Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 285: Truy tìm căn nguyên




Cảnh cáo nội bộ đảng là hình thức xử phạt nhẹ nhất. Lưu Minh Khánh vừa dứt lời mời Bí thư Vương và các đại biểu thảo luận, Trưởng ban Tuyên giáo Đổng Kỳ Cương lập tức nói:

- Cảnh cáo nội bộ đảng? Xử phạt như thế này có quá nặng không? Tuy rằng bắt người là mệnh lệnh của Cục trưởng Tôn, nhưng đồng chí ấy không sai cấp dưới bức cung. Tôi cảm thấy xử phạt cảnh cáo là quá nghiêm khắc, Cục trưởng Tôn đã làm kiểm điểm nội bộ, việc này cứ định như vậy đi.

Phó chủ tịch thành phố Lý Nhật Tân cười nhạt, nói:

- Trưởng ban Đổng nói cũng thật nhẹ nhàng và khéo léo, đây không phải là sai lầm bình thường. Thân là Cục trưởng Công an, đồng chí Quốc Trung hẳn rất hiểu rõ mỗi quyết định của mình đều có tác động lớn. Không có sự ngầm ủng hộ và đồng ý của anh ấy, cấp dưới dám dễ dàng động thủ tra tấn bức cung sao? Tôi cảm thấy cảnh cáo nội bộ đảng còn hơi nhẹ, ít nhất cũng phải cảnh cáo nghiêm khắc, thậm chí hủy bỏ chức vụ nội bộ đảng.

Hoàng Vĩnh Cường lập tức nhày vào cãi nhau với Lý Nhật Tân. Tôn Quốc Trung đứng đó nghe bọn họ cãi nhau mà trong lòng bi ai vô hạn, vì sao y chỉ vì một mệnh lệnh mà biến thành cá trên thớt thế này? Con người thật không thể phạm sai lầm.

- Được rồi, đồng chí Quang Minh, anh không phát biểu ý kiến riêng của anh sao?

Vương Thư Vĩ hỏi.

Mã Quang Minh khẽ mỉm cười, nói:

- Mọi người tranh luận lâu vậy, có lẽ đã để quên một vấn đề...

Mắt Mã Quang Minh nhìn mặt mọi người, chỉ thấy Phùng Kiếm Văn hai mắt hơi nheo lại, dường như đẩy lên trăm phần trăm cảnh giác. Vương Thư Vĩ lại lộ ra ánh mắt nghi hoặc, không biết mình bỏ sót điểm nào. Mã Quang Minh dừng một lát, mới nói:

- Xử phạt của Ủy ban kỷ luật đối với đồng chí Quốc Trung, cá nhân tôi đồng ý. Chẳng qua tôi hiểu rõ không phải cứ đau đầu thì chữa đầu, đau chân chữa chân, chúng ta phải xác định trúng căn nguyên vấn đề mới có thể hoàn toàn trị được bệnh cứu người. Thực sự tôi rất hiếu kỳ với chuyện vi phạm kỷ luật đột ngột phát sinh này. Vì sao đồng chí Quốc Trung nửa đêm khuya khoắt lại phái người đi bắt Đỗ Long? Nghe nói là vì đồng chí Quốc Trung nghi ngờ Đỗ Long là kẻ khả nghi ẩu đả với phóng viên và đốt cháy một chiếc xe săn tin…

- Việc này chúng tôi đã sớm biết rồi, đồng chí Quang Minh, anh nói đơn giản một chút được không?

Phùng Kiếm Văn thừa dịp Mã Quang Minh dừng lời, nói chen vào.

Mã Quang Minh cười nói:

- Lập tức đi vào chủ đề đây. Chuyện này nếu không đứng trên đúng tầm cao để xem xét, cũng giống như ngắm hoa trong sương, cho nên phải nói từ đầu... Lấy sự hiểu rõ của tôi về Đỗ Long mà nói, chàng trai này trừ phi là tình hình bắt buộc, bằng không sẽ không dễ dàng động thủ. Từ khi anh ta tham gia công tác tới nay, người bị anh ta đánh trừ phi là người đánh anh ta tổn thương,... Cục trưởng hẳn hiểu rõ điểm này. Vì sao Tôn Cục trưởng vừa nghe nói Đỗ Long đánh người, không phân định tốt xấu đã liền sai người đi bắt anh ta?

Tôn Quốc Trung cứng rắn giải thích:

- Có người bị hại xác nhận là bị Đỗ Long đánh đập, tôi đương nhiên phải đến hỏi một chút. Là Đỗ Long không chịu phối hợp điều tra, Liễu Truyện Tường mới bức cung anh ta.

Mã Quang Minh cười nói:

- Đúng vậy! Liễu Truyện Tường là bị bức bách bắt người, Đỗ Long kia phải ngoan ngoãn để cho bắt à? Đây là thời đại không thể tùy ý giết người, Đỗ Long có nhiều nhân chứng vật chứng như vậy, căn bản anh ta không cần phải tự mình đi đại đội trị an chứng minh gì cả. Cuối cùng anh ta bị cưỡng ép bắt đi, kết quả mọi người đã biết.

