Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 232: Ý trời như vòng tuần hoàn




Đỗ Long hỏi:

- Người kia có lai lịch thế nào? Có quan hệ như thế nào với em gái anh?

Lư Hạo Vũ gượng cười nói:

- Đó là mùa đông năm ngoái, Đình Đình tập lái trong một khu dân cư nhỏ bằng chiếc AZERA (hãng xe hơi của Hàn Quốc) của một người bạn. Chẳng may nhầm tưởng cần ga với phanh chân, đâm vào một hộ gia đình có bốn người. Trừ người đàn ông đó ra thì những người còn lại đều chết hết. Thế nhưng người đàn ông đó chê tiền ít, mở mồm cái đòi chúng tôi đền cả một tỉ. Chúng tôi đương nhiên không chấp nhận. Anh ta lại kiện lên tòa án, đôi co cả hơn một năm trời. Khoảng thời gian trước còn nghe Đình Đình nói anh ta chạy tới cổng công ty nó hét ầm lên đòi đánh đòi giết nữa cơ...Kẻ hận Đình Đình nhất chắc chắn là người đàn ông đó. Tôi nhớ hình như anh ta tên....Vương Quốc Vượng, nhà ở....

Tuy Lư Hạo Vũ lấp la lấp liếm để lánh nặng tìm nhẹ, nhưng Đỗ Long vẫn nghe được không ít vấn đề từ trong lời nói của y. Lư Hạo Nhiễm lái xe không có bằng lái, sau khi đâm chết ba người chỉ cần bồi thường tiền là xong chuyện? Còn về phần người đàn ông kia nói gì thì vì chỉ nghe lời nói từ người nhà của kẻ gây ra chuyện nên không thể nói lên được điều gì. Đổi lại là bất kỳ ai, một nhà có bốn người thì một lúc cả ba người bị xe đâm chết cũng không thể nào dễ dàng tha cho kẻ gây ra tai nạn được.

Tuy thế nhưng Đỗ Long vẫn ghi lại tài liệu về Vương Quốc Vượng, đợi chút nữa điều tra sau.

Đỗ Long lại xin Lư Hạo Vũ những thông tin về địa chỉ nhà, biển số xe...của Lư Hạo Nhiễm. Và phát hiện Lư Hạo Nhiễm không hề ở cùng bố mẹ cô ta, mà ở một mình trong căn biệt thự riêng của cô ta. Chả trách cô ta mất tích một ngày mà không có ai phát hiện.

Người nhà họ Lư hy vọng có thể đem thi thể Lư Hạo Nhiễm về. Đỗ Long hỏi pháp y sau đó nói với Lư Hạo Vũ:

- Nguyên nhân cái chết của cô ấy rất rõ ràng, các anh có thể đưa cô ấy về bất cứ lúc nào. Vụ án này phía công an chúng tôi sẽ cố gắng điều tra ra chân tướng sự việc một cách nhanh nhất.

Lư Hạo Vũ hơi do dự, nói với Đỗ Long:

- Tôi biết khả năng phá án của anh rất lợi hại. Anh điều tra vụ án của em gái tôi, tôi rất an tâm. Tuy nhiên...tôi hy vọng anh có thể làm gọn nhẹ một chút, giúp chúng tôi che giấu thân phận của em gái tôi.

Đỗ Long nói:

- Chuyện này không vấn đề, chúng tôi sẽ giữ bí mật.

Đỗ Long cáo biệt gia đình Chủ tịch quận Lô đang bi thương, trở về phòng làm việc. Đúng lúc đó Hoàng Kiệt Hào tới xem tốc độ phá án của bọn họ. Đỗ Long liền tìm cơ hội nhỏ giọng nói với ông ta về vụ án của con gái Chủ tịch quận Lô.

