Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 937: Thiên tai nhân họa




- Không được, nếu không có cần cẩu thì sẽ không kéo lên được. Đội trưởng Đội tìm kiếm cứu nạn đầu đầy mồ hôi nói.

Có người đề nghị: - Chi bằng đào một cái động rồi kéo người từ trong động lên

Lập tức có người phản đối nói: - Không được, đào hố sẽ gây ra chấn động, chỉ là bụi và đá vụn thôi cũng đã khiến người bị thương ở dưới không chịu nổi rồi. Hơn nữa cũng không biết tình hình hiện tại của anh ta như thế nào, nếu như tay chân bị vướng thì cũng không thể lôi ra được.

Đỗ Long dùng tay ôm cằm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Không thì thế này...Chúng ta đào một đường hầm từ phía chân tường, tìm người gầy một chút đi vào xem tình hình thế nào.

Trước mắt thì đây là cách khả thi duy nhất, vì thế mọi người không ai nói gì bắt đầu chuyển đá vụn đi. Vài phút sau khi đá vụn chuyển đi hết, thì lộ ra một cái hang tối đen thông về phía đáy tường.

Đội trưởng Đội tìm kiếm cứu nạn hô người bên trong nhắm mắt lại, sau đó dùng đèn pin soi vào. Chỉ thấy tình hình bên trong rất hỗn loạn, mấy cái bàn đều bị đập vụn rồi. May mà cái tủ lạnh bị đổ ở góc tường đã chống đỡ tường khỏi đổ xuống, bằng không người ở dưới sớm đã bị đè bẹp rồi.

Tường bị đổ tạo thành một khoảng trống nhỏ với mặt đất. Một người nằm bên cạnh tủ lạnh vẫn không nhúc nhích, còn tình hình cụ thế thì đứng ở góc này không thể nhìn rõ được.

Đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn quay đầu lại nhìn một chút, gọi một cảnh sát khá gầy đến nói: - Cậu, đi vào xem tình hình thế nào!

Người kia đang muốn bò vào, thì Đỗ Long lại đề nghị: - Buộc sợi dây vào lưng anh ta đi, như vậy không cần lôi đầu thì cũng có thể lôi cả hai người lên.

Buộc dây thừng vào lưng, viên cảnh sát trong đội tìm kiếm cứu nạn cố gắng bò vào khe hở giữa mặt tường và mặt đất...

Rất nhanh anh ta đã kêu lên:

- Tôi tìm được anh ta rồi, mau lôi chúng tôi lên!

Mọi người cùng kéo dây thừng về phía sau, hai người nhanh chóng được kéo ra ngoài. Người bị thương là một đàn ông trung niên, trên người anh ta bị thương nhiều chỗ, đã rất đuối sức rồi. Khi mọi người vội vàng đặt anh ta lên cáng, anh ta yếu ớt chỉ vào đống hoang tàn nhà mình nói: - Con tôi...vợ và con tôi...

Mọi người nhìn đống hoang tàn kia, tâm tình đều vô cùng trầm trọng. Đỗ Long đặt tay lên vai anh ta, kiên định nói: - Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu họ!

Tâm tình người đàn ông trung niên kia dịu bớt đi, lập tức ngất xỉu, một tay thả lỏng, một cái bật lửa rơi xuống đất. Sau khi anh ta bị khiêng đi, Đỗ Long nhặt bật lửa lên. Đây là loại bật lửa mài đá rất ít gặp, hắn tùy tiện bật vài cái, bật lửa phát ra âm thanh sàn sạt nhưng lại không đánh ra chút lửa nào. Mọi người giật mình, thì ra âm thanh kỳ quái mà họ vừa nghe thấy phát ra từ chiếc bật lửa này.

- Việc này...Vợ và con anh ta... Thạch Siêu Vũ nuốt nước miếng, hỏi: - Có cứu nữa không?

Đỗ Long lắc đầu nói: - Chúng ta ở đây tìm lâu như thế cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Đội trưởng Đội tìm kiếm cứu nạn cũng lắc đầu nói: - Xem bố cục lúc nãy thì người đàn ông ngồi ở phòng khách, vợ anh ta hẳn là ở phòng ngủ. Bên kia đá hỗn loạn như thế, cho dù không bị đập chết thì cũng bị đè chết, xác suất còn sống rất thấp...

- Để cơ hội lại cho người sống đi. Trong lòng Đỗ Long mặc niệm một câu. Dẫn đầu đi đến một đống hoang tàn, không ai biết rõ tình hình phía dưới đống hoang tàn bằng hắn, cứu những người còn sống mới là điều quan trọng nhất.

Đỗ Long liên tiếp phát hiện rất nhiều người đang bị vùi thật sâu ở phía dưới. Lòng tin của mọi người với hắn cũng tăng lên, những người tham gia tìm kiếm cứu người cũng ngày một nhiều. Đội trưởng Đội tìm kiếm cứu nạn số 3 chia đội làm hai tổ nhỏ, một tổ anh ta chỉ huy, còn một tổ thì giao cho Đỗ Long.

Sau khi thành chỉ huy, Đỗ Long đột nhiên tăng tốc tìm kiếm cứu người. Tổ bọn họ gần như không lãng phí một phút nào, cứu ra một đám người bị thương, trở thành đội tìm kiếm cứu nạn có hiệu suất cao nhất.

