Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1339: Thanh mai trúc mã 07




Edit: Jolly

Beta: Sakura

“Anh làm gì?” cô gái liền biết rõ ý đồ của cậu, bị dọa liều mạng giãy dụa hô to: “Thả tôi ra, thả tôi ra…”

Lý Duyên Tỷ không để ý tới, một tay nhấc cô ta lên muốn ném ra cửa sổ.

Cô ta vừa rồi còn đang giãy dụa thoáng liền bị dọa điên rồi, giơ tay bám chặt vào tay cậu, toàn thân run rẩy.

Phòng ngủ của cậu ở lầu 3, từ trên nhìn xuống cũng rất cao, nhất là cô ta bị Lý Duyên Tỷ đẩy mặt chúi xuống, nếu là bị té xuống dù không chết cũng bị thương.

“Xin đừng, xin đừng…” cô ta bị dọa sợ thét lớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Động tác của Lý Duyên Tỷ dừng lại một chút, cười lạnh một tiếng: “Hiện tại tôi cho cô một cơ hội nữa, cô muốn tự mình cút, hay muốn tôi tiễn cô một đoạn!”

Cậu ta muốn đẩy người xuống lầu, việc làm bị thương người khác, nhưng ngữ khí của cậu vô cùng bình tĩnh.

Cô ta rốt cục nhịn không được, lên tiếng khóc lớn: “Tôi tự mình đi, tôi tự mình đi!”

Cô ta vừa khóc vừa cầu khẩn: “Thật đấy, tôi tự mình đi, tôi tự mình đi, tôi lập tức đi.” Lời cô ta vừa dứt, Lý Duyên Tỷ mới buông lỏng cánh tay, vốn thân thể đang bị treo trên lan can bị thả lỏng liền ‘Phịch’ một tiếng té ngồi xuống mặt đất, hai tay nắm chặc lan can run lẩy bẩy.

Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, toàn thân cô ta run lẩy bẩy, trong nhất thời hai chân nhũn ra cũng không dứng dậy nỗi. Chính cô ta không ý thức được cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài, vừa rồi cô mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Lý Duyên Tỷ, lúc này thân dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, hai đùi trắng nõn thon dài lộ ra, Lý Duyên Tỷ liếc mắt nhìn liền chán ghét dời mắt đi.

“Anh là đồ điên, đồ điên…” cô ta vừa khóc vừa mắng, Lý Duyên Tỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn cô ta: “Cút”

“Anh có lòng thương người không hả!” cô ta lớn tiếng hét, chính mình vừa rồi thiếu chút nữa là bị ném xuống lầu, bây giờ cậu ta muốn mình cút, cô ta nổi điên tay nện xuống đất, xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ cô nhìn thấy sắc mặt âm trầm của cậu ta, dường như lại muốn động thủ, cô ta bị dọa giật mình, cũng không dám lưu lại, đột nhiên đứng dậy chạy thẳng xuống lầu.

Lý Duyên Tỷ đi theo sau cô ta, nhìn cô ta khóc mở cửa chạy, có hơi phiền chán khóa cửa lại. Vừa rồi cậu kỳ thật cũng không phải hù dọa cô ta, mà thật sự muốn ném cô ta xuống.

Cậu thường xuyên đánh lộn gây chuyện, người bị thương cùng lắm bồi thường tiền.

Hiện tại mẹ cậu đã tái giá, sợ nhất là tổn thương thanh danh, đừng nói là đẩy người té bị thương, cho dù có chết người, mẹ cậu cũng xử lý thỏa đáng hết thảy, miễn không liên lụy bà ta. Về phần thanh danh của cậu, cậu vốn không để ý, nhưng cậu cũng không muốn nháo lớn chuyện, lúc nãy trên lan can cậu giữ cô ta lại trong tích tắc đó, lòng nghĩ nếu cô ta bị thương xe cứu thương đến, sự tình càng nháo càng lớn, dù cho Bách Hợp vẫn quan tâm cậu nhưng cha mẹ cô sẽ cấm không cho lui tới với cậu nữa? Trong đầu suy nghĩ như thế, cậu không tự chủ được buông lỏng tay.

Lý Duyên Tỷ có chút chán chường ngồi trên ghế salon, thò tay vân vê đầu, ngày hôm qua uống rượu nhiều quá, có chút say, tỉnh lại lại trải qua những việc này, đầu đau như muốn nứt, nghĩ tới Bách Hợp rời khỏi đây, càng nghĩ càng phiền loạn, có chút bực bội đưa tay quét toàn bộ đồ trên bàn xuống đất. Tiếng ‘Đinh đinh đang đang’ vang lên, cậu trầm mặc một hồi, chán chường ngã xuống ghế sa lon.

Vốn ngủ không ngon, đầu lại đau, nhưng trong lòng phiền muộn, làm sao cũng không ngủ được.

