Bố Y Quan Đạo

Chương 566: Tin tưởng tổ chức




Những quan viên cấp bộ ở thủ đô bình thường Trương Thanh Vân khó thể với tới, dù là Triệu Văn Phong cũng là quan lớn phó bộ, Trương Thanh Vân cho rằng cấp trên căn bản là những thành phần rất cộm cán.

Thực tế thì Trương Thanh Vân cũng đã tiếp xúc với những quan lớn lợi hại cấp tỉnh, trong đó có Hoàng Tân Quyền, Hà Khôn, Vi Trung Quốc...Từ tận đáy lòng Trương Thanh Vân khâm phục bọn họ rất nhiều. Trong nước có vài chục người đứng đầu các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương và các khu tự trị, phần lớn những kẻ này đều có thể chèo chống những chuyện lớn, có tỉnh thậm chí còn vượt qua con số vài trăm triệu dân. Vì vậy ban ngành cấp tỉnh nếu so sánh với cấp thành phố thì khác biệt là quá lớn, hoàn toàn không phải cùng một cấp.

Vì vậy hẻm núi ngăn cách giữa cấp tỉnh và cấp bộ là khó thể tưởng tượng, ví dụ như ủy ban cải cách, đây là một ban ngành chính của đất nước, phó cục trưởng có vài trăm người, mà phó bộ trưởng chỉ là hơn mười người. Đây là một tỉ lệ lớn, có thể nhìn thấy sự khó khăn mà bây giờ Triệu Văn Phong đang vấp phải là thế nào.

Bây giờ Triệu Văn Phong là quan lớn cấp phó bộ trưởng, trước kia Trương Thanh Vân luôn kính ngưỡng. Triệu Văn Phong cung có bộ dáng của quan lớn, hơn nữa còn là quan lớn anh tuấn, không hổ danh là người Triệu gia, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều khí thế, đều có thể dọa người.

Nhưng hình tượng của Triệu Văn Phong ngày hôm nay đã hoàn toàn bị hủy hoại trong lòng Trương Thanh Vân, lại nói về sự kiện số tài chính mà Triệu Văn Phong đã giúp Thiết Mã bây giờ bị người ta xào nấu quá nóng. Dù có bị hiềm nghi liên quan đến vấn đề không tuân theo quy định thì chỉ cần Triệu Văn Phong kiên trì và xử lý linh hoạt, cộng thêm chức vụ lãnh đạo được phân công quản lý thì rõ ràng là sự việc nằm trong phạm vi quyền lực và trách nhiệm.

Dù tất cả đều không được thì ngân sách bây giờ vẫn còn chưa chính thức được đưa xuống, nếu Thiết Mã bên kia náo loạn quá lớn thì quyết định cắt bỏ. Vì vậy đối với Triệu Văn Phong thì lần này không xem là phong ba gì quá lớn, chẳng qua sóng gió kéo đến mù mịt nhìn qua có vẻ kinh người mà thôi.

Nhưng Triệu Văn Phong lại bị những con hổ giấy trên thế gian này dọa cho té đái ra quần, khi vào trong phòng làm việc còn muốn dùng giọng điệu cứng nhắc mắng Trương Thanh Vân tính kế Tam ca. Sau đó còn kêu la ầm ĩ, nhất định phải bắt buộc Trương Thanh Vân làm tốt sự việc, để chứng minh hắn trong sạch, tình cảnh ầm ĩ đến mức thiếu chút nữa đã khóc lóc.

Trương Thanh Vân thấy bộ dạng của Triệu Văn Phong vào lúc này nào còn có khí thế như ngày thường? Hoàn toàn giống như một con chó sợ bị đánh, Trương Thanh Vân muốn cười nhưng lại cảm thấy đau buồn. Đường đường là quan lớn phó bộ trưởng mà một chút sóng gió cũng không đón đầu được sao? Vì vậy mà ấn tượng của Trương Thanh Vân đối với Triệu Văn Phong đã giảm xuống rất nhiều, cấp bậc của đối phương tương đương với Hoàng Tân Quyền và Vi Trung Quốc, nhưng thực tế không xứng đáng xách giày cho hai vị lãnh đạo kia.

Đúng là phe phái con nhà quan, đây cũng là bệnh chung của tất cả con nhà quan. Bọn họ phát triển quá thuận lợi, nhược điểm của bọn họ bình thường khó thể nhìn ra, nhưng khi nguy cơ kéo đến thì tất cả lộ hết ra ngoài.

Trương Thanh Vân không biết tình huống ở bộ tài chính, nhưng Triệu Văn Phong trước đây chắc chắn là kẻ có quyền, sau khi sự việc phát sinh thì có lẽ đã có người muốn ép hắn, Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến Triệu Mai Nam.

Trương Thanh Vân thấy bộ dạng của Triệu Văn Phong như vậy, quá căng thẳng như vậy thì mười phần là đã bị Triệu Mai Nam mắng chửi. Vì nếu không có áp lực, chỉ cần trong ban ngành có tranh đấu quyền lợi, Triệu Văn Phong lại là quan lớn, ứng phó rất dễ dàng.

