Bố Y Quan Đạo

Chương 132: Phá án không cần đe dọa




Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn biết rõ Đàm Vân Quốc đang chỉa mũi dùi vào mình, chắc chắn tám phần có kẻ nào đó nói móc ở bên cạnh Đàm Vân Quốc. Nhưng đồn công an xử lý như vậy không liên quan gì đến Trương Thanh Vân, đây hoàn toàn là hành vi độc lập của công an, nếu Đàm Vân Quốc đưa chuyện này ra để hạ uy thế của Trương Thanh Vân thì quá xem thường kẻ khác.

Trương Thanh Vân nhì chằm chằm vào vẻ mặt của đám người nơi đây, rõ ràng trong phòng được chia thành hai phái. Sau lưng Đàm Vân Quốc có một đám người, mà Lý Tiếu Thiên, Uông Văn và Chu Truyền Phương chắc chắn ngày trước rất thân cận với Kim Luận Thư. Vấn đề này đám người Lý Tiếu Thiên cũng không hiểu rõ ràng, bọn họ còn tưởng rằng Đàm Vân Quốc muốn mượn lực lượng để chèn ép.

Sau khi đám người trong phòng phát biểu ý kiến thì Trương Thanh Vân cũng không lên tiếng. Đàm Vân Quốc cười ha hả, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn xảo quyệt, hắn giả vờ khách khí với Trương Thanh Vân:

- Bí thư Trương, anh thấy vấn đề này nên xử lý thế nào?

- Kiểm tra, nhất định phải nghiêm khắc kiểm tra. Chúng ta xử lý mọi chuyện cũng cần phải công chính nghiêm minh, mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì không được phép nói bừa. Những năm gần đây có rất nhiều loại người xảo quyệt, chúng ta cũng không nên chỉ nghe những tin đồn.

Trương Thanh Vân dùng giọng khí phách nói.

Trương Thanh Vân mở miệng lập tức thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, sau đó hắn lại nhìn Lý Tiếu Thiên rồi nói:

- Việc này do chính chủ tịch Đàm phụ trách, phó bí thư Lý đi theo hỗ trợ. Được rồi, lúc nãy bí thư Lý đã phát biểu xong, đến lượt bí thư Trần giới thiệu tình hình công tác.

Trương Thanh Vân sắp xếp như vậy làm cả phòng trở nên mất tự nhiên, rõ ràng đám người Lý Tiếu Thiên như ngồi trên đống lửa, Đàm Vân Quốc cũng không thể nào hiểu được ý đồ của Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Lưu Quốc Đống và Trần Đông lại có chút hiên ngang, bọn họ còn tưởng rằng Trương Thanh Vân và Đàm Vân Quốc có ăn ý, đang cố ý tạo ra một mồi lửa khi mới vừa đến nhận chức.

Những vấn đề trong hội nghị lại được nói ra và kéo dài đến tận khi trời tối. Hôm nay Trương Thanh Vân bắt đầu đến nhận chức, Chu Truyền Phương muốn sắp xếp một bữa tiệc liên hoan, đám người trong hội nghị tất nhiên sẽ không dám lấy cớ chối từ, vì vậy sau khi hội nghị kết thúc thì đám người bắt đầu đến đặt phòng ở nhà ăn.

Lúc này lãnh đạo rất coi trọng đến vấn đề tiệc tùng của quan chức, cũng vì vậy mà trong nhà ăn của trụ sở ủy ban thị trấn cũng có một tiêu chuẩn ăn cao nhất dành để chiêu đãi. Trương Thanh Vân tất nhiên cũng không thể biến vấn đề chiêu đãi này trở thành đặc biệt, vì vậy bữa tiệc chiêu đãi chỉ cần được tổ chức trong nhà ăn là được.

Những quan chức cùng một bậc ở cơ sở thì cũng không có quá nhiều vấn đề kiêng kỵ như khi còn ở trên huyện. Trương Thanh Vân là người nhỏ tuổi nhất, dù hắn là bí thư nhưng số người muốn chuốc rượu Trương Thanh Vân hắn lại rất nhiều. Đáng tiếc là đám người đều đánh giá sai tửu lượng của Trương Thanh Vân, người nào mời rượu cũng không từ chối, không ít hơn hai cân rượu đã đổ vào trong bụng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

-...Tiểu...Bí thư Tiểu Trương, chúng ta uống một chén.

