Chồng Yêu Mau Hộ Giá!

Chương 13: Chương 13




An Vy vốn tưởng rằng cô gái tên Ái Mỹ kia đã rời đi rồi, nhưng không, buổi chiều cô mới ra ngoài một lát, lúc quay lại đã bị cô gái kia chặn ngoài cửa.
- Chúng ta nói chuyện một lát được không?
- Chị nói ở đây luôn được không?
Tự dưng đi chỗ khác rồi cô ta muốn làm gì cô, lúc đấy ai cứu?
Mới sống lại chưa đầy một tháng, cô không muốn ngỏm sớm thế đâu.
Ái Mỹ liếc nhìn xung quanh một vòng rồi chỉ vào dãy ghế phía đối diện:
- Thế ra kia ngồi thì sao?
An Vy chần chờ giây lát mới gật đầu rồi cùng cô ta đi đến đó ngồi xuống.

Ái Mỹ không hề nôn nóng vào chủ đề chính mà quan sát cô một lượt trước.

Tóc cột đuôi gà, áo phông quần ống rộng phối với giày thể thao giá bình dân, nhìn cô giống như cô nhóc học sinh nào đó hơn là thiếu phu nhân của tập đoàn lớn.

Hoàn toàn không xứng với Đình Phong chút nào.
Thấy vậy Ái Mỹ càng thêm xem thường cô hơn, giọng điệu cao ngạo hẳn:
- An Vy, có lẽ sáng nay anh Phong đã giới thiệu chị với em rồi nên giờ chị không cần phải giới thiệu lại với em đâu nhỉ.
- Sáng nay anh Phong cũng giới thiệu em với chị rồi nên giờ em cũng không phải giới thiệu lại với chị đâu nhỉ? Với cả...
An Vy nhìn sấp tài liệu cô ta ôm trên tay rồi lại nhìn nét tự tin đang bị thay thế bởi sự khó chịu trên khuôn mặt kia, bình thản nói tiếp:
- Chị tự tin như thế chắc đào cả tổ tiên nhà em lên rồi đấy hả? Nhưng đào lên rồi cũng đâu thay đổi được sự thật là tụi em đăng ký kết hôn rồi? Không lẽ chị định xen vào quan hệ bọn em hay quá hơn là bảo em ly hôn rồi nhường anh ấy cho chị? Chị đang nằm mơ à?
Nhường anh cho ai chứ nhường cho người này kẽ đất cũng không có cửa đâu.

Ái Mỹ sửng sốt nhìn cô, nhận ra mình thất thố, cô ta vội điều chỉnh nét mặt trở về vẻ bình thường:
- Đó không phải là điều hiển nhiên sao, bọn chị là thanh mai trúc mã, Đình Phong cũng thích chị.

Nếu không phải chị yêu người khác, giờ vị trí của em vốn là của chị rồi.

An Vy, làm người nên lượng sức, em chỉ là một món hàng bố mẹ gửi đến chuộc lỗi cho chị gái mình thôi.

Em cam tâm để người khác điều khiển cuộc sống của mình sao?
Thấy cô không nói gì, cô ta bồi thêm một câu nữa.
- An Vy, người gây tội là chị gái em nhưng vì sao chị ta không chỉ không phải trả giá cho tội lỗi của mình, cuộc sống cũng ngày càng rực rỡ hơn trong khi em lại trở thành tội đồ của tất cả mọi người? Em không thấy bất công sao? Không thấy hận bọn họ sao?
Ái Mỹ điều tra rất kỹ về An Vy và mối quan hệ quanh cô, cô ta cũng đã nói chuyện với bác Lan và biết An Vy sống ở nhà họ Lâm không tốt nếu không muốn bị coi như người ở.

Đã thế cô còn liên tục bị An Diệu chèn ép, bị Đình Phong bắt nạt đến mức phải bỏ chạy rồi ngã cầu thang.

Có lẽ cô cũng muốn vũng vẫy khỏi nhà tù này, chỉ là không ai làm chỗ dựa cho cô thôi, nếu có người giúp cô, cô chắc chắn sẽ không từ chối.
- An Vy, em cũng không thích anh Phong mà anh ấy cũng không thích em, vậy sao hai người không giải thoát cho nhau đi.
An Vy không trả lời cô ta ngay mà cầm điện thoại gõ cái gì đó, mãi sau mới ngẩng đầu lên hỏi cô ta:
- Chị thích Đình Phong thật à?
- Ừ và chị tin anh ấy cũng thích chị.
Nghe xong câu khẳng định của chị ta, ánh mắt An Vy lướt qua sự thương hại.

Người đẹp mắc bệnh ảo tưởng quá rồi đấy!
- Chị thích anh ấy thế sao lúc anh ấy gặp tai nạn chị không tới tìm anh ấy, lúc anh ấy tuyệt vọng nhất vì mất khả năng đi lại chị ở đâu?
Đang từ đỉnh cao đời người rớt bụp xuống đáy vực sâu bị người yêu và em trai phản bội.

