Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia

Chương 2-3




Kiếp sống đi làm của Lưu Mỹ Châu liền mở đầu như vậy, cô học được rất nhanh nhưng cũng không quá nhanh, rõ ràng nhìn ra được ba vị đàn anh đều rất hài lòng, giao việc cho cô cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối tuần cô liền đến lớp học lái xe, cha và Tiểu Vương cũng sẽ chỉ bảo cho cô, nhưng mà bọn họ đều lộ vẻ mặt khó xử, rất lo lắng cho sự an toàn của người ở trên xe khi cô lái xe ra đường.

Cô biết có vài chuyện cần thiên phú, không có thiên phú thì chỉ có thể thông báo kiên trì, coi như là thi ba lần, năm lần cũng nhất định phải thi đỗ.

Ấn tượng đầu tiên của Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư với Mỹ Châu đều là: "Cô bé nhà bên" đúng chuẩn-, không quá xinh đẹp nhưng lại khiến người ta yêu thích, có chút xấu hổ nhưng không quá nhát gan, cảm giác tổng thể cũng không tệ lắm.Sau khi ở chung mấy ngày, bọn họ càng phát hiện đủ loại ưu điểm của cô, chịu khó, nghiêm túc, hiền lành, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ về trợ lý nhỏ.

Hơn nữa với một cô gái mới mười tám tuổi, chưa từng làm việc mà nói, tốc độ học tập của cô có thể nói là thần tốc rồi, chỉ cần nói 1, 2 lần là có thể lên tay, để bọn họ càng tập trung tâm lực đi làm chuyện đại sự.

Trưa hôm nay, mới vừa họp xong, Triệu Nghị Nhiên trở lại phòng làm việc, thấy Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư đều đang bận rộn, liền thuận miệng hỏi: "Mỹ Châu đâu?"

Đang gõ bàn phím, Kiều Đan Thư đứng lên trả lời: "Tổng giám đốc Triệu đã về rồi! Tiểu Châu đi mua bữa trưa giúp chúng tôi, cô ấy nói có một quán ăn mới mở, muốn cho chúng tôi thử chút khẩu vị mới."

Kha Bỉ Hào vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại, cũng đứng lên gia nhập đề tài: "Đúng đó! Vốn là chúng tôi cũng rất ngại để một mình Tiểu Châu mua bữa trưa cho bốn người e, nhưng cô ấy quá nhiệt tình, không để cô ấy q.u,úy làm chân chạy cũng không được"

"Đều ngồi xuống cả đi."

Triệu Nghị Nhiên biết bọn họ đang bày tỏ tôn trọng cùng lễ phép, chờ anh ngồi vào chỗ trước thì mới có thể ngồi xuống theo. Ở phía bên trái anh chính là bàn của Lưu Mỹ Châu, nhìn cô sắp xếp rất ấm áp đáng yêu, quả đúng là phong cách của thiếu nữ.

Kha Bỉ Hào còn chưa nói xong lời hay, tiếp tục ca ngợi: "Tiểu Châu học cái gì cũng rất nhanh, tôi và Đan Thư chịu đựng mấy năm rốt cuộc thoát rồi, trước kia cho dù có hai trợ lý cũng không so được với mình cô ấy."

Triệu Nghị Nhiên cũng thu hết biểu hiện của Mỹ Châu vào trong mắt, chẳng hề hoài nghi những điều này, chỉ là anh có một nghi vấn, "Các cậu gọi cô ấy là Tiểu Châu, cô ấy không tức giận à?"

Người 28 tuổi không hiểu rõ thiếu nữ 18 lắm, nhưng suy đoán theo lẽ thường, bị gọi thành "heo nhỏ" sao có thể vui mừng chứ?

"Tiểu Châu mới không so đo với chúng tôi đâu, đó là nick name, chứng tỏ chúng tôi rất thân mật!" Vẻ mặt Kha Bỉ Hào quả quyết nói.