Nghe nói vụ án có liên quan tới lãnh đạo, lông mày của Hoàng Kiệt Hào tức khắc nhíu lại, ông ta nói:

- Chuyện này tốt nhất cậu nên lập tức thông tin cho Cục trưởng Uẩn, để tránh xảy ra chuyện khó giải quyết. Vụ án này không khó điều tra, nhưng lại là vụ án phiền hà nhất.

Đỗ Long tiếp nhận ý kiến của Hoàng Kiệt Hào. Hắn lập tức thông báo với Uẩn Cảnh Huy. Uẩn Cảnh Huy sau khi nghe xong thì tức khắc quyết định vụ án này sẽ do mình đích thân đốc thúc. Đương nhiên người phụ trách điều tra cụ thể thì vẫn là Đỗ Long.

Có Uẩn Cảnh Huy ra mặt, Đỗ Long cuối cùng cũng ổn định tinh thần. Hắn bố trí công việc cho tổ rồi sau đó đem tất cả những thông tin về loại xe, màu sắc, biển số của chiếc BMW bị mất tích thông báo với Điều phối viên. Điều phối viên lại đem tất cả những thông tin này chuyển cho cảnh sát giao thông. Một cái lưới lớn được tung ra, chỉ cần chiếc BMW kia xuất hiện trên đường là sẽ có thể tìm thấy rất nhanh.

Đỗ Long dẫn theo Thẩm Băng Thanh đi tìm người đàn ông tên Vương Quốc Vượng kia để điều tra. Vương Quốc Vượng là một cán bộ bình thường. Đỗ Long không tìm thấy người trong nhà họ nên đành điều tra tình hình của Vương Quốc Vượng qua những người hàng xóm của y.

Kết quả điều tra nghiêng về một bên. Tất cả mọi người bao gồm cả bảo vệ khu nhà ở đó đều nói cả nhà Vương Quốc Vượng đều là những người tốt tuân thủ luật pháp. Khi nhắc tới chuyện bi thảm của nhà họ thì tất cả mọi người đều đầy căm phẫn, nhao nhao nguyền rủa cô gái lái xe kia sẽ không được chết tử tế.

- Đây không phải một vụ tai nạn giao thông bình thường sao? Tôi nghe nói người ta đã bồi thường tiền rồi. Sao mọi người còn nguyền rủa họ như thế?

Đỗ Long vờ hỏi.

Một ông cụ tức giận nói:

- Mạng người có thể đem tiền ra để cân đo sao? Ba mạng người, mà chỉ đền chưa tới ba mươi vạn. Cả nhà người ta đều mất rồi, hơn nữa ả đàn bà đó đâm người rồi thái độ như thế nào? Lúc đó tôi tận mắt chứng kiến, ả ta đâm vào người xong rồi còn muốn lái xe bỏ chạy. Chúng tôi chạy lên vây quanh chặn ả lại, ả ta sợ hãi trốn trong xe gọi một cú điện thoại. Sau đó thì thôi rồi, ả xuống xe lớn tiếng chửi chúng tôi thích xen vào chuyện của người khác. Còn nói chúng tôi làm bẩn xe của ả. Hai anh cảnh sát giao thông tới rồi cũng không bắt ả. Rồi một chiếc xe khác tới đưa ả đi khỏi đó. Các anh là cảnh sát, các anh hiểu pháp luật hơn chúng tôi. Đâm chết ba người mà có thể thả đi như vậy sao?

Đám Đỗ Long bị hỏi cho không nói được lời nào. Một người trẻ tuổi đeo kính nghe nói cảnh sát đang điều tra vụ tai nạn xe năm ngoái thì y cũng xông lên nói:

- Vụ án đó tôi rất rõ. Ả đàn bà đó nhất định có ô dù. Nếu không dựa vào luật pháp thì ả đàn bà đó phạm tội ngộ sát, chứ không phải tội gây ra tai nạn giao thông. Đâm chết ba người thì ít nhất cũng phải phạt ả hai mươi năm tù.