- Tam ca, thế nào? Anh đã liên hệ với Tứ thúc rồi sao? Em thấy có lẽ anh đã bị Tứ thúc mắng, nếu không hôm nay sẽ chẳng đến nhà em, đúng không?

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt Triệu Văn Phong chợt biến đổi, hắn thầm khiếp sợ suy đoán chính xác của Trương Thanh Vân.

Triệu Mai Nam không những chỉ là trách mắng, mà rõ ràng là sấm sét dội xuống đầu. Bây giờ ông nội đã mất, Triệu Mai Nam tuyệt đối là người có quyền trong Triệu gia, trước kia Triệu Văn Phong chưa từng bị Triệu Mai Nam mắng như vậy bao giờ, vì thế mà cực kỳ cuống cuồng.

Thực tế thì sự việc náo loạn và truyền đến trung ương, Triệu Văn Phong đang xem xét có phải Tứ thúc gặp phải phiền phức gì hay không? Vừa nghĩ như thế thì hắn đã trở nên sợ hãi, có đôi khi chính mình dọa mình mới là hiệu quả nhất, Triệu Văn Phong cũng bị chính mình hù dọa mà trở nên bộ dạng lúc này.

- Tam ca, anh yên tâm, chuyện này em sẽ phụ trách, nhưng anh dù sao cũng đã giúp đỡ em, phần nhân tình này em sẽ ghi nhớ, em sẽ nói rõ ràng với tổ chức.

Trương Thanh Vân nói, trong lòng chợt bực bội khó tưởng, khi thấy bộ dạng của Triệu Văn Phong thì càng bực bội hơn.

Triệu Văn Phong nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt trở nên hòa hoãn hơn, Lí Thiều Sơn nói:

- Thanh Vân, sao cậu phụ trách được? Cậu cần phải tỉnh táo, không thể hành động thiếu suy nghĩ được?

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lí Thiều Sơn, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Hôm nay xem ra Lí Thiều Sơn mạnh hơn Triệu Văn Phong rất nhiều, xem ra không gian tăng quan của Đại tỷ phu còn mạnh hơn cả Tam ca.

- Được rồi, chuyện của em sẽ được em giải quyết thỏa đáng, ngược lại thì các anh không nên ở lại đây quá lâu. Thời kỳ này là rất mẫn cảm, bị người ta biết được và nói huyên thuyên thì rất phức tạp. xem tại TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân đứng lên nói, hắn tỏ ra sẽ suy xét cho Triệu Văn Phong, thực tế chính là trong lòng hắn đã không nhịn được, vì vậy mới đứng dậy tiễn khách.

May mà những lời này có lực sát thương rất lớn, Triệu Văn Phong vội vàng gật đầu nói:

- Được, Thanh Vân nói rất đúng, cái kia...Tình hình quá căng, chúng tôi đi trước, sau này điện thoại sẽ an toàn hơn, ha ha!

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn tiễn khách ra khỏi cửa mà trong lòng cảm thấy Triệu Văn Phong hèn mọn đến cực điểm. Tục ngữ nói không làm việc trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ đến thăm, với quan hệ giữa Triệu Văn Phong và mình thì rõ ràng là thân thích, mình gặp hắn việc gì phải lén lút, đúng là hoang đường.

Trương Thanh Vân vào trong nhà và không còn tâm tư cùng con gái viết chữ vẽ tranh, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện vẻ mặt của Triệu Văn Phong. Người này thật sự đã giúp đỡ mình, mà mình lại làm hại hắn, chỉ cần nhìn ánh mắt của đối phương là biết đang nghĩ mình là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Trương Thanh Vân chưa từng bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình thành kẻ nham hiểm trong mắt người khác, hơn nữa sự việc lần này lại khó thể giải thích. Trong lòng hắn không căm phẫn đối với những lời mắng té tát của Hùng Tiên Vân, nhưng đối với Triệu Văn Phong thì cực kỳ phản cảm. Triệu Văn Phong là người ở trong thế giới lợi ích, trong mắt người nà chỉ có ích lợi, không có sự kiên trì về chính nghĩa, người như vậy phải liên hệ thế nào?

Trương Thanh Vân ở trong phòng làm việc đến tối, cuối cùng mới đi ra ngoài cùng Triệu Giai Ngọc đi ra ngoài. Trương Thanh Vân chợt nói:

- Anh đi sang chú Hoàng một chút, tối nay em không cần chờ anh về, hôm nay có thể anh sẽ ở lại nhà chú ấy.

