Bố Y Quan Đạo

Chương 643: Mọi chuyện đều thuận lợi




Phòng làm việc của Xa Vĩ, thư ký chủ tịch Ấn Ngũ Quốc đang bưng một ly trà và một ly cà phê từ bên ngoài đi vào, hắn rất cẩn thận.

Xa Vĩ là người đã được đi du học nước ngoài, đã ăn bánh mỳ phương Tây, thích uống cà phê hơn uống trà, hơn nữa hắn lại mẫn cảm tự nhiên với trà, vì vậy trong văn phòng bình thường đều không chuẩn bị trà. Nhưng hôm nay hắn chỉ thị cho Ấn Ngũ Quốc nhất định phải dùng trà, hơn nữa phải là trà tốt.

Ấn Ngũ Quốc không dám chậm trễ, hắn không hiểu trà, vì vậy phải hỏi ý kiến của cha vợ mới mua được trà Long Tỉnh cực phẩm. Khi mua trà hắn luôn nghĩ xem ai là người có phúc như vậy, chưa nói đến chất lượng trà là tốt hay xấu, quan trọng là lần này tâm ý của chủ tịch Xa là không tầm thường.

Baay giờ Ấn Ngũ Quốc mới hiểu nguyên nhân vì sao Xa Vĩ lại dùng trà, thì ra phó chủ tịch Trương thích uống trà, người này lại thường xuyên đến văn phòng của chủ tịch, vì vậy nên Xa Vĩ mới tính toán như vậy. Nếu vấn đề này mà đặt ở trong thời điểm một tháng trước là rất khó tưởng, trước kia Trương Thanh Vân và Xa Vĩ ở vào thế đối lập, Xa Vĩ không có giây phút nào không muốn trừ bỏ Trương Thanh Vân cho thoải mái.

Nhưng chính trị lúc nào cũng kỳ diệu như vậy, một tháng trước là đối thủ anh sống tôi chết, nhưng lúc này hai người chợt trở thành đồng chí khăng khít. Hơn nữa Xa Vĩ còn lễ ngộ Trương Thanh Vân rất cao, hắn là một người đứng đầu thành phố, thậm chí cũng phải chuẩn bị trà ngon cho một người phó chủ tịch là Trương Thanh Vân, điều này tất nhiên sẽ làm cho Ấn Ngũ Quốc kinh ngạc.

Đồng thời Ấn Ngũ Quốc cũng không khỏi lau mắt nhìn Trương Thanh Vân. Từ khi con người xuất hiện trên quả địa cầu thì người mạnh luôn được tôn trọng, Trương Thanh Vân rõ ràng là người mạnh, hắn và Xa Vĩ đối đầu mà không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa Xa Vĩ bị quét rác trên mặt mà vẫn còn bắt buộc phải nể mặt đối phương.

Ấn Ngũ Quốc thấy sự khác biệt giữa phó chủ tịch Trương và phó chủ tịch Hàn, hơn nữa lại là khác biệt lớn. Bên khối chính quyền ai cũng biết phó chủ tịch Hàn lệ thuộc vào chủ tịch Xa, nhưng phó chủ tịch Trương lại tạo thành một phái. Ngay cả Ấn Ngũ Quốc trước kia hào quang vô hạn bên khối chính quyền, nhưng bây giờ hắn thấy Trương Thanh Vân, thậm chí Trương Thanh Vân đi qua phòng làm việc cũng không dám làm càn, chỉ biết cung kính.

- Cục trưởng Trương, mời dùng trà, đây là trà mà chủ tịch Xa đã đặc biệt chuẩn bị cho anh. Tôi cũng không hiểu trà, anh nếm thử hương vị xem thế nào, xem có thỏa mãn hay không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ấn Ngũ Quốc đặt chén trà lên bàn trước mặt Trương Thanh Vân, hắn khách khí nói.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, Xa Vĩ sẳng giọng nói:

- Tiểu tử cậu đúng là lắm miệng, điều này sẽ làm cho chủ tịch Trương tưởng rằng tôi đặc biệt hóa.

Xa Vĩ nói xong thì khẽ cười một tiếng, hắn nói với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, nếm thử đi, cha vợ của Ấn Ngũ Quốc là trưởng giả thích dùng trà, tôi nhờ ông ta mua chút trà Long Tỉnh, anh xem hương vị thế nào?

- Chủ tịch quá khách khí rồi.

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt khá tốt. Hầu như tất cả chính đàn Cảng Thành đều cơ bản biết Xa Vĩ không thích trà, nhưng bây giờ hắn lại chuẩn bị trà, hơn nữa Ấn Ngũ Quốc còn nói như vậy, rõ ràng đang nể mặt Trương Thanh Vân hắn.

