Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 493: Cúp rồi cúp rồi




Nghe được Bạch Trung Hành nói ra những lời uy hiếp trắng trợn, Đỗ Long mặt vẫn như cũ không hề biến sắc nói:

- Nếu tới cuối tháng rồi súng ống đạn dược thu được còn xa mới đạt được sự kỳ vọng… nói không chừng tôi thật sẽ ngồi trên xe tăng về đây.

Đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích, một giây ngốc ngếch cũng đủ để gây đấu súng bùng nổ xung đột đổ máu. Đỗ Long sáng suốt lựa chọn lui lại, hắn hướng Bạch Trung Hành khoát tay, cười nói:

- Đồng chí tiểu Bạch, chúng ta sau này còn gặp lại.

Đỗ Long vênh mặt khệnh khạng lên xe, lúc hai chiếc xe cảnh sát rời khỏi, có người muốn tiến lên ngăn cản, Bạch Trung Hành quát:

- Để cho bọn họ đi.

Sau khi xe cảnh sát rời khỏi, có người khó chịu nói:

- Tiểu Bạch, tên cảnh sát kia quá kiêu ngạo, cậu làm sao lại để bọn nó đi rồi? Ít nhất cũng nên đánh gãy một chân bọn chúng chứ!

Bạch Trung Hành sắc mặt phiền toái nói:

- Để cho hắn oai một lần, thông báo này chính là do đồn công an xã Mãnh Tú in và phát hành đấy, căn bản không được cấp trên ủng hộ. Đến cuối tháng, tao xem hắn có thể làm gì chúng ta! Mọi người nổ súng chỉ thiên, vui vẻ đưa tiễn đồn trưởng Đỗ một đoạn.

Chỉ một thoáng tiếng súng trong thôn đã nổ lớn, chí ít có đến hơn mười khẩu súng hướng bắn lên trời, ngồi ở trong xe cảnh sát Bạch Hồng Ẩn không kìm nổi mắng:

- Đám dân phu vùng núi chết tiệt này, vậy mà cũng khoa trương! Thật muốn chạy về đập chết hết bọn chúng!

Vương Phu Vũ lạnh nhạt nói:

- Tôi thấy bị bắn hạ đầu tiên là cậu đấy, người ta toàn thôn mỗi người ít nhất bình quân có hai khẩu súng, cậu có thể vác được vài khẩu không? Đồn trưởng Đỗ, vì sao anh nhắc tới chuyện ba mươi năm trước thì bọn họ liền đỏ mặt rồi? Ba mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Long nói:

- Ba mươi năm trước, thôn Sa Câu không gọi là thôn Sa Câu, lúc đó tình trạng buôn lậu súng và thuốc phiện trong thôn còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều, bọn họ thậm chí còn xây dựng cải tạo chiến hào ở bên ngoài, tường cao, ở bên trong xây dựng lầu canh, pháo đài, dùng vũ lực chống cự pháp luật. Cuối cùng thật sự quá hỗn loạn, chính phủ điều động bộ đội, dùng đại pháo bắn vào san bằng từng điểm đen của thôn Sa Câu, tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài giao giới, người còn sống sót đều được sắp xếp đi sơ tán, nhưng vài năm sau bọn họ lại tự mình trở về xây dựng lại thôn Sa Câu. Bởi vì mưu sinh không dễ, bọn họ một lần nữa đi vào đường cũ, liền biến thành cái hiện trạng này.

- Chẳng trách bọn chúng vừa nghe được chuyện ba mươi năm trước liền đỏ mặt…

Vương Phu Vũ giật mình, sau một lúc y lại nói:

- Đồn trưởng Đỗ, lần này thông cáo quét súng là chính đồn công an chúng ta in và phát hành sao? Nếu đến lúc bọn chúng không chịu nộp vũ khí đầu hàng thì phải làm sao?