Hoàng Tân Quyền ở thủ đô, con đường đến nhà lão không bị kẹt xe, Trương Thanh Vân phóng xe đến nhà nhanh như chớp, chỉ một lúc sau đã đến khu an dưỡng. Hắn đã đến đây nhiều lần, cũng quen mặt bảo vệ, hơn nữa còn được làm giấy thông hành đặc biệt, vì vậy vào cửa rất tự đỗ dũng Những năm nay tình hình sức khỏe của Hoàng Tân Quyền tương đối ổn định nhưng vẫn phải có một tổ y bác sĩ phụ trách chăm sóc, hơn nữa còn có bốn lính cần vụ, tất nhiên đãi ngộ còn mạnh hơn những cán bộ phó bộ trưởng về hưu bình thường khác.

Khi Trương Thanh Vân đến nhà thì Hoàng Tân Quyền vẫn còn chưa đi ngủ, lão đang ở trong thư phòng chuẩn bị tư thế rèn luyện thư pháp. Sau khi quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Hoàng Diêu hòa hoãn trở lại thì hắn đến đây khá nhiều lần, hắn thăm hỏi Hoàng Tân Quyền như đối với một vị cha già, những người khác cũng vì vậy mà tạo thành thói quen.

- Muộn như vậy cậu còn đến đây làm gì? Không phải đã nói cuối tuần mới đến sao?

Hoàng Tân Quyền giương mắt nói, lão liếc nhìn Trương Thanh Vân. Sau đó lão lại tiếp tục nhìn xuống bản vẽ của mình, Trương Thanh Vân nhìn xuống xem xét, một tấm giấy dài chỉ có bốn chữ "Nan đắc hồ đồ! ", vì vậy mà chợt kinh ngạc.

- Bí thư, hôm nay tâm tình quá nóng nên đến đây một chút, cuối tuần cháu cũng tới!

Trương Thanh Vân nói.

- Ừ!

Hoàng Tân Quyền gật đầu, lão dừng lại một lúc lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Dao Dao đã nói tình hình của cậu với tôi, không cần phải quan tâm những tin đồn vớ vẩn kia làm gì, đấy chỉ là đám người không biết làm gì nói bừa mà thôi. Mở rộng chính nghĩa, tố giác vạch trần là những gì mà đảng trước nay luôn đề xướng, bây giờ người đi đầu lại thành bia ngắm bắn, đây không phải là làm bừa sao? Đây là những kẻ có tâm tư ẩn giấu đang lần mò trong khe hẹp, những kẻ tung tin sẽ bị trừng trị.

Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này mà tâm tình giãn ra rất nhiều, nếu nói thật thì hắn không thèm quan tâm đến những tin đồn kia, nhưng tình hình càng lúc càng hung hãn, càng truyền tin càng thái quá. Những lời đồn nhảm đúng là đáng sợ, một đồn mười mười đồn trăm, khoảng thời gian này Trương Thanh Vân chính thức cảm nhận được những áp lực vớ vẩn từ bên ngoài là đáng sợ thế nào.

Hoàng Tân Quyền là người kinh nghiệm phong phú, lão nói chuyện không lớn, tât nhiên hậu quả sẽ không ác liệt. Nhưng khi nghĩ đến tính tình của Hoàng Tân Quyền thì Trương Thanh Vân lại nhịn không được phải trầm xuống. Người này trước kia rất cứng nhắc, làm việc không thẹn với lương tâm, tuyệt đối là một người phá hư quy tắc trong quan trường. Một lãnh đạo thế này tất nhiên sẽ có cái nhìn khác biệt với Hùng Tiên Vân và Chiêm Giang Huy.

Nhưng nếu nói về quan trường thì Chiêm Giang Huy và Hùng Tiên Vân lại hiểu sâu hơn một tầng so với Hoàng Tân Quyền, vì vậy khi nghĩ đến đây thì trong lòng Trương Thanh Vân lại cảm thấy sâu sắc khó dò.

Hoàng Tân Quyền giống như cảm ứng được những biến đổi trong lòng Trương Thanh Vân, đúng lúc này lão ngẩng đầu dùng ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:

- Sao có thể được như người ta toan tính, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì cơ bản là quy tắc chuẩn, cũng nên áp dụng những quy tắc trung thành với đảng. Cậu làm việc đã dựa theo yêu cầu của đảng, hậu quả là thế nào thì cậu phải tin tưởng tổ chức.

- Không cần phải vì vài ba lời nói bên ngoài mà làm cho tâm tình rối loạn, bọn họ có thể đại biểu cho tổ chức sao? Quan điểm của bọn họ cùng với tổ chức à? Nếu là như vậy thì còn quái gì là tính nghiêm túc? Chính cậu trước nay cũng là cán bộ từng làm công tác tổ chức, bây giờ sao lại suy nghĩ viển vông như vậy?

- Cậu cẩn thận xem xét lại đi, nếu là cậu đi xử lý thì sẽ xem xét chuyện này thế nào? Chẳng lẽ sẽ bị những lời đồn làm ảnh hưởng đến đại cục sao?

Hoàng Tân Quyền nói ra những lời rất nghiêm khắc, nhưng Trương Thanh Vân nghe thấy thì cảm nhận được sự ủng hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.