Khi uống được vài vòng thì Đàm Vân Quốc cũng dần buông thả cách nói chuyện, không ngờ hắn dám gọi Trương Thanh Vân là bí thư Tiểu Trương.

Đám người chợt trở nên sững sờ, tất cả đều buông chén hạ đũa. Đàm Vân Quốc dám lợi dụng rượu để ức hiếp Trương Thanh Vân còn nhỏ tuổi, rõ ràng đang muốn hạ uy của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn khắp xung quanh rồi nói:

- À, thế nào lại thiếu một người? Chủ nhiệm Chu đâu? Không phải chạy trốn trong bữa tiệc đấy chứ?

- Không, không, tôi vừa ra ngoài nhận điện thoại.

Cửa được đẩy ra, Chu Truyền Phương đi vào với gương mặt tràn đầy vẻ xin lỗi.

- Điện thoại sao? Có chuyện gì? Anh không phải đang trốn lượt đấy chứ? Nên phạt ba ly!

Trương Thanh Vân cười nói.

Chu Truyền Phương nhìn khắp xung quanh rồi nghiêm mặt nói:

- Bí thư Trương, chủ tịch Đàm, phó chủ nhiệm Vương văn phòng huyện ủy vừa gọi điện thoại tới, anh ấy nói có người vu cáo đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn, người viết cáo trạng chính là bà chủ quán cơm. Lúc này cô ta đã khai nhận chính mình vu cáo, cô ta nói đồn công an căn bản không đánh hai đứa cháu của mình...

Đám người trong phòng chợt trở nên sững sờ, hai mắt Đàm Vân Quốc trợn trừng, hắn quả thật không tin vào lỗ tai mình. Vấn đề này chính trạm trưởng Lưu của phòng lâm nghiệp tìm Đàm Vân Quốc hắn xin trợ giúp, trạm trưởng Lưu có quan hệ với bà chủ quán cơm, trước đó đều thông đồng với nhau rất tốt, sao Hồ Tú Nga lại phản cung vào lúc này?

- Chủ nhiệm Chu, anh có nghe rõ không? Phó chủ nhiệm Vương đã nói như vậy thật à?

Đàm Vân Quốc hỏi.

- Chủ tịch Đàm, mọi việc đều rất chân thật, hơn nữa bây giờ bà chủ quán cơm Hồ Tú Nga còn đang ở trong đồn công an, chính đồn trưởng Vương đang hỏi cung cô ta, nếu không thì anh đến đấy mà xem.

Chu Truyền Phương dùng giọng khách khí nói.

Đàm Vân Quốc đã hoàn toàn choáng váng, những người khác cũng không hiểu rõ đầu cua tai nheo thế nào, đều cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị.

- Nếu đã như vậy thì chủ tịch Đàm và bí thư Lý cứ đi xem thử. Dù sao vấn đề này cũng liên quan đến danh tiếng của đồn công an, nếu thật sự là vu cáo thì hai anh đại biểu cho đảng ủy nói các đồng chí công an khoan hồng độ lượng, để lần sau không còn những chuyện liên quan đến tâm tình xuất hiện trong công tác. Dù sao hôm nay cũng đã uống đủ, mọi người cũng nên giải tán.

Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói, gương mặt không chút biểu cảm, hắn bình tĩnh đến mức làm kẻ khác bất an.

Sau khi đám người bỏ đi với đầy bụng nghi hoặc, Trương Thanh Vân cười cười, hắn gọi điện thoại, khi có người bắt máy thì cười ha hả nói:

- Cục trưởng Lâm, làm việc cũng không cần phải hấp tấp như vậy? Vừa rồi chẳng qua tôi chỉ tùy tiện nói vài lời mà thôi, không ngờ anh đã ra tay.

- Thanh Vân, anh đừng nói chuyện dùm tên tiểu tử Lưu Long kia. Tên này đúng là muốn tạo phản, nhà cửa của chính mình thì không quản lý cho tốt lại dám vô cớ gây ra phiền phức cho người khác, như vậy cũng là đáng đời. Vừa rồi tôi đã nói với hắn, bắt hắn phải dừng cương bên bờ vực, nếu không tôi sẽ điều hắn lên làm việc trên lâm trường Nhạn Bắc.