Cái nhà này từ khi thiếu cha mẹ, liền trở nên lạnh lẽo, cậu không thích ở trong nhà. Cha qua đời, mẹ tái giá, cậu sợ nhất lúc về nhà, trong nhà chỉ có mình cậu, nên hai năm đầu cậu thích nhất dẫn người về nhà, lúc mọi người cười cười nói nói, cậu sẽ không thấy cô đơn. Nhưng thời gian dần trưởng thánh, cậu lại bắt đầu cảm thấy không thích nhiều người, cũng không còn dẫn bạn về nhà nữa.

Bình thường Bách Hợp sẽ tới, sau đó đến trường, cách hai ba ngày cô sẽ tới một lần, nhất là cuối tuần, hầu như cô sẽ ở lại cả buổi sáng, hiện tại cô vừa đi, Lý Duyên Tỷ lập tức cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ.

Cậu nhớ bình thường Bách Hợp tới sẽ mở ti vi lên, trong phòng sẽ náo nhiệt rất nhiều, cậu cầm điều khiển mở ti vi lên, trong phòng âm thanh vang lên, nhưng không tiêu tan lo lắng trong lòng cậu. Lý Duyên Tỷ đem điều khiển quăng lên, một phát liền quăng ra cửa.

Nhà Bách Hợp và nhà cậu là hàng xóm, cửa sổ lầu ba bên kia đóng chặt, cậu đứng dưới lầu lén lút nhìn, trong lòng có chút bực mình, chính mình khó chịu ăn không ngon ngủ không yên, còn cô thì ăn no ngủ kỷ.

Kỳ thật cô gái xuất hiện trong phòng cậu cậu cũng không biết đó là ai, không cho cậu cơ hội để giải thích, dựa vào cái gì cô nói đi liền bỏ đi? Nghĩ tới đây, Lý Duyên Tỷ tinh thần chấn động. Lúc trước cậu đuổi cô đi, cũng đuổi nhiều năm rồi, nhưng đuổi mãi không đi, cũng từng bảo cô trả lại chìa khóa, cô cũng chưa từng giao trả, khi ấy cô cũng không nghe lời mình, dựa vào cái gì bây giờ muốn cậu nghe theo cô, cô nói không đến thì không đến, nói trả chìa khóa là trả? Quả thực không giảng đạo lý!

Cậu có chút vui vẻ nhảy dựng lên, hận không thể lập tức gọi cô ra đem vấn đề này nói rõ ràng với cô.

Lý Duyên Tỷ nhìn cái đường ống cậu từng leo lên kia, tuy rằng không thể leo tới cửa sổ phòng cô nhưng dù sao cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng bây giờ là ban ngày, nếu cậu muốn leo lên dễ bị chú ý hơn việc gọi cô ra, không bằng chờ tối muộn lại đến!

Còn chưa rời khỏi, cậu liền nhận được điện thoại.

Đây là tiểu đệ cùng cậu lăn lộn giang hồ gọi đến, Lý Duyên Tỷ không kiên nhẫn tiếp điện thoại, đầu bên kia giọng của Chu Nhậm lớn tiếng nói:

“Đại ca, sao bây giờ anh còn chưa tới?”

Cậu mờ mịt: “Đi đâu?”

“Hôm qua chẳng phải đã hẹn với Vương lão đại rồi sao, hôm nay cùng bọn họ quyết một trận thắng thua?” Chu Nhậm nghe xong, liền hô to.

Trong đầu Lý Duyên Tỷ lập tức hiện ra thân ảnh của Vương lão đại.

Người này lớn hơn cậu mười mấy tuổi, quanh năm hoạt động ở đường Cửu Long, cũng có vài tên đàn em, gần đây đang muốn gia nhập Thanh Long bang. Giống như bọn người Lý Duyên Tỷ rất sùng bái xã hội đen, nhưng dù sao bọn họ còn nhỏ tuổi, người ta căn bản không nhìn trúng bọn hắn, nhưng Vương lão đại lại không giống, đã hơn hai mươi tuổi, lại lăn lộn giang hồ nhiều năm, muốn chính thức gia nhập xã hội đen thì khả năng vô cùng cao.

Ngày hôm qua là sinh nhật của lão đại Thanh Long bang, tổ chức tại Bar Hawaii, cậu cũng đến. Bất quá người của Thanh Long bang căn bản không nhìn đến bọn họ, cậu uống hơn vài chén rượu, liền bất tỉnh nhân sự, nên sau đó đã xảy ra chuyện gì căn bản cậu không nhớ rõ.

“…” cũng không biết như thế nào hẹn với Vương lão đại quyết trận thắng thua, đầu Lý Duyên Tỷ đau như muốn nổ.

“Ngày hôm qua à, ngày hôm qua Vương lão đại nhìn trúng cô gái hát trong Bar Hawaii, sau đó cô ta bỏ chạy đên chỗ đại ca, rồi nói có quen biết với đại ca.” Chu Nhậm còn chưa nói hết, Lý Duyên Tỷ cũng nổi trận lôi đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.