Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 292: Thông minh quá sẽ bị thông minh hại




Người đàn ông bị chết của vụ án này thân hình cao lớn, tuổi chừng ba mươi, vết thương trí mạng của anh ta đều ở trước ngực. Nhìn từ kích cỡ miệng vết thương và độ sâu, hung khí hung thủ sử dụng tương tự với mấy vụ án trước. Đều là loại dao kết hợp giữa dao gọt hoa quả bình thường và loại dao được kiểm soát có thể mua được ở khắp mọi nơi trên những quán vỉa hè.

Uẩn Cảnh Huy rất nhanh cũng chạy tới hiện trường, y nhìn thấy Đỗ Long đang ngồi xổm bên cạnh người chết, cách 2-3m hỏi:

- Như thế nào? Có phát hiện gì?

Khang Vĩ Hà nói:

- Tình huống hiện trường phát hiện rất giống với vài vụ án tình nhân bị sát hại lúc trước. Trước mắt còn rất khó phán đoán là bắt chước gây án hay là...đồng bọn của sát thủ tình nhân.

Đỗ Long quay đầu lại nói:

- Trưởng phòng Uẩn, nhìn từ chứng cứ hiện nay phát hiện được, hung thủ có lẽ là bắt chước gây án. Vụ án này chỉ đại khái có chút giống với mấy vụ án trước, chi tiết hoàn toàn không giống. Ba vụ án trước, hung thủ đều là theo dõi người chết đến chỗ bị che lấp rồi đánh lén từ sau lưng. Mà vụ án hai người chết này rõ ràng là ngồi ở đây nói chuyện yêu đương, hung thủ đột nhiên xông lại tập kích bọn họ. Cho nên người chết nam tiến hành chống cự, trên người có tổn thương do phòng vệ. Có thể thấy tình huống của vụ án này có khác biệt rất lớn với mấy vụ án trước đây.

Uẩn Cảnh Huy nói:

- Bắt chước gây án? Quận Bạch Hoa chúng ta có nhiều kẻ điên như vậy sao?

Khang Vĩ Hà nói:

- Tuy vụ án này có không ít chi tiết khác với những vụ án trước, nhưng mà cũng không thể cứ như vậy xác nhận hung thủ không có quan hệ với mấy vụ án trước. Cũng có khả năng là thủ đoạn gây án của hung thủ có thay đổi chứ?

Đỗ Long rời khỏi hai người chết, tiện tay gỡ găng tay, khẩu trang ném vào thùng rác bên cạnh. Hắn nói:

- Vụ án không liên quan đến tôi, tôi đi về trường Đảng.

Uẩn Cảnh Huy có thể cảm giác được sự không hài hoà giữa hai người, y nhíu nhíu mày, nói:

- Đỗ Long, vụ án của Mạnh Hồng Vĩ rất nhanh sẽ tái thẩm, bây giờ xảy ra vụ án này, luật sư của Mạnh Hồng Vĩ khẳng định sẽ mượn cơ hội này làm khó dễ. Nếu không thể kịp thời thuận lợi phá án, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Cậu không thể buông tay mặc kệ, nếu không chúng ta phí công nhọc sức rồi.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Vậy tôi từ Đội 1 rút ra hai người tới giúp đỡ điều tra phá án. Quan điểm của tôi và Đội phó Khang khác nhau rất lớn, chúng tôi hay là chia ra điều tra tương đối tốt.

Uẩn Cảnh Huy gật gật đầu, nói:

- Được rồi, hai tổ các cậu cho dù không thể đồng tâm hiệp lực phá án, cũng không thể quấy nhiễu nhau. Từ bây giờ bắt đầu, đội nào giành phá án trước, Tiểu đội hình sự xuất sắc nhất hàng năm chính là của đội đó.

- Trưởng phòng Uẩn, cái đội xuất sắc nhất này chúng tôi sẽ giành lấy.

Đỗ Long nhìn Khang Vĩ Hà một cái, quay người rời đi.

Khang Vĩ Hà cười khổ hướng về phía Uẩn Cảnh Huy buông tay, nói:

- Trưởng phòng Uẩn, anh xem thái độ của hắn...

Uẩn Cảnh Huy nói:

- Tỉ lệ phá án của tổ các cậu có thể vượt qua Tổ 1, cậu cũng có thể lợi hại hơn hắn. Được rồi, mau chóng điều tra vụ án đi.

Đỗ Long sau khi rời đi lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, gọi y thuận tiện chở Hạ Hồng Quân lại đây. Xe của Đỗ Long bây giờ tạm thời giao cho Thẩm Băng Thanh dùng.

Thẩm Băng Thanh rất nhanh liền lái xe tới, Đỗ Long sau khi lên xe trực tiếp nói:

- Đi nhà Mạnh Hồng Vĩ.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:

- Đi nhà Mạnh Hồng Vĩ làm gì? Vụ án đó không phải kết thúc rồi sao? Chẳng lẽ Mạnh Hướng Đông lại quấy rầy cậu rồi?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không, lại có người bắt chước sát thủ tình nhân giết người.

Thẩm Băng Thanh sửng sốt, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, y nói:

- Cậu hoài nghi là Mạnh Hướng Đông gây ra? Vụ án của Mạnh Hồng Vĩ rất nhanh sẽ tái thẩm, phần thắng của gã thật sự quá thấp. Cha gã nếu muốn khuấy nước đục đích xác có thể sẽ ra hạ sách này...Vì một đứa con khốn kiếp, cái giá phải trả của Mạnh Hướng Đông khi làm như vậy có phải là quá lớn hay không?