Đỗ Long cười thần bí, nói:

- Cái đó tôi đương nhiên có kế hoạch, các cậu không cần lo lắng, trong thời gian này mọi người không nên đến thôn Sa Câu là được, đến lúc xây dựng quân lễ rồi, ha ha…

Đỗ Long nói rất mãn nguyện, ngoại trừ Thẩm Băng Thanh biết kế hoạch của hắn tất cả mọi người ở ngoài đều rất lo lắng, cho dù mọi người đều biết hắn và Cục trưởng công an thành phố Thụy Bảo Lý Tùng Lâm quan hệ rất tốt, nhưng Lý Tùng Lâm cũng không có khả năng điều nhiều cảnh sát đến như vậy vây quanh thôn Sa Câu? Chẳng lẽ…

Vương Phu Vũ có lối suy nghĩ khá thiển cận, trong nháy mắt y thầm nghĩ đến một khả năng, hơn nữa Đỗ Long dặn dò gần đây không được đến thôn Sa Câu…, chẳng lẽ Đỗ Long định làm gì trước khi sự việc xảy ra, cuối cùng ép chính quyền không thể không làm như năm đó…

Vương Phu Vũ run lên, chỉ nghe Đỗ Long nói:

- Tiếp theo đến thôn Bình Đầu, ba cái thôn này thật khiến người ta đau đầu, hy vọng có thể một lần thu phục … Qua một thời gian ngắn tôi và Thẩm Băng Thanh có thể phải đi thành phố Lỗ Tây một chuyến, đến lúc đó mọi chuyện trong đồn công an giao cho đồn phó Tần phụ trách….

- Quả nhiên….

Vương Phu Vũ cúi đầu, thầm nghĩ:

- Như vậy là chuẩn bị bỏ mình trước rồi…

Mã Quang Minh vừa mới nhận chức, ngoại trừ đề xuất phải tổ chức đoàn thể tham gia hội nghị thu hút đầu tư của thành phố Ngọc Minh, công việc chính của ông phân nửa là nghe và quan sát, đọc tư liệu về châu Đức Hồng, cố gắng bù lại những điểm mình chưa hiểu biết về châu Đức Hồng. Đây là điều quan trọng đối với công việc sau này của ông, càng ngày càng tiến sâu vào, ông có thể nhanh chóng triển khai công việc, nhiệm kỳ năm năm thoạt nhìn rất dài, trên thực tế chỉ trong nháy mắt, nếu không càng sớm càng tốt làm việc gì đó, đến lúc đó khó tránh khỏi tiếc nuối.

Ngày hôm nay ông xem rất nhiều tư liệu, chỉ nhìn thôi đã thấy váng đầu hoa mắt, châu Đức Hồng còn kém xa so với thành phố Ngọc Minh, muốn tìm ra điểm gì đó ưu việt hơn so với thành phố Ngọc Minh cũng thật khó khăn.

Trong lòng Mã Quang Minh có chuyện, hôm nay ông sẽ không làm thêm giờ, ăn cơm trưa ở căn tin xong liền trở về ký túc xá giành cho lãnh đạo của châu Đức Hồng nghỉ ngơi, đừng thấy châu Đức Hồng nghèo, nhưng ký túc xá này so với điều kiện ở Thành Phố Ngọc Minh còn hơn nhiều, thậm chí diện tích phòng trên còn lớn hơn phòng được phân khi Mã Quang Minh còn làm chủ tịch thành phố ở thành phố Ngọc Minh.

Lúc Mã Quang Minh dự định sau khi đi thành phố Ngọc Minh mấy hôm sẽ bớt chút thời gian đi mua phòng cho bà xã và con gái ở. Ông đã bị điều đi rồi, người đi trà lạnh, không có khả năng luôn chiếm lĩnh căn phòng kia, vẫn là thức thời chút tự mình chuyển đi thì tốt hơn.