Tôn Quốc Trung không phản đối, Mã Quang Minh hoàn toàn không có đối thủ đủ tư cách, tiếp tục nói:

- Những phóng viên nói Đỗ Long đánh bọn họ, tôi cảm thấy điểm này có nhiều điều đáng ngờ. Quan hệ của Đỗ Long và cánh báo giới luôn rất tốt, vì sao anh ta lại đột nhiên đánh phóng viên? Huống chi anh ta căn bản không có thời gian đánh người... thì phải là có người giả mạo Đỗ Long đánh người, hoặc cánh phóng viên nhận nhầm người. Vấn đề đến đây, những phóng biên kia vì sao lại luôn mồm nhận định là Đỗ Long đã đánh bọn họ? Bị đánh dù sao cũng phải có lí do chứ? Người đánh bọn họ không phải kẻ điên, người bị đánh cũng không phải kẻ ngốc. Vụ đánh người vẫn chưa làm rõ, xem ra phải đào sâu một chút, nói không chừng còn có uẩn khúc đằng sau chuyện này.

Lý Nhật Tân bổ sung:

- Khoảng thời gian trước khi Đỗ Long bị tập kích rồi bị thương, vụ án bây giờ còn không có kết luận. Tôi thấy hai vụ án này tựa hồ có mối liên hệ, chi bằng mở phiên tòa xử lí. Nếu những người có trách nhiệm điều tra lâu như vậy mà chưa kết luận được điều gì, sao không đổi người phụ trách vụ án? Cục trưởng công an quận Bạch Hoa Uẩn Cảnh Huy năng lực không tồi, tôi thấy nên đem vụ án này giao cho đồng chí ấy sẽ không nhầm.

Mã Quang Minh nhìn Đổng Kỳ Cương, nói:

- Ngược lại tôi có nghe Đỗ Long nói những phóng viên kia đã theo dõi Đỗ Long mấy ngày rồi. Đỗ Long vốn mặc kệ không hỏi đến họ, không ngờ đêm đó bọn họ bị đánh. Những người này có phải vì vốn không tìm thấy tin tức gì từ Đỗ Long nên cố ý tạo ra tin tức? Trưởng ban Đổng, mảng tin tức này là anh phụ trách, có lẽ anh nên tìm Tổng biên tập Nhật báo Ngọc Minh hỏi xem vì sao những phóng viên ấy lại theo dõi Đỗ Long, có lẽ rất nhanh sẽ điều tra ra vì sao bọn họ bị đánh.

Vương Thư Vĩ không hài lòng, nói:

- Những phóng viên kia đã theo dõi Đỗ Long mấy ngày? Là chuyện gì? Vì sao chưa ai nói với tôi?

Mã Quang Minh áy náy nói:

- Bí thư Vương, tôi cũng vừa mới được biết, trước lúc họp tôi có nói chuyện điện thoại với Đỗ Long, tôi muốn làm rõ đến tận cùng sự việc. Đỗ Long mới nói là những phóng viên kia đã theo dõi anh ta mấy ngày rồi, đương nhiên họ cũng không phải bị Đỗ Long đánh đập, phương diện này đồng chí Minh Khánh đã điều tra xong.

- Nhưng cũng không loại trừ Đỗ Long sai người khác đánh những phóng viên kia.

Tôn Quốc Trung nói.

- Mấy phóng viên bị đánh, chân tướng tự nhiên sẽ có cảnh sát hình sự điều tra, sao lại nhanh chóng kinh động đến Cục trưởng Tôn tự mình đi bắt người vậy? Cục trưởng Tôn có thể giải thích cho chúng tôi một chút không?

Mã Quang Minh nói.

Tôn Quốc Trung do dự một chút, rồi nói :

- Đỗ Long là viên cảnh sát tài năng đại diện cho công an thành phố Ngọc Minh chúng ta, nghe tin anh ta đánh người, tôi đương nhiên không thể bỏ qua, nên tự mình hỏi thăm.

Mã Quang Minh khẽ mỉm cười, không có ý kiến gì đối với lời giải thích của Tôn Quốc Trung. Vương Thư Vĩ nghe đối thoại của bọn họ, cảm thấy còn có nhiều nội tình, liền cau mày nói:

- Xem ra tôi cho đồng chí Minh Khánh thời gian còn chưa đủ, theo đề nghị của đồng chí Nhật Tân, vụ án này giao cho Cục trưởng công an quận Bạch Hoa Uẩn Cảnh Huy xử lí. Đồng chí Minh Khánh cũng hãy tiếp tục điều tra, nhất định phải đem vụ việc này tìm ra manh mối.

Sau khi ngừng một lúc, Vương Thư Vĩ nói:

- Trước khi có kết quả điều tra, đồng chí Quốc Trung tạm thời ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Cục công an và Đảng ủy công an tạm thời do đồng chí Tần Quân Uy chủ trì công tác hàng ngày. Được rồi, tan họp. Đồng chí Quang Minh và đồng chí Kiếm Văn đến phòng làm việc của tôi bàn công tác...

Tại văn phòng của Bí thư thành ủy, Vương Thư Vĩ tự mình rót trà cho Mã Quang Minh và Phùng Kiếm Văn. Trên mặt Mã Quang Minh và Phùng Kiếm Văn đều lộ ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, đồng thời liền lên tiếng sao dám để Bí thư châm trà cho. Vương Thư Vĩ cười nói:

- Không cần nói lời khách sáo. Các anh có thể gánh vác trách nhiệm trước lúc tôi về hưu, để cho tôi nghỉ ngơi tốt vài ngày cũng không tệ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.