Những ngày tháng nằm viện chỉ có bố chồng và vài cấp dưới đến thăm.

Là cô chắc cô tuyệt vọng chết quách cho rồi chứ đâu đủ dũng khí bắt đầu lại như anh chứ?
Trong lúc đó những người này ở đâu?
Tuy rằng cô sợ anh, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn cô cảm nhận được nỗi đau giống anh.

Có lẽ anh cũng không hào nhoáng như vẻ bề ngoài của mình, có thể vì vậy nên anh mới trở nên tiêu cực, u ám như thế.
- Chị...
- Chị Mỹ này, thực ra kiểu người như chị em gặp rất nhiều.

Người xấu xa, cặn bã hơn chị em cũng gặp cả tá, chị không cần dùng đòn tâm lý với em làm gì.

Sống thế nào em tự biết không cần chị dạy.

Với cả chị đừng tự tin quá, với cái tính của anh Phong ấy, anh ấy mà thích chị thì người phải đứng ở bên ngoài này là em chứ chẳng phải chị rồi.
Cô sẽ không để thế giới của Đình Phong bị vấy bẩn bởi những người này, cô sẽ dùng sức lực nhỏ bé của cô để dọn sạch những thứ không vui trong lòng anh đi.
- Nếu chị không còn vấn đề gì nữa thì em vào trong đây.
An Vy cúi đầu chào chị ta rồi đứng dậy đi vào trong, sau khi đi vào phòng, mới khép cửa lại cô đã hỏi bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh:
- Anh thấy bộ đồ này thế nào? Quê mùa lắm không? Hay trông tôi béo quá?
Vừa nói cô vừa bóp eo rồi lại bóp chân mình, hồn nhiên đến đáng yêu.
Đình Phong đang uống nước xém bị sặc, trợ lý Long ở bên cạnh cũng ho một cái, bình tĩnh chào cô:
- An Vy, thực ra bộ đồ này của em cũng rất có phong cách.
Nếu có thể anh ta rất muốn góp ý cô có thể nào mặc bộ đồ nào trưởng thành hơn được không, chứ nhìn cô thế này khiến anh ta có cảm giác sếp mình lừa tình trẻ vị thành niên.

Nhưng vì lo cho miếng cơm manh áo của mình nên chỉ có thể nói trai lòng mình.
- ...
Trong phòng xuất hiện người thứ ba khiến An Vy chết điếng, mặt cô nóng bừng thiếu điều muốn mặt đứt nứt ra một kẽ để chui xuống tránh nhục.

Nhưng bệnh viện làm toàn nền tráng xi măng, làm gì có khe nứt cho cô trốn, thế nên cô chỉ có thể căng da đầu chào hỏi anh ta:
- Trợ lý Long, anh tới khi nào vậy?
- Tôi vừa tới một lúc thôi.
Nói xong anh ta kiếm cớ rời khỏi phòng để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ, đợi anh ta đi khuất An Vy mới chạy tới trách cứ anh:
- Sao nãy nhắn tin anh không bảo có người ở trong này? Anh có biết vừa rồi tôi quê lắm không hả?
Bị cô mắng, còn giận dỗi với mình nhưng anh lại chẳng tức giận, còn cười tủm tỉm hỏi:
- Thì anh đâu biết em sẽ làm vậy đâu? Sao thế, nãy có ai chê đồ em mặc à?

- Cô bạn thanh mai trúc mã của anh đó, cô ấy còn bảo tôi nhường anh cho cô ta nữa nhưng tôi bảo anh không thích cô ta rồi.
Từ sau khi nhận ra bản thân mình là người đầu tiên chạm vào anh mà không bị anh dùng bạo lực xử lý, gan cô to hơn hẳn, nghĩ gì nói nấy.

Thấy Đình Phong nhìn mình cô gần như năn nỉ anh:
- Đình Phong, Ái Mỹ không thích hợp với anh đâu.

Đợi khi nào tìm được cô gái thật sự đối tốt với anh tôi sẽ giới thiệu cho anh sau nhé?
Nụ cười chưa kịp nở trên môi anh đã bị cô dập cho tắt ngúm, anh lạnh lùng gật đầu một cái:
- Ừ.
- Anh nhớ rồi nhé, thích ai phải bảo với tôi để tôi còn biết đường tạo không gian riêng cho hai người.
- Ừ.
- Anh giận hả?
- Không có.
- Ồ.
Tuy anh nói không giận nhưng An Vy vẫn cảm thấy sau lưng rờn rợn, cô bắc ghế lại gần chủ động xoa bóp tay với bả vai cho anh, thật lòng khen ngợi:
- Anh Phong này, chắc lúc trước anh hay rèn luyện thể thao lắm phải không, tay cơ bắp ghê ấy.
- Cũng bình thường.
- ...
Giọng nói với khuôn mặt anh như ăn phải thuốc nổ khiến cô nín thinh không dám nói gì nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.