Giọng nói âm trầm của Lệ Cương vang lên trong điện thoại.

Trương Thanh Vân chợt cười:

- Vậy phải cám ơn anh, trạm trưởng Lưu cũng nhất thời hồ đồ, đã biết nhận lỗi là rất tốt, việc này cũng không cần phải truy cứu.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân đi vào trong sân ủy ban, hắn nghe thấy trong đồn công an có người đang nói rất lớn tiếng, vì vậy hắn cũng đành phải cất bước đi qua.

- Hồ Tú Nga, cô xác nhận lại một lần nữa có phải đã vu cáo hay không? Nếu cô vu cáo nhân viên nhà nước thì tội danh sẽ rất nặng, cô có hiểu không?

Giọng nói của Đàm Vân Quốc vang lên, khi Trương Thanh Vân từ ngoài cửa đi vào thì tất cả những người vừa rồi còn ngồi trên bàn rượu đã tập trung trong đây, cũng có bốn năm người của đồn công an. Trong số đám người cũng có tên mập và cô gái cây ớt mà Trương Thanh Vân đã gặp trên chuyến xe đi xuống thị trấn Nguyệt Toàn trước đó.

Trương Thanh Vân nhìn lướt qua Hồ Tú Nga với vẻ mặt đã tái nhợt, rõ ràng bà chủ quán cơm đã bị những lời nói của Đàm Vân Quốc dọa cho sợ chết khiếp. Nàng liên tục mấp máy môi nhưng không dám nói ra lời nào. Một lúc lâu sau khi Hồ Tú Nga chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Trương Thanh Vân chợt ho lên hai tiếng.

Đám người trong phòng lập tức quay đầu lại.

- Thế nào? Đã hiểu rõ tình hình chưa?

Trương Thanh Vân nói.

- Đã hiểu rõ, bí thư Trương, Hồ Tú Nga đã thừa nhận chính mình vu cáo cán bộ.

Lý Tiếu Thiên vội vàng lách mình đến nói.

- Vậy thì tốt...

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nhìn về phía Hồ Tú Nga nói:

- Cô đã vu cáo phải không?

Vẻ mặt Hồ Tú Nga đã sớm tái nhợt, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì đầu óc nàng chợt trống rỗng. Lúc này nàng nhớ đến lời dặn của Lưu Long, nếu nàng thấy người trước đó đã đến quán dùng cơm và muốn chết thì cứ vu cáo. Vì vậy Hồ Tú Nga lập tức gật đầu như gà mổ thóc nói:

- Vu cáo, đúng là vu cáo...

Hồ Tú Nga nói xong thì hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình, nàng lập tức khóc rống lên.

Trương Thanh Vân chợt nhíu mày, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc:

- Chủ tịch Đàm, khi phá án phải chú ý đến lời nói, không cần phải đe dọa, anh xem người ta đã sợ đến mức nào rồi kìa. Được rồi, chuyện này cũng không còn bất kỳ ảnh hưởng gì, đồn công an sẽ tự mình xử lý.

- Cũng không cần phải xử lý quá khắt khe, nếu người ta đã muốn tố cáo thì rõ ràng nói công tác của các anh có sơ sót, phải tự mình tìm hiểu rõ nguyên nhân, các anh có hiểu không?

Đàm Vân Quốc chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, khoảnh khắc sau đã khó thể suy nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng. Hắn là người biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nói cho cùng thì nguyên nhân chính là ngày đó Trương Thanh Vân đến quán cơm sát bên trạm kiểm lâm dùng cơm, ngay sau đó lại bị Hồ Tú Nga chặt chém, hậu quả chính là xảy ra đánh nhau, Trương Thanh Vân cũng chịu chút thiệt thòi, sau đó đồn công an lập tức ra tay đánh người.

Tất nhiên Đàm Vân Quốc cũng không muốn dựa vào chuyện này để xé to chuyện, dù sao nguyên nhân cũng xuất phát từ Hồ Tú Nga, hơn nữa đồn công an đánh người cũng không liên quan gì đến Trương Thanh Vân. Đàm Vân Quốc chẳng qua chỉ muốn dựa vào sự kiện này để hạ uy của Trương Thanh Vân, làm giảm uy tín của Trương Thanh Vân, nhưng kết quả như vậy đã chính thức làm cho Đàm Vân Quốc run sợ. Xem ra sau lưng Trương Thanh Vân cũng có một ngọn núi, hơn nữa mây mù cũng dày đặc, Đàm Vân Quốc hắn không thể nào nhìn cho rõ.