Bọn họ đều thích gọi cô là Tiểu Châu, mặc dù thân hình cô thon thả, nhưng lại có gương mặt tròn trịa, mắt cũng tròn tròn, tựa như một con heo nhỏ đáng yêu, cộng thêm tính tình dễ chịu, dễ nói chuyện, tùy bọn họ gọi sao cũng được.

Trong đầu Triệu Nghị Nhiên lóe lên sáng ý, chẳng lẽ Kha Bỉ Hào nhìn trúng Mỹ Châu sao? Hai người này chênh lệch chín tuổi, có phải kém quá nhiều không?Phẩm hạnh, năng lực, gia cảnh của Kha Bỉ Hào cũng không tệ, chỉ là thiếu điềm tĩnh, nếu như hai người này kết giao thì tám phần là Mỹ Châu chăm sóc cậu ta, nhân nhượng cậu ta khá nhiều.

Đối với anh mà nói, Mỹ Châu cũng coi như em gái một nửa, hơn nữa còn là hòn ngọc quý trên tay chú Lưu, dì Lưu, anh tự giác có trách nhiệm kiểm định thay cô. Nếu như Kha Bỉ Hào dám đùa giỡn thiếu nữ ngây thơ, tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.

Hai vị trợ lý không biết tổng giám đốc đang suy nghĩ cái gì, bởi vì trên mặt Triệu Nghị Nhiên vẫn là nụ cười nhàn nhạt, Kiều Đan Thư chợt nhớ tới một chuyện đứng đắn.

"Hiện giờ Tiểu Châu còn đang nghỉ hè, có thể làm cả ngày, đến khi tựu trường thì sẽ không dễ dàng nữa, chúng ta có phải tìm người không?"

"Không cần, người mới còn phải thích ứng, Mỹ Châu rất có ý thức trách nhiệm, sẽ sắp xếp thời gian tốt thôi." Triệu Nghị Nhiên cho rằng nhiều không bằng tinh lọc, huấn luyện nhân tài cũng rất tốn sức, nếu như không có trắc trở thì sau khi tốt nghiệp Mỹ Châu vẫn sẽ làm việc ở bên cạnh anh, đã như vậy thì cần gì tìm thêm người?

Kiều Đan Thư suy nghĩ một chút cũng không phản đối, gật đầu nói: "Dù sao chúng ta thường hay tăng ca, sau khi tan học Tiểu Châu còn tới đây, có thể mua giúp bữa tối nữa."

Đúng lúc này, Lưu Mỹ Châu xách theo túi lớn đi vào, gương mặt hồng hồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được bên ngoài ánh dương rực rỡ, cũng không biết cô chạy đi đâu mua cơm, ba người đàn ông thấy thế đều có chút áy náy.

"Tiểu Châu vất vả rồi, trước tiên lau mồ hôi đi, nếu không gặp gió lạnh sẽ bị nhức đầu." Kiều Đan Thư lấy khăn tay của mình ra, tự mình lau mồ hôi thay cô.

"Cám ơn anh Kiều, thân thể em rất tốt, không có chuyện gì đâu." Lưu Mỹ Châu đã sớm hiểu rõ khẩu vị của bọn họ , gần đây cô mua bữa trưa đều khiến bọn họ hài lòng, chỉ cần thấy Triệu Nghị Nhiên ăn ngon, vất vả một chút cũng chẳng sao.

Về phần biệt hiệu heo nhỏ gì gì đó, cô đã nghĩ thoáng, nếu không thể đổi tên, cứ hào phóng cho người ta gọi đi, nghĩ theo hướng tốt cũng coi như nét riêng của mình, mọi người muốn quên cũng khó.

"Con gái phải quý trọng chính mình, lần sau nhớ đội mũ khi đi ra ngoài, anh nhớ ra có một vài cửa hàng bán mũ, đợi ăn cơm xong tùy em chọn." Kiều Đan Thư lau mồ hôi cho cô, xong không hề để ý khăn tay ẩm ướt, lại đút vào túi quần mình.

