôn rất nhanh với Hiên Viên Triệt, khó tránh khỏi đối phương sẽ không tạo thành suy đoán khác, ví dụ như mình và Hiên Viên Triệt có cảm tình với nhau, sau đó dùng Triệu Hiểu Uyển làm thay thế các loại.

“Chuyện là như vậy, Vương gia,” Tần Mục Ca đứng lên cúi người về phía Mộ Dung Khinh Hàn, khẽ cúi đầu, nói nhỏ, “Lúc ấy tuyển chọn hai người, trong đó quả là có nô tỳ, thái hậu nói một người trong đó gả cho Vương gia, ta đã gặp tiểu thư Triệu Hiểu Uyển, thật sự là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, đoan trang thư nhã, khí chất như lan, ta tự biết xấu hổ, thật sự không bằng, lại nghe thấy Vương gia chính là ngọc chất tiên tư (dung mạo như tiên khí chất như ngọc), chỉ có cùng Triệu tiểu thư mới đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, cho nên nô tỳ tự rút khỏi…”

Tần Mục Ca cảm thấy trong lòng bàn tay mình mồ hôi đã chảy ra, nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, chờ đợi đối phương nói chuyện.

Trong phòng yên tĩnh thậm chí có thể nghe được cây kim rơi xuống.

“Thì ra chúng ta lại bỏ lỡ như vậy…” Mộ Dung Khinh Hàn dường như cũng không có tinh tế đi cân nhắc quá nhiều chi tiết, mà là đặt sức chú ý ở trên cảm xúc, lập tức, ngoài dự đoán của mọi người, Mộ Dung Khinh Hàn gằn từng tiếng hỏi, “Tần Mục Ca, nếu hiện tại bổn vương lại cho ngươi một cơ hội, ngươi, có bằng lòng đến bên cạnh bổn vương hay không?...”

Cái gì?! Tần Mục Ca không khỏi mở to hai mắt đối diện đôi mắt của Mộ Dung Khinh Hàn.

Hôm nay hắn mặc áo dài cổ tròn màu đỏ thẫm bằng lụa mỏng, áo tuyết trắng, càng nổi bật lên môi hồng răng trắng của hắn, dung mạo xinh đẹp biết bao.

“Ngươi có bằng lòng đến bên cạnh ta hay không? …” Mộ Dung Khinh Hàn nhìn vẻ mặt Tần Mục Ca rất kinh ngạc, không khỏi mỉm cười, một lần nữa lập lại lời nói mới rồi của mình.

Sắc mặt Hiên Viên Triệt lập tức bắt đầu thay đổi, trong đôi mắt hắn chợt loé lên lo lắng. Hắn rất muốn làm chút gì, thấy Tần Mục Ca rơi vào lựa chọn khó cả đôi đường, lòng của hắn không nhịn được trở nên níu chặt.

Lúc trước chính là nàng không muốn gả cho *vương gia này mới nghĩ biện pháp tránh né, nhưng hiện tại lại gặp hắn!

“Vương gia cao quý vô cùng, mà nô tỳ đã là thân bại liễu, không dám làm bẩn mỹ danh của vương gia?... Đa tạ vương gia rủ lòng thương xót, nô tỳ không cần tạo hy vọng không phải của mình nữa…” Nói xong, Tần Mục Ca quỳ sụp xuống đất, dập đầu một cái cho Mộ Dung Khinh Hàn.

Lãnh Thanh Phong không khỏi liền khẽ cười rộ lên, ngay trước mặt Mộ Dung Khinh Hàn đã đỡ Tần Mục Ca lên, cùng lúc nói: “Ánh mắt tỷ tỷ thật quá tốt, danh tiếng Thanh Dương Vương thật quá tốt, với lại hậu viện của hắn mỹ nữ như mây, xấp xỉ có hơn mấy trăm người, cho nên vừa vặn không đi…”

Khuôn mặt tuấn tú Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng – thằng nhãi Lãnh Thanh Phong này thật là tìm đánh!

Mộ Dung Huyên khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Mộ Dung Khinh Hàn: “Hoàng thúc, doạ Tần tư thư sợ hãi…”

Dường như cũng ý thức được lời nói của mình có chút không ổn, Mộ Dung Khinh Hàn ngượng ngùng cười cười, nhìn Tần Mục Ca vẫn quỳ như cũ, chậm chạp nói: “Là bổn vương đường đột, ngươi đứng lên đi Tần tư thư.”

Lúc này Tần Mục Ca mới đứng lên, trở lại chỗ ngồi của mình. Trái tim vẫn đang thình thịch nhảy lên kịch liệt như cũ, thật lâu không hạ về chỗ cũ.

Thấy sắc mặt Tần Mục Ca hơi tái nhợt, Lãnh Thanh Phong đưa tay nắm tay nàng lại, tràn đầy thân thiết nhỏ giọng nói: “Đừng sợ…”

Ánh mắt hắn như sao trên trời, sáng ngời chói mắt, lóe ra ánh sáng ấm lòng, dường như cho nàng thêm dũng khí và đảm lượng (lòng dũng cảm và tinh thần can đảm).

“Tốt, chúng ta đi thư phòng, trước để cho bọn họ nghỉ ngơi một lát.” Trang@d#d#l#q#d@bubble Mộ Dung Khinh Hàn đứng dậy thoáng liếc mắt nhìn chung quanh, thản nhiên cười nói.

Thác Bạt Hiên, lòng thả lỏng xuống, hắn nhìn vẻ mặt Tần Mục Ca như trút được gánh nặng, khóe miệng không khỏi hơi gợi lên một đường cong mờ. Thấy Mộ Dung Khinh Hàn đứng dậy, hắn cũng đứng dậy theo.

Với ánh mắt Thất công chúa Mộ Dung Đóa Đóa đưa qua, một chút ánh mắt hắn cũng chẳng muốn nhìn nhiều – suy nghĩ của nàng sao mình có thể không biết? CHính là nàng ta và Tần Mục Ca có quan hệ tốt, nhưng vì một câu Lãnh Thanh Phong mà lòng ghen tị bỗng nhiên nổi lên, thiếu chút nữa đưa đối phương đến hoàn cảnh khó khăn!

Nữ nhân như vậy thật quá ngu ngốc!

Mộ Dung Khinh Hàn kéo tay Mộ Dung Đóa Đóa đi ra ngoài, thấy có một khoảng cách với mọi người, liền nhỏ giọng nói với Mộ Dung Đóa Đóa: “Đóa nhi, con và Tần tư thư quan hệ tốt không?”

Mộ Dung Đóa Đóa ngừng một lát, nghĩ nghĩ, trả lời: “Cũng được, tính cách Tần tư thư không tệ…” Nàng ta rốt cuộc nói một câu coi như công chính, chẳng qua nàng ta lại nói, “Nhưng, người này rất thích tính kế, suy nghĩ linh hoạt…”

“Là sao?” Mộ Dung Khinh Hàn không khỏi thoáng quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mục Ca, nàng đang nói chuyện với Lãnh Thanh Phong, khóe mắt đuôi mày hắn đều là ý cười, sau đó làm bộ bừng tỉnh hiểu ra quay đầu nhỏ giọng nói, “Bổn vương vẫn không nhìn ra, ta đây giao cho con một nhiệm vụ, thử xem con thông minh hay là nàng thông minh, có được hay không?”

Mộ Dung Đóa Đóa thoáng lộ ra nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.