Tất cả mọi người đều cao hứng, nhưng không biết trong lòng Đỗ Long lại khá trầm trọng. Hắn tận mắt nhìn thấy rất nhiều người bị vùi dưới gạch đất dần dần mất đi, bởi vì đến quá muộn hoặc vì không có cách nào để chuyển đống hoang tàn này đi, bọn họ bị sự từ bỏ có lựa chọn của Đỗ Long , , Đỗ Long cũng không còn cách nào khác, người bị thương nhiều lắm. Hắn chỉ có thể dành cơ hội cho những người có thể cứu thành công được thôi, người sở hữu khả năng đặc biệt cũng có lúc không vui.

Trời dần sáng, mấy người Đỗ Long đã cứu được 36 người từ đống đổ nát, đó là một con số rất lớn. Số người mà các đội khác cứu được chưa bằng một nửa đội hắn. Thậm chí chưa bằng một phần ba, hơn nữa còn làm bị thương mấy người.

Tinh thần mọi người rất phấn khởi, nhưng thể lực lại dần yếu đi. Nhìn ánh bình minh đỏ rực từ phía xa, Đỗ Long cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Hắn, Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đi bộ về phía bên kia quảng trường. Chỉ thấy người ở quảng trường đã tăng gấp đôi so với hôm qua, sắc mặt mọi người nặng nề, hai mắt không có thần sắc. Đối mặt với tai họa bất ngờ như thế, mọi người đều cảm thấy con đường phía trước thật mù mịt.

- Đại đội trưởng Đỗ, Đại đội trưởng Đỗ! Mao Tuệ Lệ bu lại, cô hỏi: - Đại đội trưởng Đỗ, anh từ bên ngoài vào, tối hôm qua không gặp được anh, có phải là anh tham gia tìm kiếm cứu người không?

Đỗ Long gật đầu nói: - Ừ, chúng tôi đã tìm kiếm cả đêm, cứu được không ít người bị vướng trong đó.

Mao Tuệ Lệ hỏi: - Số người cụ thể là bao nhiêu? Có thể tiết lộ một chút không?

Đỗ Long chần chừ một lát, Thạch Siêu Vũ đã kiêu ngạo nói: - Riêng tiểu đội chúng tôi cứu được ba sáu người, tất cả đều còn sống!

Mao Tuệ Lệ phải hỏi lại, Đỗ Long đẩy micro ở phía trước ra, nói: - Chúng tôi mệt chết rồi. Hơn nữa còn nhiều việc bộn bề, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ tiếp nhận phỏng vấn của cô.

Mấy người Thẩm Băng Thanh thì đi tìm đồ ăn, Đỗ Long tìm được Hùng Hán Kiều người nhịn cả đêm như mình, hỏi: - Chủ tịch Hùng, có tin tức gì mới sao? Đường đã thông chưa? Tình hình sửa điện, nước và viễn thông thế nào rồi?

Hùng Hán Kiều đáp: - Rất nhiều cột điện bị đổ, mấy cáp thông tin cũng bị chặt đứt, hiện tại đang sửa gấp. Còn về đường xá...Sao mà thông dễ dàng được chứ. Đến hai khối thép tấm mà các cậu rải ra...Nghe nói cũng bị một chiếc xe quá tải đè sập rồi. Đến lái xe cũng lái xe rơi xuống núi rồi, đoạn đường xấu lại càng rộng hơn.

Đỗ Long cả giận nói: - Mấy tên khốn khiếp này! Tự mình muốn chết thì trực tiếp nhảy xuống đi. Gã làm như vậy, làm chậm trễ bao nhiêu việc rồi!

Hùng Hán Kiều thở dài: - Đúng là thiên tai...Cũng may quân đội đã xuất động, một đội thi công đang ra sức sửa gấp, dự tính ba giờ sau có thể tạm thời cho xe lưu thông. Tôi đã yêu cầu người trong Cục công an mang theo súng đi rồi, nếu có người gây cản trở cho việc thông xe, lập tức bắt gian. Tôi xem ai còn dám làm bừa!

Đỗ Long bực tức nói: - Cái loại khốn khiếp đó nên lập tức đập chết!

Hùng Hán Kiều nói: - Đừng nói nhảm nữa, nghe nói các anh cứu được không ít người, tình hình cụ thể như thế nào?

Đỗ Long tùy tiện nói vài câu, quan trọng nhất là nhấn mạnh sự thật mình cứu được 36 người. Hùng Hán Kiều vui mừng sâu sắc, không khỏi khen vài câu.

Đỗ Long gọi điện thoại cho Mã Quang Minh, hắn nói đã xác định được tâm trận động đất cách hai cây số về phía bắc trung tâm thị trấn Tuyên Cương. Những thôn trấn phụ cận thị trấn đều có những tổn thất vẫn chưa thống kê được. Trong đó, tình hình tổn thất ở thị trấn Tuyên Cương là nghiêm trọng nhất. Hai tuyến đường chính đi qua thị trấn Tuyên Cương đều bị chặt đứt, hơn nữa thông tin bị gián đoạn. Đến nay vẫn chưa biết mấy thôn dưới tình hình tai họa cụ thể như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.