Đám người Lý Tiếu Thiên, Lưu Quốc Đống dù không biết rõ mọi chuyện như Đàm Vân Quốc nhưng chỉ cần dựa vào sự nhạy bén thì biết được phía sau chuyện này chắc chắn có hình bóng của Trương Thanh Vân.

Vì chuyện lần này có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, mà điểm nghi ngờ lớn nhất chính là Hồ Tú Nga lại đột nhiên phản cung, lại hoàn toàn phủ nhận toàn bộ những gì đã khai báo trước đó. Trong vấn đề này có bao nhiêu điều nghi vấn, chẳng lẽ đám người Lý Tiếu Thiên lại không biết? Ít ra thì tất cả lãnh đạo thị trấn Nguyệt Toàn cũng tự nhận không thể thay đổi được điều này, vì vậy cách giải thích duy nhất chính là Trương Thanh Vân đã hoạt động.

Trương Thanh Vân rời khỏi cửa chính đồn công an, hắn vuốt vuốt trán cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, trong dạ dày mơ hồ có chút đau, lần đầu tiên hắn đã uống rượu đến mức có cảm giác say.

- Anh...Anh...Này, anh thật sự là bí thư Trương sao?

Trương Thanh Vân quay đầu, hắn híp mắt lại nhìn và nhờ đèn đường mờ mờ mới biết rõ người vừa hỏi chính là cây ớt Hoàng Quyên. Hôm nay cây ớt mặc một bộ đồng phục cảnh sát, quần áo gọn gàng, tinh thần đầy đủ nhưng lại có chút thận trọng.

- Này, cô đến đây chỉ hỏi một câu như vậy thôi à?

Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng hắn có chút không thoải mái, rõ ràng đã uống quá nhiều rượu.

- Không...Không phải...Tôi đến để cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp anh tôi, không...Nếu không thì lần này anh trai của tôi đã gặp tai họa.

Cây ớt lập tức dùng giọng lắp bắp nói.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoàng Quyên, lúc này nàng cũng vội nói:

- Anh của tôi là Trương Kim, tôi...Tôi và anh ấy cùng mẹ khác cha.

- Ọe!

Trương Thanh Vân cảm thấy dạ dày nôn nao, cực kỳ khó chịu, hắn muốn nói vài lời với Hoàng Quyên nhưng không thể gắng gượng được nữa. Lúc này hắn dùng tay trái vung về phía Hoàng Quyên, tay phải thì bụm lấy bụng của mình.

- Này, Trương...Bí thư Trương, anh...Anh làm sao vậy?

Vẻ mặt Hoàng Quyên chợt biến đổi, nàng muốn tiến lên đỡ lấy Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân liên tục khoát tay, hắn không muốn Hoàng Quyên đến gần. Một tiếng ọe vang lên kèm theo mùi tanh tưởi, Trương Thanh Vân cũng không nhịn được nữa, hắn lập tức nôn ra. Sau một lần nôn mửa thì hắn hoàn toàn không thể nào khống chế được, hắn liên tục ói mửa, Hoàng Quyên không kịp tránh nên bị văng một ít lên người.

Trương Thanh Vân cảm thấy bụng mình cồn cào, hắn muốn nói chuyện nhưng không thể mở miệng, lúc này cũng chỉ biết vung tay với Hoàng Quyên.

- À, tôi...Tôi đi lấy nước cho anh!

Hoàng Quyên nói, một lát sau đã mang đến cho Trương Thanh Vân một ly nước. Trương Thanh Vân uống vào một ngụm rồi hai ngụm, khoảnh khắc sau hắn cảm thấy dạ dày mát lạnh, thân thể run lên hai lượt rồi lập tức bất tỉnh.

Hoàng Quyên không tránh kịp, nàng giữ chặt lấy Trương Thanh Vân, nàng vừa định mở miệng gọi người thì phát hiện Trương Thanh Vân đang úp mặt lên bộ ngực sữa của chính mình, vì vậy mà hai gò má trở nên ửng hồng rồi cố gắng chịu đựng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.