- Đúng đấy, đúng đấy. Dựa theo bộ luật giao thông đường bộ thì đâm chết người trong khu nhà ở không thuộc phạm vi tai nạn giao thông. Cần phải xử lý theo bộ luật hình sự. Dù có thể nào thì ả đó cũng phạm tội ngộ sát. Cảnh sát các anh nên đi bắt ả ta lại.

Đám đông xôn xao lên, tất cả đều bất mãn với việc cảnh sát không bắt Lư Hạo Nhiễm.

- Mọi người có biết tối hôm kia Vương Quốc Vượng đi đâu không?

Khó khăn lắm Đỗ Long mới tìm được cơ hội hỏi.

- Các anh không đi bắt ả đàn bà đó, sao lại chạy tới điều tra Vương Quốc Vượng chứ? Không phải vừa khớp là ả đàn bà đó chết rồi chứ?

Cậu thanh niên đeo kính kia cười bông đùa.

Đỗ Long nghiêm nghị nhìn cậu ta nói:

- Không sai, thật trùng hợp là người phụ nữ đó đã chết rồi. Vương Quốc Vượng có sự tình nghi rất lớn. Mời mọi người hợp tác với sự điều tra của cảnh sát. Ai có thể xác định hành tung của Vương Quốc Vượng vào tối ngày hôm kia?

- Ả ta chết thật rồi? Rốt cục thì ông trời cũng có mắt.

Người thanh niên kia nói:

- Tôi không quen thân với Vương Quốc Vượng. Nhưng tôi nghĩ anh ta không phải loại người có thể hận tới mức nảy sinh dã tâm giết người. Nếu không thì ả đàn bà đó sớm đã chết rồi.

Mọi người sợ chuốc vạ vào thân nên tản ra rất nhanh. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cũng không nhận được tin tức xác thực gì từ phía bảo vệ. Mọi người đều nói không biết. Chỉ có một bà lão dưới nhà Vương Quốc Vượng nói từ khi vợ con đều chết thì Vương Quốc Vượng ngày nào tan sở cũng đi tới quán rượu mượn rượu giải sầu đến nửa đêm mới về. Tối ngày hôm kia cũng cùng khoảng thời gian đó nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề của y khi trở về nhà. Lúc đó cũng sắp một giờ sáng rồi.

Kết luận sơ bộ của pháp y là Lư Hạo Nhiễm bị người ta xiết chết và vứt xác vào khoảng hai giờ sáng ngày hôm đó. Giả sử bà lão này nhớ không nhầm thì Vương Quốc Vượng căn bản không có thời gian để gây án.

Đỗ Long điều tra camera của khu nhà ở đó buổi tối hôm kia. Phát hiện đúng là vào khoảng một giờ sáng hôm đó Vương Quốc Vượng tha chiếc xe đạp về nhà trong bộ dạng say khướt. Nghe bảo vệ khu nhà ở nói chiếc xe đạp điện của Vương Quốc Vượng bị trộm từ nửa năm trước. Từ đó tới giờ y vẫn luôn đi chiếc xe đạp mà ngay cả kẻ trộm cũng không thèm trộm này. Y căn bản không biết lái xe ô tô. Khả năng Vương Quốc Vượng lái xe vứt xác càng lúc càng thấp.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đến nơi Vương Quốc Vượng làm việc, rốt cục cũng tìm được Vương Quốc Vượng.

- Đêm hôm kia? Tôi uống rượu ở quán bar đến rạng sáng, sau đó về nhà ngủ. Người pha rượu ở quán bar có thể làm chứng cho tôi.

Vương Quốc Vượng trông thấy cảnh sát tới điều tra thì thái độ của y cũng không được tốt lắm. Đổi lại là bất kỳ ai, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy đều có chút hận đời. Y mỉa mai:

- Cảnh sát các anh không đi bắt hung thủ giết vợ con tôi mà tới điều tra tôi làm gì? Không phải là người nào đó tôi biết xảy ra chuyện rồi chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.