Trong đầu Triệu Nghị Nhiên lại lóe lên ý nghĩ, chẳng lẽ Kiều Đan Thư cũng vừa ý Mỹ Châu Hai nam tranh một nữ, điều này cực kì bất ổn, tình yêu công sở sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Nhưng mà anh nhìn vẻ mặt đơn thuần của Mỹ Châu, hình như không cảm giác được dị trạng, có phải là hai vị trợ lý tự mình đa tình không?

Anh quyết định trước tiên sẽ yên lặng theo dõi biến hóa, tránh cho bứt dây động rừng. Sau đó lại nghĩ đến cô em gái ruột Triệu Yên Nhiên, từ nhỏ đã có dáng vẻ nữ vương, chọc cho một đống nam sinh tranh giành người tình. Ngay cả lời cha mẹ nói Triệu Yên Nhiên cũng chẳng nghe, chứ đừng nói đến người anh cả như anh. Hôm nay Mỹ Châu đã khiến cho anh cảm nhận được cảm giác làm anh, thì ra có một em gái cũng là gánh nặng ngọt ngào.

Lưu Mỹ Châu cảm giác mình giống như đang sống trong mộng, mỗi sáng đều đi làm cùng Triệu Nghị Nhiên, buổi tối có thể về nhà cùng nhau, mặc dù chủ đề của hai người phần lớn đều liên quan tới công việc, cũng chẳng thể có bất kỳ hành vi thân mật nào, nhưng sớm chiều ở chung như thế thật sự hạnh phúc mà!

Kiếp trước bởi vì thầm mến Triệu Nghị Nhiên nên phần công việc trợ lý này đối với cô mà nói không chỉ là công việc, mà càng là khởi nguồn của cuộc sống hạnh phúc Cô vô cùng chú ý mọi sở thích của anh, còn có thể săp xếp lại bản ghi chép, rút ra trọng điểm, hiện tại sống lại làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Chỉ là cô cũng không dám quá lộ liễu, dùng trước ba phần bản lĩnh là đủ rồi, nếu không sau này sẽ không có không gian phát triển.

Có câu nói ''nhạc cực sinh bi'' (vui quá hóa buồn), ông trời hình như rất thích đùa cợt cô, sau khi cô đi làm tròn một tháng liền phát hiện bóng ma kiếp trước bao phủ lần nữa. Bởi vì Triệu Nghị Nhiên sắp phải đi xem mắt rồi, đối tượng có khả năng là vị đại tiểu thư họ Tô đang yêu chính vệ sĩ nhà mình!

Hôm nay, sau khi hết giờ làm, Triệu Nghị Nhiên cùng ngồi chung xe với Lưu Mỹ Châu như cũ, nhưng lại dặn dò tài xế: "Tiểu Vương, lát nữa đưa tôi đến nhà hàng trước, sau đó đưa Mỹ Châu về nhà, mười giờ tối quay lại đón tôi."

"Vâng!" Tài xế Tiểu Vương đã sớm có chuẩn bị, công việc của anh ta chính là phải nắm rõ lộ trình của cấp trên, đưa tới đích bình an. Anh ta đã nghiên cứu tốt đường đi đưa Triệu Nghị Nhiên đến nhà hàng đó vào tối nay.

Lưu Mỹ Châu nghe mà nội tâm khẽ động, Triệu Nghị Nhiên sẽ không đi dùng cơm xem mắt đó chứ? Cô nhất định phải biết tin đầu tiên, nếu không bi kịch lịch sử sẽ tái diễn, vì thế cô mượn cớ nói: "Anh cả Triệu, hôm nay em chưa muốn về nhà đâu, em muốn đi mua vài cuốn sách trước."