Mã Quang Minh mở cửa phòng khách thấy một chiếc ti vi LCD treo tường 42 inch, trong ti vi đang phát tin tức đài truyền hình trung ương, lãnh đạo trung ương lần lượt xuất hiện. Mã Quang Minh biết được sự huyền bí ẩn trong thứ tự xuất hiện của các lãnh đạo, khi ông thấy tin tức một lãnh đạo đi thị sát một vùng nào đó, Mã Quang Minh trong lòng thản nhiên nghĩ tới một nơi rất xa. Khi ông tham gia công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố lúc còn làm một nhân viên văn phòng nho nhỏ, ông liền ước mơ có một ngày cũng có thể được vào tin tức của trung ương, xuất hiện trong quãng thời gian riêng giành cho lãnh đạo. Hiện giờ khoảng cách của mình với cấp độ này đã rất gần, nhưng sao cảm giác hy vọng càng mong manh thế nào ấy?

Mã Quang Minh cho rằng đó là dấu vết mình già rồi, sau khi kết thúc tin tức của trung ương, Mã Quang Minh lập tức chuyển sang kênh truyền hình địa phương châu Đức Hồng, chỉ thấy trên TV vừa mới bắt đầu phát tin tức địa phương châu Đức Hồng. Trước tiên xuất hiện trên ti vi, là tin tức về công tác bảo vệ môi trường của Chủ tịch châu Đức Hồng Đằng Thanh Hà.

Nhìn bộ dạng hăng hái của Đằng Thanh Hà trên ti vi, Mã Quang Minh cười nhạt một tiếng, rất nhanh thời gian này sẽ thuộc về Mã Quang Minh ông, Đằng Thanh Hà chỉ có thể xếp hạng thứ hai, khiến cho ông đắc chí vài ngày.

Chương trình thời sự châu Đức Hồng thông báo kết thúc cũng sắp tám giờ, Mã Quang Minh lại chuyển sang kênh đài truyền hình thành phố Ngọc Minh, tin thời sự thành phố Ngọc Minh cũng sắp bắt đầu, Mã Quang Minh vẫn rất chú ý tin tức về thành phố Ngọc Minh, ông nằm mơ cũng muốn trở về, nơi đó mới là địa bàn của ông.

Tám giờ năm phút, vừa lúc tin tức về Bí thư thành ủy thành phố Ngọc Minh Trương Ngọc Cần thị sát khu phát triển kinh tế mới kết thúc, điện thoại di động của Mã Quang Minh đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Mã Quang Minh điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ đi, chuông điện thoại reo lên đến hồi thứ ba mới nhấc lên.

Nhìn dãy số báo lên kia, Mã Quang Minh khẽ run lên, không ngờ là Lâm Nhã Hân gọi điện thoại tới. Mã Quang Minh do dự một chút, quả quyết cúp điện thoại, không quan tâm vì sao lúc này Lâm Nhã Hân gọi điện thoại cho ông, ông cũng không muốn tiếp, cô ta đã thay lòng còn để ý đến cô ta làm gì? Huống chi bây giờ Mã Quang Minh còn đang chờ điện thoại của nhà đầu tư thần bí kia, cũng không thể vì một cô gái mà để lỡ việc lớn.

Qua năm phút, không thấy nhà đầu tư gọi điện thoại tới, mà lại thấy Lâm Nhã Hân gọi điện thoại tới lần thứ hai, Mã Quang Minh thầm nghĩ rằng hay là cô ta gặp chuyện gì? Trong lòng do dự, nhưng Mã Quang Minh vẫn cúp điện thoại, qua năm phút, điện thoại lại vang lên, Mã Quang Minh cầm lấy điện thoại nhìn, lần này là Đỗ Long gọi tới.

- Đỗ Long, nhà đầu tư mà cậu nói kia sao không thấy gọi điện thoại đến? Không phải là đã đổi ý rồi hả?

Mã Quang Minh hỏi.

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Thay đổi thì không thay đổi, nhưng sự tình trở nên có chút rắc rối, chú Mã, vừa rồi chú đã đánh mất hai lần một tỷ tiền đầu tư kia rồi, nói cái gì người ta cũng không chịu gọi lần thứ ba, ôi… xem ra chỉ có thể đến mồng tám tháng sáu tôi lại giới thiệu lại để hai người biết nhau vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.