Đỗ Long thần sắc nghiêm túc nói:

- Cho dù không phải là y làm, có lẽ cũng có quan hệ với y. Đi nhà y thăm hỏi một chút trước sẽ không có gì sai.

Hạ Hồng Quân nói:

- Đỗ Long, các cậu đi điều tra vụ án sao lại cũng gọi tôi tới? Tôi cũng không hiểu điều tra vụ án.

Đỗ Long quay đầu lại nhìn, nói:

- Gọi anh tới chắc chắn có chỗ dùng rồi, anh xem xem đằng sau có người theo dõi hay không?

Hạ Hồng Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:

- Tạm thời vẫn còn nhìn không ra, cậu làm gì vậy, điều tra một vụ án cũng có người theo dõi?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Anh hỏi tôi tôi hỏi ai? Anh cho rằng tôi thích sao? Haiz, người không thể nổi danh, cây cao đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét), có lẽ sau này tôi nên giả vờ ngu một chút...

- Đi tìm chết...

- Hạ Hồng Quân khinh thường hừ một một tiếng, một lát sau y đột nhiên nói:

- Dường như thật sự có người đang theo chúng ta đấy, muốn thoát khỏi bọn họ không?

Đỗ Long nhắm mắt lại, nói:

- Nhìn ra được là ai không?

Hạ Hồng Quân cau mày nói:

- Cái này...nếu như thật sự là người theo dõi, vậy thì kỹ xảo theo dõi của bọn họ tốt hơn một chút so với phóng viên kia. Tạm thời vẫn không có cách nào phán đoán...

Đỗ Long ngẩng đầu lùng tìm một chút ở sau kính chiếu hậu, nói:

- Là bọn họ, người của Tổ 2.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:

- Tổ 2 tại sao phải theo dõi chúng ta?

- Đoạt công.

- Đỗ Long thản nhiên nói:

- Tớ sẽ không để bọn họ thực hiện được, tiếp tục lái xe, không cần lo bọn họ.

Thẩm Băng Thanh trực tiếp lái xe tới lầu dưới nhà Mạnh Hướng Đông. Đỗ Long nói với Hạ Hồng Quân:

- Hồng Quân, anh ở dưới coi chừng, Băng Thanh, cậu cùng tớ đi lên.

Thẩm Băng Thanh theo Đỗ Long cùng đi lên lầu, Đỗ Long đi ở phía trước đột nhiên phát ra một tiếng hừ khó chịu. Hắn dừng bước, tay phải nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, tay trái lại nắm lấy tóc của mình, thân thể nhè nhẹ run, dường như rất đau khổ.

Thẩm Băng Thanh vội vàng đưa tay ra đỡ hắn, quan tâm hỏi:

- Đỗ Long, cậu làm sao vậy?

- Đầu...đầu của tớ...có đau một chút...

- Đỗ Long đau đớn nói.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cậu ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút, sao cậu lại đột nhiên đau đầu? Có cần tớ đưa cậu đi bệnh viện không?

Đỗ Long xoay người ngồi ở trên bậc thang, đau đớn nói:

- Tớ cũng không biết...đột nhiên thì lên cơn đau, nguyên nhân có lẽ là rất lâu không ngủ. Từ tối hôm đó bị Đại đội trị an đám người đó bắt được, tớ vẫn không thể ngủ yên.

Thẩm Băng Thanh thật cẩn thận hỏi:

- Cậu...là vị sợ hãi...cho nên ngủ không được sao? Đám người đó đã bị bắt rồi, đều bị sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật, cậu không cần sợ bọn họ.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Tớ lại sợ bọn họ? Chuyện cười...Tớ cảm thấy là vì hôm đó bị tiêm một mũi thuốc trợ tim gây nên.

- Thuốc trợ tim?

- Thẩm Băng Thanh nghĩ một chút, nói:

- Tớ đề nghị cậu hay là đi bệnh viện khám một chút tương đối tốt.

Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:

- Tớ khám qua bác sĩ rồi, bác sĩ cũng không nói ra được nguyên nhân gì, uống thuốc rồi cũng không có tác dụng. Bình thường chỉ cần tớ không động não thì không có chuyện gì. Hôm nay đột nhiên lại có một đôi tình nhân bị sát hại, tớ khả năng nghĩ quá nhiều. Cho nên lúc nãy đầu đột nhiên đau giống như bị kim châm vậy. Nhưng mà bây giờ đã tốt nhiều rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đừng nóng vội phá án, thân thể của mình quan trọng hơn, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.

Đỗ Long gật gật đầu, Thẩm Băng Thanh nói:

- Cần tớ giúp cậu mát xa một chút không? Mát xa da đầu một chút có thể đẩy mạnh tuần hoàn máu, nói không chừng đầu của cậu sẽ không đau như vậy nữa.

Đỗ Long nói:

- Không cần đâu, bây giờ đã tốt lên rất nhiều rồi...nghỉ ngơi một chút nữa chúng ta có thể đi xuống...

- Đi xuống?

- Thẩm Băng Thanh buồn bực nói:

- Chúng ta không đi tìm Mạnh Hướng Đông sao?

Đỗ Long nói:

- Trên đường đi tới đây tớ đã nghĩ qua rồi, Mạnh Hướng Đông là người thông minh. Nếu như chuyện này thật là y làm, y cũng chắc chắn sẽ nghĩ cách che giấu. Chúng ta trực tiếp đi lên tìm y như vậy, chỉ lại đánh rắn động cỏ, chúng ta lên chỉ là giả vờ, chuyện phạm sai lầm để người của Tổ 2 đi làm đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.