Triệu Nghị Nhiên khẽ gật đầu, nói: "Cũng được, chỗ anh tới chính là khu thương mại, em có thể đến nhà sách tổng hợp dạo một chút , nhưng mà vẫn phải để Tiểu Vương đưa em về, an toàn là quan trọng nhất."

"Cám ơn anh cả Triệu, cũng cám ơn anh Tiểu Vương, em sẽ không đi dạo quá lâu, bảo đảm không làm trễ nải thời gian của các anh." Lưu Mỹ Châu đạt được mục đích liền nhanh chóng thu tay lại, thật may là không ai phát hiện ý đồ thật sự của cô.

Tiểu Vương nhìn gương sau liền cười với cô một cái, nhân viên nhà họ Triệu đều biết ba người nhà họ Lưu, bình thường mọi người chung đụng cũng không tệ.

Sau khi giải quyết ổn thỏa, Triệu Nghị Nhiên liền lấy di động ra xử lý công việc, Lưu Mỹ Châu cũng lấy nhật ký hôm nay ra xem, hai người giống như bạn học cùng nhau cố gắng. Tiểu Vương thấy chỉ có thể lắc đầu nghĩ: không có tiền gì là dễ kiếm, ông chủ nhân viên đều như nhau.

Đến nơi, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu ai đi đường nấy, còn Tiểu Vương thì đi ăn trước, chờ Lưu Mỹ Châu liên lạc với mình.

Cho tới bây giờ, Lưu Mỹ Châu chưa từng làm chuyện theo dõi như vậy, nhất thời tâm hoảng ý loạn lại chần chừ không tiến, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Nghị Nhiên bị cắm sừng trong tương lai, nuôi hộ con riêng, cô liền khẽ cắn răng vẫn là quyết định đánh cược!

Mục tiêu của Triệu Nghị Nhiên cũng không xa, chưa tới một phút là cô có thể đuổi kịp, nhưng anh mà đi vào nhà hàng thì cô hết cách, chẳng lẽ cô cũng vào ăn cơm à Chưa nói tới nhà hàng đó hình như rất cao cấp, đắt thế nào, ngộ nhỡ bị phát hiện cô phải giải thích sao đây?

Đang trong lúc tiến thoái lưỡng nan, thần may mắn lại mỉm cười với cô, bởi vì có một chiếc xe Benz đỗ ngay phía trước, một cô gái mặc bộ đồ hàng hiệu bước xuống, mà người đàn ông mở cửa giúp cô ấy có lẽ là vệ sĩ, còn có một tài xế ngồi ở ghế lái.

Bingo! Lưu Mỹ Châu thầm reo hò, cô gái trước mặt này chính là Tô Uyển Nghi, vậy không biết người vệ sĩ kia có phải là "A Huân" không? Nhìn anh ta ngũ quan đoan chính,- thân hình cao lớn, đúng là có lực hấp dẫn, nhưng bọn họ muốn yêu hận tình thù thế nào cũng được , tại sao nhất định phải tổn thương Triệu Nghị Nhiên vô tội chứ? Thật sự vô cùng đáng ghét!

Mặc kệ ra sao, ít nhất cô đã xác định được đối tượng xem mắt của Triệu Nghị Nhiên, kế tiếp chính là nên suy nghĩ hành động thế nào, không thể làm quá rõ rệt, nếu không Triệu Nghị Nhiên sẽ phòng bị cô, càng không thể nói mình là người trọng sinh, Triệu Nghị Nhiên sẽ nghĩ cô điên mất.

Dưới tình huống tâm sự nặng nề, cô vẫn vào tiệm sách mua mấy quyển sách, chỉ có điều không hề liên quan đến học tập và công việc, mà là hai bộ sách tâm lý về con trai và con gái. Cô biết mình không đủ thông minh, cũng không hiểu tâm cơ, đương nhiên là muốn học tập từ trí khôn của người khác rồi.

Kiếp trước cô chỉ là một vai phụ nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao, sau này cô sẽ đi trên con đường của mình, xin mỏi mắt mong chờ đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.