Tuy không có chuyện gì mà ân cần thì không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chích, nhưng Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận Xa Vĩ là kẻ biết nhân tình, điểm này lại có vẻ khá hơn Nhuận Uyên. Xem ra những người có địa vị cao thì không thể không có sở trường đặc biệt, trước kia rõ rằng hắn đã xem nhẹ Xa Vĩ. Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, hắn cảm nhận hương vị một lúc lâu, sau đó mới nói:

- Trà ngon, quả nhiên là trà Long Tỉnh cực phẩm, mùi thơm thuần khiết.

- Ha ha!

Xa Vĩ ngửa đầu cười một tiếng, hắn nói với Ấn Ngũ Quốc:

- Anh có nghe thấy không? Trở về nói cho ông cụ biết, nói chủ tịch Trương cho ông ấy giấy chứng nhận, đúng là xứng danh!

Xa Vĩ vừa cười vừa đưa cho Trương Thanh Vân hai phần văn kiện không một tiếng động, tất cả đều có vẻ rất lơ đãng.

Trương Thanh Vân nhìn nội dung văn kiện mà giật mình, bên trong là những vấn đề về các mặt của Cảng Thành, có những lúc dùng từ rất dữ dội. Chữ ký bên dưới đều là của những nhân dân, đại biểu quốc hội, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, tất cả đầu mâu đều chỉa về phía Trương Thanh Vân.

- Đúng là nhiều khi cũng cảm thấy bực bội, anh xem, đây đều là những đòn công kích cho hạng mục xây dựng thành phố mới của chúng ta, có rất nhiều lời lẽ về những gì chúng ta đối xử với các quận cũ. Trong vấn đề này phần lớn đều là ích lợi, cái gì mà đại biểu quốc hội, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, bọn họ rõ ràng không đại biểu cho ý chí của nhân dân.

Xa Vĩ nói, sau đó lập tức đổi chủ đề:

- Thanh Vân, cậu không cần phải băn khoăn, nhất định phải kiên trì ý nghĩ. Vấn đề quy hoạch và xây dựng chính là chuyện lớn liên quan đến tương lai, vì vậy mà chúng ta nhất định không được hàm hồ, nhất định phải đứng vững trước áp lực, sau này sẽ rõ ràng ưu khuyết điểm và đúng sai.

Trương Thanh Vân đột nhiên đứng dậy, hắn cũng không phải kích động, chỉ là lời này quá quen tai, ý nghĩa lời nói giống hệt như những gì Nhuận Uyên vừa rồi mới bày tỏ. Đáng lý nếu nói một cách chân thật thì bây giờ Trương Thanh Vân được bí thư và chủ tịch vỗ ngực giúp đỡ, hắn phải vui sướng mới đúng.

Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân khó thể vui sướng, hắn vừa tiếp nhận của khoai nóng công tác nhân sự trong tay Nhuận Uyên, bây giờ Xa Vĩ lại gọi đến, hơn nữa phần dạo đầu đã xong, hắn muốn làm gì mình?

- Cám ơn chủ tịch, anh nói như vậy thì tôi cảm thấy được ủng hộ. Anh yên tâm, chiều này nếu theo đúng kế hoạch thì tôi sẽ đến tham gia hội nghị ở quận Hoàng Lăng, nội dung cũng chính là động viên mọi người. Bây giờ anh nói như vậy thì những lo lắng của chúng tôi cũng vơi đi, tôi nhất định sẽ chuyển cáo cho các đồng chí tuyến dưới, mọi người đồng tâm hiệp lực, phải chăm chút làm tốt công tác xây dựng thành phố mới được.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn nói rất chân thành.

Xa Vĩ nở nụ cười vui mừng, có vẻ rất hưng phấn. Trước kia hắn có thành kiến với Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy toàn thân đối phương không có bất kỳ đặc điểm nào làm người ta thuận mắt.

Nhưng sau khi hai người đối chiến, bây giờ lại giảng hòa, sau đó Xa Vĩ lại thấy được ưu điểm của Trương Thanh Vân. Thật ra ưu điểm của đối phương không phải quá cứng nhắc, cũng là người thích mềm không thích cứng.

Trước kia Xa Vĩ và Trương Thanh Vân đối kháng, đối phương cũng không có thái độ muốn nhường. Bây giờ hai người hòa hoãn trở lại, đối phương lại rất biết giữ bổn phận, không tiến lên tranh quyền dù chỉ là một tấc. Dù có thể cũng diễn trò nhưng biểu diễn quá đẹp, điều này làm cho Xa Vĩ sinh ra hảo cảm.

Hai người một uống trà một uống cà phê, Trương Thanh Vân nhân cơ hội mà báo cáo tình huống xây dựng trước mắt ở Cảng Thành. Thời gian cứ vậy mà qua, Trương Thanh Vân chọn những lời vui sướng, hai người chốc chốc lại cùng cười, bầu không khí dần hòa hợp.

- Thanh Vân, thấy anh công tác tích cực như vậy thì trong lòng tôi cũng rất vui mừng. Đôi khi tôi nghĩ, nếu tất cả lãnh đạo khối chính quyền chúng ta đều giống như cậu thì tôi không còn gì đáng lo. Nhưng đây chỉ là ước nguyện, người làm bừa bãi rất nhiều, trong những lãnh đạo được phân công quản lý thì chỉ có mình anh có thể nắm chắc, những người khác đều không được.

Xa Vĩ nói, hắn nói ra những lời này mà giọng điệu dần trở nên nghiêm túc.

Xa Vĩ nói đến những công tác không được như dự tính, sau đó lại di chuyển chủ đề:

- Cậu thấy không? Vấn đề rất nghiêm trọng, trong đó vấn đề lớn nhất chính là chúng ta không dùng người thích hợp đặt vào công tác phù hợp. Bây giờ người là hư chuyện nhiều hơn thành công, không thể làm cho người ta yên tâm.

Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, Xa Vĩ nói nửa ngày thì cuối cùng Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ ý nghĩ. Nói ngàn vạn lời, cuối cùng cũng là vấn đề nhân sự. Xa Vĩ cho rằng nhân sự khối chính quyền có quá ít quyền lực, vì vậy mới làm hư chuyện nhiều hơn thành công.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy đàu đầu, vừa rồi đã nhận củ khoai lang nóng trong tay Nhuận Uyên, bây giờ Xa Vĩ lại lôi kéo. Bây giờ tên vấn đề nhân sự thì bí thư không hài lòng mà chủ tịch cũng không hài lòng.

Bí thư cảm thấy chính quyền đã nhúng tay quá sâu trong vấn đề nhân sự, mà chính quyền bên này thì Xa Vĩ cảm thấy vẫn chưa đủ. Mâu thuẫn này quá dữ dội, Trương Thanh Vân không nghĩ rằng chính mình có thể làm trung tâm giảm xóc mâu thuẫn, nếu muốn cho cả hai vị bồ tát được thỏa mãn thì dễ như vậy sao?

Trương Thanh Vân nghĩ một lát mà không mở lời ngay, sau một lúc lâu hắn mới dùng giọng chân thật nói:

- Chủ tịch, anh nói đến vấn đề này thì tôi cũng có vài lời, vừa rồi bí thư nói tôi đi qua, anh ấy muốn tôi nhận một phần trách nhiệm ở vấn đề nhân sự.

- Tôi lại đang công tác bên khối chính quyền, vì vậy sau này ở trên hai phương diện thì chính quyền chúng ta có thể liên hệ, trong lòng tôi sẽ có suy xét, sẽ cố gắng làm việc tài đức vẹn toàn.

Xa Vĩ chợt sững sờ, vẻ mặt biến đổi vài lượt, hắn nói:

- Tốt, nên như vậy, anh là người được phân công đoàn thể, hiểu rõ những khó xử của khối chính quyền chúng ta, vì vậy nhất định sẽ có đổi mới trên phương diện của khối chính quyền, cá nhân tôi rất xem trọng.

Xa Vĩ nói những lời này rất mất tự nhiên, hắn tìm Trương Thanh Vân đến với mục đích chính là đàm luận về vấn đề nhân sự, hy vọng sau này đối phương làm thoáng hơn, xem như bánh ít đi bánh quy lại.

Không ngờ Nhuận Uyên lại nhanh chân hơn một bước, dứt khoát trao quyền nhân sự cho Trương Thanh Vân, vì vậy mà lúc này Xa Vĩ không tiện mở miệng. Càng làm cho hắn không tiện mở miệng chính là Trương Thanh Vân cũng không kiêng kỵ điều này, chính thức báo cáo ngay trước mặt.

Cũng vì vậy mà Xa Vĩ còn gì để nói lời giúp đỡ được nữa? Nhưng điều an ủi chính là Trương Thanh Vân có thể thẳng thắn nói rõ, mặt khác đối phương nắm quyền nhân sự mà lại là người khối chính quyền, so với những người khác thì tốt hơn nhiều.

Cũng vì vậy mà độ nặng của Trương Thanh Vân bên khối chính quyền sẽ càng lớn, vốn hắn đã có uy vọng, trên tay lại nắm quyền nhân sự, không thể làm Xa Vĩ không kiêng kỵ.

Lúc này Xa Vĩ liên tục ra ám hiệu tâm lý, hắn ám hiệu Trương Thanh Vân làm đúng mực. Nhưng đối phương đã không quá phận khi Xa Vĩ bắt tay giảng hòa, có lẽ sau này cũng là như vậy.

Xa Vĩ nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm mà cảm thấy cay đắng, sau này hắn và Trương Thanh Vân vĩnh viễn chỉ có thể là minh hữu. Hắn chỉ có thể quan hệ tốt với Trương Thanh Vân để chống lại Nhuận Uyên, nếu không Nhuận Uyên sẽ bóp chết hắn trên phương diện nhân sự, xét về ý nghĩ này thì Xa Vĩ cảm thấy mình không có nhiều quyền lựa chọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.